Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 119: Tình thế thay đổi.

Bệnh viện huyện Võ Đức không lớn, nói thật, năm đó ở đây từng là bệnh viện thời kỳ Nhật ngụy, sau khi xây dựng đất nước đã xây sửa lại, trở thành Bệnh viện nhân dân huyện.
Tuy không chữa được những bệnh nặng, tuy nhiên những bệnh như đau đầu, cảm mạo, sốt… bệnh viện huyện vẫn có thể chữa được.
Thời khắc này, trong phòng cấp cứu bệnh viện, đang truyền ra tiếng kêu đau đớn của Trình Hoành Phát.
- Á!
Trình Hoành Phát đang la hét, bác sĩ đang giúp y lấy đầu đạn ra.
- Từ Quân Nhiên, tao phải giết mày! Tao phải giết mày!
Trình Hoành Đạt vừa nhận tin đã chạy đến đây vẻ mặt kích động hét lớn, nói cho cùng, gã cũng chỉ là một người anh trai, cha mẹ đều qua đời, cùng em trai nương tựa lẫn nhau, bởi vậy nên gã rất cưng chiều người em trai này, bằng không cũng không để cho Trình Hoành Phát có tính cách ương ngạnh như vậy, nhưng dù em trai có ương ngạnh một chút, Trình Hoành Đạt cũng cảm thấy chỉ có mình mới có quyền dạy dỗ em trai.
Ở văn phòng nghe nói em trai đã bị Từ Quân Nhiên đem người đến bắn, Trình Hoành Đạt suýt chút nữa phát điên.
Mang theo hai tâm phúc của mình, gã chạy ngay đến bệnh viện huyện, chân trước bước vào cổng, chân sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của em trai.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trình Hoành Đạt chụp lấy tên hay đi theo Trình Hoành Phát hỏi.
Sắc mặt gã hung tợn, khiến người kia suýt nữa phát khóc, đành cầu xin nói:
- Là Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên đem người đến, đánh anh Phát với tiểu Thất.
Trình Hoành Đạt sắc mặt âm trầm:
- Láo! Từ Quân Nhiên không phải tên điên, sao dám nổ súng, rốt cuộc là có chuyện gì!
Gã không ngu, Từ Quân Nhiên là một phó bí thư Đảng ủy công xã, đem người đến gây rắc rối với em trai mình, còn nổ súng bắn người, chắc chắn là có nguyên nhân.
Người nọ vội vàng nói:
- Anh hai chấm một cô gái từ bên ngoài tới, kết quả…
- Con gái?
Nghe được đáp án này, Trình Hoành Đạt không hề để ý, dù em trai mình có chỗ không đúng, nhưng Từ Quân Nhiên vì một người con gái mà đánh gãy chân em trai gã, như vậy cũng hơi quá đáng.
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huyên náo, Trình Hoành Đạt quay đầu lại thấy Từ Quân Nhiên và hai người xa lạ bước đến, gã còn chưa kịp nói, đám đàn em của Trình Hoành Phát liền đứng dậy.
Đàn em liền cùng đứng lên.
- Cục trưởng Trình, chính tên cao cao đó, tên đó nổ súng đó!
Tên đàn ông bị Trình Hoành Đạt giữ tay chỉ vào Tôn Vũ Hiên nói.
Trình Hoành Đạt biến sắc, vết thương của em trai gã biết rõ là rất nặng, kẻ thù ở trước mắt, gã sải bước bước tới, quát lớn:
- Người đâu, đến bắt mấy phạm nhân này lại cho tôi!
Hai ba người mặc cảnh phục phía sau định tiến đến, một giọng nói giận dữ gầm lên:
- Trình Hoành Đạt, cậu định làm gì?
Sau một khắc, trong mắt Trình Hoành Đạt đầy kinh ngạc, lại có một đám người tiến vào, cầm đầu là Bí thư huyện ủy Nghiêm Vọng Tung, phía sau ông, có phó bí thư huyện ủy, Bí thư ủy ban kỷ luật Bạch Thiên Cổ và Phó bí thư huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Tần Quốc Đồng, gần như một nửa Thường vụ của huyện ủy đã đến đây.
- Bí thư, chúng tôi đang bắt phạm nhân.
Trình Hoành Đạt sửng sốt, há mồn định nói gì đó.
Nghiêm Vọng Tung sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi:
- Phạm nhân? Phạm nhân nào?
Không biết vì sao, Trình Hoành Đạt có dự cảm xấu, tuy nhiên gã vẫn kiên trì chỉ vào Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên nói:
- Hai người bọn họ, xâm nhập vào nhà em trai tôi, nổ súng bắn bị thương hai người, còn cưỡng ép đưa bạn gái của em trai tôi đi.
Dù thế nào, cũng phải chụp mũ cho Từ Quân Nhiên và cái tên xa lạ kia trước, sau đó nghĩ cách sau. Đây là quyết định của Trình Hoành Đạt.
Có điều gã không nhìn thấy, khi gã nói ra những lời này, sắc mặt ai cũng thay đổi.
Sắc mặt Tôn Vũ Hiên và Tôn Tĩnh Vân phẫn nộ, còn Tần Quốc Đồng và Trầm Dũng Cảm lại có sắc mặt cổ quái, ánh mắt như nhìn người điên, còn Nghiêm Vọng Tung lại dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn khiến vị cục trưởng cục công an huyện này thấy rất không thoải mái. Nếu không phải có người chú là Ủy viên thường vụ thành ủy, Nghiêm Vọng Tung sớm đã chỉnh đốn gã rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác sợ ném chuột vỡ bình không thể ra tay, lúc này không ngờ gã lại tự tìm đường chết, đụng vào miệng súng rồi.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười lạnh, khinh bỉ nói với Trình Hoành Đạt:
- Cục trưởng Trình, đầu óc anh có vấn đề à? Hai đồng chí này là người thủ đô, là bạn của tôi, em trai anh bắt cóc người không nói, còn muốn giết chúng tôi, lẽ nào chúng tôi nên đứng yên để anh ta đánh sao?
Hắn không nói chuyện Tôn Tĩnh Vân suýt chút nữa bị Trình Hoành Phát làm nhục, chuyện này không tiện nói ra, nếu để lộ ra bên ngoài Tôn Tĩnh Vân cũng rất mất mặt.
Tôn Tĩnh Vân cảm kích thoáng nhìn Từ Quân Nhiên, chuyện này đối với cô mà nói, giống như một cơn ác mộng, hắn không nói, dĩ nhiên là suy nghĩ cho cô.
Trình Hoành Đạt bị câu nói của Từ Quân Nhiên làm sửng lại, chần chờ một chút mạnh miệng nói:
- Đây chẳng qua là lời nói của một bên cậu, chúng tôi phải điều tra rõ mới nói.
Từ Quân Nhiên đang định nói tiếp, Tôn Vũ Hiên đã có một hành động khiến mọi người khiếp sợ.
Vốn Tôn Vũ Hiên đứng bên cạnh Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân, sau khi Trình Hoành Đạt nói câu kia, Tôn Vũ Hiên đột nhiên vứt bộ y phục trong tay mình về phía Trình Hoành Đạt, Trình Hoành Đạt không đề phòng nên bị áo khoác chụp lên mặt, Tôn Vũ Hiên như một mũi tên phóng qua bên đó, khom người xuống trước rồi đột nhiên giơ cao chân lên, đá mạnh vào bụng Trình Hoành Đạt, trong tiếng kêu thảm thiết của gã, lại chụp lấy một tay Trình Hoành Đạt, xoay người ném qua vai.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm ngây ngẩn cả người, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Vũ Hiên đánh ngã Trình Hoành Đạt, sau đó anh ta rút khẩu súng bên hông, mở chốt an toàn, chỉ vào đầu Trình Hoành Đạt, âm trầm nói:
- Còn nói láo một câu nữa, tao đảm bảo sẽ bắn chết mày! Nếu không, tao sẽ cùng họ với mày!
Những Ủy viên thường vụ huyện ủy biết rõ thân phận của Tôn Vũ Hiên, không ai nghi ngờ câu nói của anh ta, mọi người đều hiểu anh ta, đường đường là con ông cháu cha bị người ta ăn hiếp như vậy, ngay cả cô út của mình cũng suýt chút nữa xảy ra chuyện, bản thân thì bị thương, có thể nói là chậm một chút, cuộc đời của Tôn Vũ Hiên sẽ vô cùng nhục nhã. Thời điểm này, thấy Trình Hoành Đạt đổi trắng thay đen, anh ta không tức giận mới lạ. Đổi lại là những con ông cháu cha có tính tình tệ hơn, chắc là đã sớm nổi khùng rồi.
- Vũ Hiên, đừng kích động!
Cũng may ngay lúc quan trọng, Tôn Tĩnh Vân đã mở miệng ngăn cháu trai lại, lúc này không cần phải nổ súng, đã kinh động đến lãnh đạo huyện Võ Đức như vậy, thì cứ để xem thử họ xử lý như thế nào.
Tôn Vũ Hiên chầm chậm đứng lên, chốt đạn lại, ném lên người Trình Hoành Đạt, hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười khổ, thằng nhóc này tính tình lỗ mãng, may là có Tôn Tĩnh Vân ở đây, nếu không mọi chuyện chắc không thể nào cứu vãn được.
Nghiêm Vọng Tung bước đến trước mặt Trình Hoành Đạt, lạnh lùng nhìn gã:
- Trình Hoành Đạt, tôi đại diện huyện ủy tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, anh bị bị tạm thời cách chức thẩm tra!
Ông vô cùng tức giận, hận không thể đá cho Trình Hoành Đạt một cái cho hả giận, trước mặt mình nói những câu này, đúng là cho rằng không còn vương pháp nữa sao?
Trình Hoành Đạt ngẩn người, giãy dụa định nói, Nghiêm Vọng Tung đã phất tay, quát lớn:
- Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho tôi!
- Vâng!
Cùng với giọng nói, Lưu Liễu đứng phía sau đám người Nghiêm Vọng Tung, anh ta đem theo nhiều cảnh sát trong đội cảnh sát hình sự huyện, còng đám lưu manh đang sững sờ kia lại, thậm chí ngay cả mấy tên tâm phúc theo Trình Hoành Đạt đến bệnh viện cũng không được buông tha. Sau khi nhận được thông báo của Lý Đông Viễn, lập tức ngồi xe Jeep cảnh sát hình sự chạy về, khó khăn lắm mới đuổi kịp đám người Nghiêm Vọng Tung ở cổng bệnh viện, cùng vào trong bệnh viện.
Trình Hoành Đạt bị còng lại, gã không ngu, đã phát hiện những Ủy viên thường vụ huyện ủy đứng bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt thương hại, điều này khiến gã hiểu ra nhiều việc, khẩu âm của Tôn Vũ Hiên ở thủ đô, thái độ của Từ Quân Nhiên, thái độ của đám người Nghiêm Vọng Tung, dường như đều chỉ về một tin tức khiến người ta không rét mà run.
Lần này, hình như em trai đã chọc phải người không nên chọc!
Sau khi hiểu ra điều này, sắc mặt Trình Hoành Đạt lập tức xám lại, cuối cùng nói không ra lời.
- Bí thư Nghiêm, sau ông lại tới đây.
Lúc này, viện trưởng bệnh viện huyện chạy tới, thấy Nghiêm Vọng Tung bèn kinh ngạc. Thật ra là ông nghe nói em trai của Cục trưởng cục công an huyện Trình bị người ta bắn hai phát, định chạy đến nịnh nọt Trình Hoành Đạt. Nhưng đến nơi lại thấy mọi chuyện hoàn toàn khác với tưởng tượng của ông, Cục trưởng Trình mình định nịnh bợ bị người ta còng lại, Bí thư Nghiêm uy danh vang dội lại đích thân xuất mã không nói, đằng sau còn có cả đám lãnh đạo huyện ủy, từ đó có thể thấy sự việc hôm nay không hề tầm thường.
Mấu chốt là, ông ta thấy Huyện trưởng Tần bình thường qua lại rất tốt với Cục trưởng Trình, lại đứng sau Bí thư Nghiêm vẻ mặt chính nghĩa, điều này khiến Viện trưởng liên tưởng rất nhiều thứ.
Công việc của các thiên sứ áo trắng là chăm sóc người bị thương, thuần khiết cao thượng, nhưng không có nghĩa những người mặc đồ trắng đều thuần khiết cao thượng.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, có lợi ích, dĩ nhiên cũng có ruồi bu, có lừa gạt.
- Ông Vương, ông nhanh sắp xếp kiểm tra cho hai người bị thương này.
Nghiêm Vọng Tung thoáng nhìn viện trưởng, lạnh lùng dặn dò ông ta.
Viện trưởng Vương vội vàng gật đầu, vẫy tay gọi một đám bác sĩ y tá tới, mời Tôn Vũ Hiên và Tôn Tĩnh Vân vào phòng khám, Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói:
- Có chuyện gì, anh cứ tự quyết định.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ Tôn Tĩnh Vân tin tưởng mình như vậy, lập tức gật đầu:
- Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì!
Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên đều đi theo bác sĩ, chỉ còn lại đám người huyện Võ Đức, Nghiêm Vọng Tung nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, cậu thân họ nhất, cậu cảm thấy, chuyện này, có thể hòa giải không?
Từ Quân Nhiên do dự cả buổi, mới nhỏ giọng chậm rãi nói:
- Bí thư, chuyện này, cháu thấy không dễ xử lý.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận