Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 418: Yêu thương nhung nhớ.

- Cậu ba, cậu…
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Chấn An, hơi có hút sững sờ.
Tôn Chấn An cười cười, xua tay nói:
- Cậu không phải đồ đần cái gì cũng không biết, ông cụ tuy không nói, người làm công ở bên cạnh cũng không giải thích nhưng cậu đại khái có thể đoán được nguyên nhân. Cháu phải hiểu cho ông ngoại cháu. Người lớn tuổi rồi đều hy vọng thế hệ con cháu có thể sống tốt một chút.
Từ Quân Nhiên không nói gì. Hắn không ngờ Tôn Chấn An đã đoán được ông cụ không còn sống được lâu nữa, càng không ngờ được ông cậu này nhìn như vô lo vô nghĩ vẫn còn có ý nghĩ như vậy. Xem ra Tôn Chấn An cũng không đồng ý cách làm của cha mình.
- Cháu đi đi, việc thủ đô không cần lo lắng.
Tôn Chấn An vung tay lên, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhìn sắc mặt có chút già nua của Tôn Chấn An, nhẹ nhàng gật đầu, trước khi quay người đi bỗng nhiên nói:
- Cậu ba, trong nhà nếu có người đang kinh doanh ô tô, tốt nhất lập tức bứt ra đi.
Tôn Chấn An nghe vậy sững sờ, chợt nghe Từ Quân Nhiên tiếp tục nói:
- Không được mấy ngày, có vài người sẽ hối hận muốn chiếm lợi ích của nhà chúng ta rồi.
Nếu hắn nói ra như vậy làm cho biểu cảm của Tôn Chấn An thay đổi đặc sắc lên. Ông ta có thể làm đến vị trí hiện tại, đương nhiên cũng là người thông minh tuyệt đỉnh. Trong đầu lấp ló một cái vòng, rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Quân Nhiên. Xem ra Từ Quân Nhiên nên sắp xếp một số việc, là đặc biệt nhằm vào nhà họ Hoàng hiện đang buôn bán ô tô. Dù sao dựa vào quan hệ của phó giám đốc Hoàng ở Thiên Nhai, sự việc Hoàng Hạo cùng người ta buôn bán ô tô ở thủ đô cũng không coi là tin mới.
Kỳ lạ việc này rất nhiều người đều đang làm, mọi người đều đang sử dụng mọi mối quan hệ mình có thể tìm được, nhà họ Tôn cũng có người đang làm. Chỉ có điều Hoàng Hạo là người làm kinh doanh xe ô tô lớn nhất thủ đô mà thôi.
- Cậu hiểu rồi, cháu yên tâm đi.
Tôn Chấn An không có chút hoài nghi nào với lời nói của Từ Quân Nhiên. Người ngoại sanh này trước giờ đều không phải người bắn tên không đích. Một nhóm lớn cán bộ tỉnh Giang Nam ngã xuống, nói cho cùng cũng không phải bởi vì bọn họ xúc phạm giới hạn thấp nhất của Từ Quân Nhiên. Đây mới làm cho Từ Quân Nhiên xuất sát chiêu đốn ngã bọn họ.
Trong tiếng pháo nổ, Từ Quân Nhiên cất bước rời đại viện nhà họ Tôn, mục tiêu là ga xa lửa.
…………………..
……………………..
Mùng một đầu năm rời thủ đô. Thời điểm mùng bốn đầu năm, Từ Quân Nhiên đã về đến huyện Phúc Lạc. Anh ta trên đường không dừng lại nhiều, thậm chí đến các tỉnh thành đều không đi, càng không chào hỏi Trần Tinh Duệ, vị này trước khi có mối quan hệ với Tào Tuấn Minh ở tỉnh Tùng Hợp đã gọi điện thoại cho anh ta, ý tứ cũng rất đơn giản, không cần quan hệ quá mức với Trần Tinh Duệ, giữ gìn quan hệ là được rồi. Từ Quân Nhiên hiểu khổ tâm của Tào Tuấn Minh. Anh ta cũng không hy vọng trên người mình bị bao phủ quá mức sắc thái nhà họ Tào.
Dù sao, đối với một cán bộ mà nói, đặc biệt là cán bộ trẻ, được trao cho ấn ký của phe phái nào đó quá sớm, kỳ thật không phải là một chuyện tốt.
Ô dù bảo vệ này của phe phái, tuy có thể khiến cho cán bộ trẻ trong thời gian phát triển ban đầu có được không ít trợ lực nhưng càng lên cao, thực tế càng không có tác dụng lớn như vậy, thậm chí có thể gây ra tác dụng ngược lại. Dù sao bất kỳ ai cũng không hy vọng thấy một cán bộ đậm đặc sắc thái phe phái trở thành đại lão chủ trì một phương. Nếu muốn tiến xa trên quan trường, đi đến đỉnh cao cuối cùng, điều cần thiết không chỉ có sức mạnh của một phe phái mà còn là sự đồng thuận của nhiều phe phái.
Đi đường lớn ở huyện Phú Lạc, Từ Quân Nhiên đến cửa khu Tạ Mỹ Quyên ở, bất giác lắc đầu. Anh ta không phải quyết định đi xem một chút. Dù sao Tạ Mỹ Quyên mấy ngày trước khi mình rời khỏi huyện Phú Lạc đã nói, phòng ở đã giúp hắn thuê xong rồi, ngay đối diện nhà cô.
Lần nữa đi đến cửa ra vào nhà Tạ Mỹ Quyên, Từ Quân Nhiên đứng ngoài do dự cả buổi, cuối cùng vẫn đưa tay gõ ba tiếng lên cửa.
- Cốc cốc cốc!
Cửa phòng phát ra một hồi tiếng vang, kinh động đến Tạ Mỹ Quyên đang xem tivi bên trong.
- Ai vậy?
Giọng nói của Tạ Mỹ Quyên từ trong nhà vọng ra, làm cho Từ Quân Nhiên ko kìm được nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy đêm hôm đó, Tạ Mỹ Quyên xinh đẹp đoan trang, cúi người thở gấp…
Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, để cho mình tỉnh táo lại từ trong mộng ảo, chầm chậm nói:
- Chị Tạ, là tôi, Từ Quân Nhiên.
Một lát sau, anh ta liền nghe thấy nhiều tiếng động hoảng loạn đùng đùng bên trong, sau đó cửa liền mở ra. Từ Quân Nhiên vừa ngẩng đầu, trước mắt đã tối sầm lại, lập tức có một thân thể mềm mại đẫy đà giống như con chim yến non quăng cả người vào lòng anh ta.
Cả người Từ Quân Nhiên trong nháy mắt đã cứng lại rồi, tay chân luống cuống nhìn Tạ Mỹ Quyên đang khóc rống trên bả vai mình dưới ngực mình. Anh ta thực sự không biết nói thế nào, chỉ có thể để cô ôm cổ mình như vậy, khóc không ngừng.
- Chị Tạ, chị làm sao vậy?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ vuốt lưng Tạ Mỹ Quyên, nhẹ giọng an ủi cô. Cho dù thế nào, có thể làm cho một người đau lòng như vậy, xem ra trong lòng Tạ Mỹ Quyên tích tụ rất nhiều thứ, nếu không cũng sẽ không thất thố như vậy.
Tạ Mỹ Quyên cũng không nói gì, chỉ ôm Từ Quân Nhiên tiếp tục khóc. Khuôn mặt Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc kệ, người con gái lúc này không nói đạo lý, cũng nói không được đạo lý. Điểm này Từ Quân Nhiên đã được kiểm chứng cùng với nhóm người Tôn Tĩnh Vân và Lâm Vũ Tình. Khi các cô thương tâm thì điều duy nhất mình có thể làm là theo ý của các cô.
Đã qua hơn nửa ngày, Tạ Mỹ Quyên mới ngừng khóc nức nở. Từ Quân Nhiên kéo cô ngồi xuống ghế salon, quan sát người con gái trước mặt.
Đã lâu không gặp, Tạ Mỹ Quyên có chút tiều tụy, chỉ là bây giờ khuôn mặt đỏ bừng, trên người còn có mùi rượu. Ánh mắt Từ Quân Nhiên quét đến mấy bình rượu trên bàn trà, lập tức hiều được, thì ra người con gái này uống nhiều quá, đoán chừng nghĩ đến chuyện đau lòng mới ra bộ dạng này.
Thấy Từ Quân Nhiên hướng ánh mắt đến rượu trên bàn, Tạ Mỹ Quyên cũng có chút ngượng ngùng, không khỏi cúi đầu xuống, cắn môi không lên tiếng.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Sao vậy, lại uống rượu rồi?
Trên khuôn mặt trắng bóc của Tạ Mỹ Quyên nở một đóa hồng vân, khóe miệng cũng không nhịn được cười bỗng nhúc nhích, rất rõ ràng nghe ra ý tứ trong lời nói của Từ Quân Nhiên. Dù sao lần trước mình uống sau để anh ta nhìn thấy cái dáng vẻ quẫn bách kia, lần này lại như vậy, tên xấu xa này!
Từ Quân Nhiên lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Chị Tạ, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì. Chị sao lại uống nhiều vậy?
- Không có gì, chỉ là mừng năm mới một mình mà thôi.
Tạ Mỹ Quyên cúi đầu, giống như không hy vọng Từ Quân Nhiên biết chuyện.
Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra, chả trách Tạ Mỹ Quyên trong lòng khó chịu. Thì ra là mừng năm mới một mình nên gây họa. Dù sao mọi người nói mỗi phùng giai tiết bội tư thân. Cô một phụ nữ bình thường cũng như vậy thôi. Làm việc rồi sẽ không lo lắng nhiều như vậy. Bây giờ vào lúc năm mới chỉ còn lại một mình, trong lòng nhất định không thoải mái.
Nở nụ cười, Từ Quân Nhiên nói:
- Thì ra chị cũng giống tôi.
Cùng là người lưu lạc chân trời, gặp lại hà tất từng quen biết. Đột nhiên, Từ Quân Nhiên có cảm giác như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận