Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 794: Bắt đầu nghiên cứu

Quyền lực là thứ tốt, bao nhiêu người vì quyền lực mà khổ sở cả đời không ngừng giãy dụa trên con đường làm quan.
Phương Chính cũng thích quyền lực, ông cảm thấy quyền lực là chìa khóa để bản thân có thể thực hiện giấc mơ chính trị. Tỉnh Đông Hải là nơi khởi điểm cho con đường làm quan của ông, hàm nghĩa của người đứng đầu Tỉnh ủy tất nhiên là không cần nói cũng biết. Nhưng nay ông gặp phải đối thủ lớn nhất, chính là Tưởng Phương Trọng người đứng đầu chính quyền tỉnh Đông Hải.
Tưởng Phương Trọng không phải kẻ vớ vẩn, có thể đuổi Tiền Vân đi, nắm quyền điều hành chính quyền tỉnh, tất nhiên có nghĩa là vị chủ tịch tỉnh Tưởng này cũng có chút tài năng.
Đối mặt với một đối thủ như vậy, Phương Chính biểu hiện bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại thật sự có chút khó khăn.
- Ý của cậu tôi hiểu rồi.
Nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, Phương Chính chậm rãi nhẹ gật đầu nói.
Ông là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý của Từ Quân Nhiên, biện pháp đối phó chuyện này tốt nhất chính là không đối phó. Cho dù nói thế nào, người chịu trách nhiệm đầu tiên là chủ tịch tỉnh Tưởng Phương Trọng, bản thân là người đứng đầu Tỉnh ủy, phải chịu chính là trách nhiệm lãnh đạo. Nếu lúc này lựa chọn bỏ đá xuống giếng, rất dễ để lại ấn tượng không tốt với cấp trên, ngược lại không bằng giữ nguyên thái độ bản thân ở ngoài việc này, dù sao đối với Tưởng Phương Trọng, bản thân cũng không gây rắc rối cho ông ta, đã xem là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi.
Quan trọng nhất là, một khi Phương Chính làm như vậy, cho dù là bất cứ ai nhìn ra, đều sẽ coi trọng người đứng đầu Tỉnh ủy này hơn, dù sao lãnh đạo biết chú ý đến đại cục như vậy, sẽ được người ta yêu thích hơn so với lãnh đạo lòng dạ hẹp hòi thừa cơ hội đả kích đối thủ.
Từ Quân Nhiên nghe được lời của Phương Chính, cười cười, không nói gì nữa, hắn biết Phương Chính đã hiểu ý của mình rồi.
- Trở về thôi, sáng mai đến sớm một chút, cùng tôi xuống xã.
Phương Chính bỗng mở miệng nói.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức hiểu được, đây là cách làm thông minh nhất của Phương Chính, lúc này ông ở lại tỉnh thành, cho dù làm cái gì cũng sẽ có người đọc ra những tín hiệu khác, ngược lại không bằng dứt khoát nhân cơ hội này mượn cớ xuống dưới điều tra nghiên cứu, rời khỏi tỉnh thành, giao việc của mỏ than Đông Phong cho Tưởng Phương Trọng xử lý.
- Được ạ, bí thư, tôi biết rồi.
Sau khi tạm biệt Phương Chính, Từ Quân Nhiên mới quay về nhà mình.
Rạng sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên sớm đã đến Hồng Lâu, hắn đã sớm giúp Phương Chính mang theo đồ đạc cả rồi.
Triệu Sính Sính mang theo một túi lớn xuống lầu, Từ Quân Nhiên nhận lấy từ cô ta, mở ra kiểm tra, nhìn xem còn bỏ sót đồ gì không.
Đây là chức trách của thư ký, dù sao thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy, không thể chỉ quan tâm đến lãnh đạo trên mặt công tác, chuyện trong cuộc sống cũng phải cẩn thận chiếu cố.
Triệu Sính Sính nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, tôi chuẩn bị cho thủ trưởng quần áo của năm ngày, ngài xem một chút. Quần áo thủ trưởng thay ra, phân loại riêng rồi mang về là được.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, hắn không nghĩ tới, nha đầu này lại cẩn thận như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, càng là cô gái xinh đẹp, càng không biết cách sống. Cô gái xinh đẹp chỉ luôn được đàn ông chiều chuộng, việc gì cũng đều không cần tự động tay, năng lực tự gáng vác rất thấp, sinh hoạt cuộc sống thường rối loạn thành một mớ. Phụ nữ đẹp, chỉ thích hợp như thưởng thức tranh, không thích hợp để sống chung. Không ngờ cô gái trước mặt này, trong ngoài bồi đắp, tương lai không biết tên đàn ông thối nào chiếm được tiện nghi.
Lúc này, Phương Chính đã xuống lầu, nhìn Từ Quân Nhiên mở miệng hỏi:
- Lúc nào xe đến?
Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi vừa gọi điện đến văn phòng bên kia, lái xe Thường đã xuất phát rồi.
Lời hắn còn chưa dứt, bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô của tỉnh, Từ Quân Nhiên đi ra ngoài nhìn một cái, thấy mấy chiếc xe con đã dừng bên ngoài, tất nhiên là bọn họ đi theo Phương Chính xuống dưới nghiên cứu lần này.
Thường Khoan là người xuống xe đầu tiên, anh ta giúp Từ Quân Nhiên mang đồ đạc của Phương Chính cất vào phía sau xe, những người còn lại xuống xe, Từ Quân nhiên lập tức sửng sốt, vì những người này không phải nhóm người hắn thông báo lúc trước, ngoài người của văn phòng tổng hợp số một của văn phòng Tỉnh ủy, người của Sở nông nghiệp, Sở công nghiệp một người cũng không đến, ngược lại là vài người lãnh đạo của đơn vị Công – Kiểm –Pháp. Không chỉ như vậy, Từ Quân Nhiên còn không nhìn thấy Trần Tuấn Nho trưởng thư ký Tỉnh ủy.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng nhẽ mình thông báo sai?
Trong đầu Từ Quân Nhiên lóe qua một suy nghĩ, lập tức bác bỏ cách nghĩ của mình, phải biết rằng danh sách kia là mình và Trần Tuấn Nho cùng thương lượng, Từ Quân nhiên không chỉ ghi vào sổ tay, thậm chí còn đặc biệt gọi điện cho một vài đơn vị để thông báo. Bây giờ xuất hiện kết quả như thế này, rất rõ ràng danh sách đi theo bí thư đã thay đổi. Nhưng vấn đề là, danh sách này rốt cuộc là thay đổi lúc nào, và vì sao có sự thay đổi này?
Quách Kiến – phó trưởng thư ký Tỉnh ủy gật đầu với Từ Quân Nhiên, rồi nói với Phương Chính:
- Bí thư, người đều đến đông đủ rồi.
Phương Chính gật đầu:
- Vậy thì tốt, chúng ta lên đường thôi.
Lần này xe không nhiều lắm, chỉ có hai chiếc xe con và một xe khách, nhân viên chen chúc một chỗ với nhau, cũng chỉ có hơn mười người. Từ Quân Nhiên vốn ngồi cùng xe với Phương Chính, lại không ngờ Phương Chính trực tiếp lên xe khách. Rơi vào đường cùng, Từ Quân Nhiên chuyển đồ đạc cho Thường Khoan, để anh ta đặt vào xe số một, bản thân lại cầm theo túi công văn của Phương Chính, cùng ông lên xe khách.
Người trên xe đã tương đối, chỉ còn chỗ ngồi phụ lái cùng hai hàng ghế giữa và cuối cùng là trống.
Sau khi Phương Chính lên xe, trực tiếp ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong hai hàng ghế trống. Từ Quân Nhiên lần đầu ngồi xe khách xuống dưới nghiên cứu như thế này, không hiểu sắp xếp thứ tự ngồi loại xe này, trước đây cũng quên không hỏi người khác. Nhưng, hắn nhìn tình hình trên xe một chút, cũng liền hiểu được. Vị trí ngồi trong xe này đã thay đổi, khe hở của hàng thứ nhất vốn lớn nhất, nhưng tính nguy hiểm của hàng thứ nhất cũng mạnh nhất, phía sau khá lắc lư, chắc chắn không thích hợp để thủ trưởng ngồi. Ở giữa không có hai trường hợp xấu như vậy, nhưng khoảng cách không gian ngồi và chỗ ngồi không đủ rộng. Nhược điểm này tất nhiên không phải là vấn đề, sửa đổi một chút, sẽ có đủ không gian. Xem ra, một hàng này, là đặc biệt chuẩn bị cho thủ trưởng, thư ký tất nhiên không thể ngồi ngang hàng với thủ trưởng, ngồi chen chúc một chỗ với thủ trưởng. Hàng sau, chắc là để cho hắn.
Từ Quân Nhiên đặt túi công văn và những túi nhỏ kia ở vị trí trống bên cạnh, rồi nhìn ra sau, chỉ có Phương Chính và hắn là mỗi người ngồi một hàng, còn lại toàn bộ đều ngồi hai người. Phần lớn là người, hắn không quen biết. Nhìn thấy tình hình này, lông mày Từ Quân Nhiên không nhịn được nhíu lại, bởi dựa vào sự sắp xếp lúc đầu của Trần Tuấn Nho, có vài người, hắn chắc quen biết, ví dụ chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính trị và người của phòng thư ký. Nhưng bây giờ những người xuất hiện ở đây, Từ Quân Nhiên hầu như không quen biết. Bây giờ ngồi trên xe, đều là những người thế nào? Hết thảy những chuyện này, vì sao lại thay đổi? Là thay đổi lúc nào?
Trong đầu Từ Quân nhiên không khỏi hiện lên những dấu chấm hỏi. Tất nhiên, hắn sẽ không ngu xuẩn đến nỗi hỏi ra những nghi hoặc của mình, dù sao chuyện này hiếu kỳ thì hiếu kỳ, trí tuệ chính trị của Từ Quân Nhiên không thấp, tất nhiên sẽ không chủ động hỏi Phương Chính.
Xe khách chậm rãi khởi động, xe của Sở công an bảo vệ phía trước, xe số một và xe khách đi ở phía sau. Từ Quân Nhiên ngồi trên xe, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra điểm không thích hợp. Vì phương hướng xe khách chạy dường như không phải địa điểm được định trước, hắn nhớ rõ, nếu theo kế hoạch lúc trước, nên đến Bắc Môn của thành phố Đông Hải, lúc đó Từ Quân Nhiên còn nhớ rõ đã nghe Trần Tuấn Nho nhắc qua, dường như phải đi qua cầu Giang Đại.
Nhưng, bây giờ đoàn xe lại đang đi về phía Đông Nam!
- Trời ơi!
Từ Quân Nhiên run lên trong lòng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hắn ý thức được, có lẽ trong lúc vô tình mình đã phạm vào một sai lầm.
Đoạn thời gian trước bí thư Phương Chính nói muốn xuống dưới, gọi hắn và trưởng thư ký Trần Tuấn Nho cùng thương lượng phương án. Phương án kia, tuy toàn bộ là Trần Tuấn Nho quyết định. Nhưng dù sao cũng tính là hai người hắn thương lượng, sau đó do hắn báo cáo với Phương Chính. Vì phương án này, hắn còn cung cấp kế hoạch chi tiết cho Phương Chính, trong đó bao gồm cơ cấu đội viên tổ nghiên cứu hộ tống, xe cộ, nơi đến và thời gian, trên bản kế hoạch được liệt kê rành mạch.
Sau khi làm tốt phương án, hắn rất cẩn thận báo cáo với Phương Chính, Từ Quân Nhiên nhớ rõ, lúc ấy Phướng Chính cầm trong tay bản phương án được đóng dấu, vừa nhìn, vừa nghe hắn báo cáo, tuy không khẳng định, nhưng cũng không có phủ định.
Lúc ấy Từ Quân Nhiên cho rằng việc này thường do văn phòng sắp xếp, nếu Trần Tuấn Nho đã sắp xếp như vậy, Phương Chính cũng sẽ đồng ý.
Bây giờ, thay đổi nhân viên, tuyến đường cũng đổi, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Tại sao phải thay đổi? Dù người có chỉ số thông mình như thế nào cũng có thể nghĩ ra được, chắn chắn là Phương Chính không vừa ý với sự sắp xếp trước đây. Không vừa ý cũng rất bình thường, dù sao người khác cũng không rõ trong lòng ông đang nghĩ gì, ông ta cũng không hoàn toàn biểu đạt ra. Nhưng ông cũng không thể hiện sự hài lòng ở bất cứ trường hợp nào, mà vào thời khắc cuối cùng, đột nhiên thay đổi tất cả, đây là sự không bình thường. Sự việc này tiết lộ ra ngoài, không chỉ liên quan đến việc không vừa ý với sự sắp xếp, mà còn là không vừa ý với người sắp xếp. Điều này cũng là nguyên nhân khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Trước kia Từ Quân Nhiên chưa từng làm việc ở Sở văn phòng. Đây là lần đầu tiên làm thư ký cho người ta, suy bụng ta ra bụng người, hắn đột nhiên cảm thấy dường như cũng không khó lý giải vì sao hành trình này có sự thay đổi.
Trên đường đi, trong đầu Từ Quân Nhiên chuyển động chỉ có hai từ, một là gần vua như gần cọp, một là thiên uy khó đoán.
Trong lòng thở dài một cái, Từ Quân Nhiên đành lên tinh thần thép làm việc.
Trong mắt người bình thường, ngồi xe chính là ngồi xe, là một việc rất đơn giản, có thể làm việc gì? Nhưng, thân phận của hắn không giống người khác, người khác chỉ là đi theo người đứng đầu Tỉnh ủy xuống dưới thị sát công việc, cương vị công tác của họ sẽ mỗi người một nơi sau khi xuống xe, nhưng Từ Quân Nhiên là thư ký của người đứng đầu, cương vị công tác của hắn là ở bên cạnh người đứng đầu.
Trải qua đoạn thời gian thị sát này, Từ Quân Nhiên phát hiện, dù sao có một loại năng lực đặc biệt, nắm bắt thời gian nghỉ ngơi. Không nói đến đường đi có vài tiếng trên xe, cho dù chỉ có mươi mấy phút, hắn cũng có thể trong thời gian ngắn nhất tiến vào giấc ngủ, cho dù chỉ ngủ năm phút, đợi đến khi hắn bắt đầu làm việc lần nữa, tinh thần càng phấn chấn hơn. Nhưng Từ Quân Nhiên chỉ có thể chiến đấu trong mệt mỏi. Ví dụ như bây giờ, Phương Chính từ lúc xe bắt đầu đi không lâu, liền ngủ rồi, Từ Quân Nhiên lại không thể không mở to mắt, tùy thời chú ý mọi loại tình huống trên đường, ngộ nhỡ xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn nhất định phải có phản ứng đầu tiên
Bạn cần đăng nhập để bình luận