Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 779: Phó chủ tịch tỉnh Đoạn

Theo cách mà Tiếu Minh Lý nói, mấy tháng trước, khi Phương Chính tới tỉnh Đông Hải nhậm chức đã có một cách nói là, Phương Chính vẫn luôn làm lãnh đạo ở một tỉnh nào đó ở phía Bắc. Lần này tới tỉnh Đông Hải, hai mắt đen thui. Sau khi ông ta tới đấy, chỉ có thể tín nhiệm được một người đó chính là phó chủ tịch tỉnh Đoạn văn Kiệt, năm đó hai người là bạn cũ ở trường cán bộ 57.
Đối với Từ Quân Nhiên, chiều hôm nay trôi qua khá chậm. Cũng không biết vì sao, hình như là vì lúc đăng ký tư liệu hắn đã viết số điện thoại lên đó. Từ trưa đến giờ, không biết có bao nhiêu người đã gọi điện cho hắn. Những người gọi điện, đa phần chả có liên quan gì đến hắn. Nhiều cái tên thậm chí hắn còn chưa từng nghe qua, điện thoại vừa thông, người đó đã tỏ ra như là người thân quen, giọng điệu vô cùng nhiệt tình. Hắn rất chán nhưng cũng không thể tỏ ra không biết.
Lúc đầu, Từ Quân Nhiên còn kiên nhẫn nói chuyện với đối phương, nhưng về sau, hắn chỉ hỏi rõ xem đối phương là ai, rồi nói là mình đang họp và tắt máy.
Lợi hại hơn cả là, vẫn có mấy người tự xưng là lãnh đạo thành phố tỉnh Đông Hải gọi điện tới. Từ Quân Nhiên không còn cách nào khác, đành phải lưu lại số điện thoại của đối phương, dù sao thì những người này đều có quyền lực thực sự, không thể đắc tội được.
Cuối cùng, Từ Quân Nhiên dứt khoát ném điện thoại sang một bên. Dù sao thì đầu năm nay, người dùng điện thoại cũng không nhiều, còn chưa bắt buộc việc điện thoại của bí thư phải mở 24/24, huống hồ, bí thư Phương Chính còn đang ở trong phòng, có chuyện gì thì sẽ bảo hắn.
Nếu đã như vậy, thì điện thoại đặt ở đâu cũng kêu không ngừng khiến Từ Quân Nhiên vô cùng khó chịu, sớm biết thế đã không tiết lộ số điện thoại của mình, không ngờ tin tức trong tỉnh uỷ lại truyền đi nhanh như vậy.
Hơn 3 giờ chiều, điện thoại lại đổ chuông. Lúc này, Từ Quân Nhiên đã không còn tâm trạng để nhìn số mà trực tiếp cầm nghe. Lời để nói cũng đã chuẩn bị xong, đợi sau khi người ta giới thiệu về bản thân mình rồi sẽ bảo đối phương mình
nh hình có vẻ không giống trước, vì người bên phía điện thoại đã trực tiếp nói:
- Cuối cùng cũng đến phiên anh rồi sao?
Từ Quân Nhiên ngây người rồi mỉm cười:
- Anh hai?
Đầu dây bên kia, Tằng Văn Khâm cười ha hả:
- Tiểu tử, cũng không ngốc tới mức đó. Sao nào, hôm nay có vui không?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Anh hai, anh không biết đâu, mấy tiếng này làm em nhớ anh muốn chết.
Lời này hắn nói là thật. Từ trưa đến giờ, có nhiều người gọi tới như vậy, Từ Quân Nhiên sắp phát điên với tình hình ở huyện Đông Hải rồi, quan hệ trên các phương diện đều không rõ ràng. Người người gọi điện tới hắn cũng chỉ có thể qua quýt cho qua, nhắc đến nhiều là khó chịu rồi.
Tằng Văn Khâm cười nói:
- Em đó, đừng có ấm ức với anh, tối nay cùng nhau ăn cơm đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Được. Tối nay anh tìm chỗ rồi gọi điện cho em. Em phải sắp xếp lại đã, chỗ ở em còn chưa biết ở đâu cơ mà.
Nghe xong những lời Từ Quân Nhiên nói, Tằng Văn Khâm trực tiếp trả lời:
- Tìm ở đâu, anh có nhiều chỗ lắm, em ở với anh đi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, suy nghĩ trong giây lát rồi từ chối:
- Tối rồi nói vậy!
Tằng Văn Khâm gật đầu:
- Vậy cũng được, 7rưỡi tối nhé. Anh gọi điện cho em, bảo người tới đón em.
Nói ra thì có vẻ kỳ lạ, nhưng sau khi Tằng Văn Khâm gọi điện tới, Từ Quân Nhiên lại thấy yên tĩnh lạ thường, không ai gọi điện cho hắn nữa.
Lúc đầu, Từ Quân Nhiên còn tưởng rằng, những điện thoại nên gọi thì đã gọi rồi, những cuộc điện thoại của ngày đầu tiên làm bí thư cũng đã kết thúc rồi. Nhưng trên thực tế, suy nghĩ của hắn hơi vượt qua mong muốn. Tới giờ ăn tối, điện thoại gọi tới lại nhiều lần. Điện thoại gọi tới lúc này đa phần đều là của bộ phận tổng hợp của văn phòng tỉnh uỷ. Hôm nay, Từ Quân Nhiên đã gặp họ, mục đích của họ cũng giống nhau, đó chính là mời Từ Quân Nhiên ăn tối. Thậm chí trong số những cuộc gọi đó còn có số điện thoại của phó phòng tổng hợp.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ suy nghĩ của những người này, tất cả họ đều muốn hắn tới ngồi ở vị trí cao nhất để làm thân với hắn mà thôi.
Trong bộ máy cơ quan, chuyện như vậy cũng bình thường. Dù sao thì trong chốn quan trường, mọi người đều mang trên mình những chiếc mặt nạ khác nhau, cho dù là có những người trong lòng không hài lòng với Từ Quân Nhiên nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra bên ngoài.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên vẫn lần lượt từ chối lời mời của từng người. Hắn chỉ nói buổi tối muốn nghỉ ngơi rồi tắt máy ngay.
Lúc chuẩn bị tan làm, điện thoại của Từ Quân Nhiên lại kêu lên.
Từ Quân Nhiên nhấc máy:
- Xin chào, đây là văn phòng tỉnh uỷ.
Không cần biết đối phương là ai, đầu tiên hắn luôn tỏ rõ thân phận của mình.
Phía bên kia đầu dây truyền tới giọng nói của một người đàn ông:
- Xin chào, là đồng chí tiểu Từ phải không?
Từ Quân Nhiên ngây người, gọi hắn là đồng chí tiểu Tử, rốt cục người này là ai, lẽ nào biết rõ thân phận của hắn sao?
Nghĩ tới điều này, Từ Quân Nhiên liền cười đáp:
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên, xin hỏi đầu dây là?
Hắn thấy rất khó hiểu, nghe giọng điệu của người này chắc phải là một nhân vật lớn trong tỉnh, chỉ là hắn chưa biết nhiều nhân vật lớn trong tỉnh Đông Hải mà thôi.
Người đó cười ha hả:
- Đồng chí tiểu Từ, tôi là Đoạn Văn Kiệt đây, tôi đã từng học cùng đồng chí Tôn Chấn An ở trường Đảng
Lúc đầu, Từ Quân Nhiên cũng không nghĩ ra thân phận của đối phương. Không phải là hắn không biết mà là hắn không ngờ, Đoạn Văn Kiệt lại là phó chủ tịch tình, đã từng có khả năng cạnh tranh vị trí chủ tịch tỉnh. Chỉ có điều, không biết vì sao lại thua chủ tịch tỉnh hiện nay Tương Phương Trọng. Từ Quân Nhiên không hiểu rõ về Đoạn Văn Kiệt lắm, chỉ biết là vị phó chủ tịch tỉnh này có quan hệ khá tốt trong tỉnh. Những tin tức hắn có được là nghe từ chỗ Sở Văn Thiên. Lãnh đạo mà Sở Văn Thiên làm việc dưới cấp là bí thư thành uỷ thành phố Đông Hải, tỉnh hội Đông Hải – Triệu Bằng Phi. Năm đó, Đoạn Văn Kiệt đã từng làm việc ở thành phố Đông Hải, vì thế mối quan hệ giữa Triệu Bằng Phi và Đoạn Văn Kiệt khá tốt. Sở Văn Thiên cũng đã từng gặp vị phó chủ tịch tỉnh này. Còn về việc Đoạn Văn Kiệt và Tôn Chấn An từng học chung trường Đảng, trước khi Từ Quân Nhiên đi khỏi thủ đô hắn đã nghe Tôn Chấn An nói. Đúng là hai người đã từng học ở trường Đảng trung ương, cũng xem như thân. Nhưng kiểu thân này rất khó nói là thân thiết, dù sao thì khoảng cách thời gian đến giờ cũng quá dài rồi. Dù sao thì Từ Quân Nhiên cũng không để tâm đến chuyện này lắm. Là một phó chủ tịch tỉnh thường vụ, dù sao thì Đoạn Văn Kiệt cũng sẽ chủ động gọi cho hắn.
Cũng may phản ứng của Từ Quân Nhiên cũng rất nhanh. Ngay khi hắn nhớ ra Đoạn Văn Kiệt là phó chủ tịch tỉnh thường vụ, hắn liền khách khí nói:
- Xin chào thủ trưởng.
Không cần biết là lãnh đạo tỉnh uỷ cấp bậc gì, chỉ cần là cán bộ cấp phó trở lên là đủ để hắn gọi một tiếng thủ trưởng rồi. Từ Quân Nhiên thường thấy trong tiểu thuyết nói có người gọi lãnh đạo là ông chủ, đó chỉ là nói đùa mà thôi. Chắc chắn những người nói ra những lời đó không hiểu bản chất. Bất cứ một cán bộ lãnh đạo nào cũng sẽ không thích bị gọi là ông chủ, ông chủ là thương nhân, không phải quan.
Có thể gọi thủ trưởng, có thể gọi theo chức vụ, nhưng tuyệt đối không được gọi là ông chủ. Nếu lời này truyền ra ngoài, chức vụ bí thư như hắn cũng đừng làm nữa.
Đoạn Văn Kiệt cười ha hả:
- Thế nào, ngày đầu tiên đi làm thế nào rồi? Hôm nào có thời gian chúng ta cùng ăn cơm.
Từ Quân Nhiên biết tin tức hắn làm thư ký chắc đã lan truyền khắp đội ngũ lãnh đạo tỉnh Đông Hải. Đoạn Văn Kiệt có thể gọi điện thoại tới văn phòng, chứng tỏ ông ta hiểu rõ tình hình của hắn hiện giờ, đồng thời cũng hiểu rõ công việc tương lai của hắn. Nếu đã rõ, rồi lại nói việc muốn cùng nhau ăn cơm vậy chắc chắn không phải là loại giả khách sáo rồi. Với thân phận phó chủ tịch tỉnh thường vụ, ông ta không cần phải khách sáo với một thư ký nhỏ như hắn được. Điều này chứng tỏ, Đoạn Văn Kiệt đang muốn ám thị gì đó với hắn, dĩ nhiên cũng là muốn tỏ ra thân thiết với bí thư Phương Chính.
Trước khi tới tỉnh Đông Hải, tuy Từ Quân Nhiên chỉ có mấy ngày nhưng đã tìm hiểu được nhiều điều về tỉnh Đông Hải bằng cách riêng của mình.
Tỉnh Đông Hải là một tỉnh có tình hình chính trị khá đặc thù. Chốn quan trường Trung Hoa có một quy củ, hai người đứng đầu chính Đảng nhiều nhất chỉ có thể có 1 người là người địa phương, người còn lại nhất định phải điều động từ bên ngoài tới. Tỉnh cũng như vậy, thành phố cũng thế. Những cán bộ từ bên ngoài tới, có thể làm rất tốt ở các tỉnh khác nhưng ở tỉnh Đông Hải lại luôn gặp phải những tình huống rất khó khăn. Liên tiếp mấy người nhậm chức bí thư thứ nhất hoặc chủ tịch tỉnh đều bị đuổi đi. Phương Chính là cán bộ từ ngoài tới, gia nhập tỉnh Đông Hải mới chưa được 4 tháng, còn Đoạn Văn Kiệt là cán bộ địa phương, cơ sở trong chốn quan trường Đông Hải rất thâm hậu. Dĩ nhiệu, còncó một nhân vật có cơ sở thâm hậu hơn đó chính là chủ tịch tỉnh Đông Hải Tương Phương Trọng. Tiễn Vân nhậm chức bí thư thứ nhất tỉnh uỷ chính là một sự thất bại trong cuộc tranh đấu quyền lực với Tương Phương Trọng. 4 tháng trước, trong tỉnh Đông Hải còn có nhiều người kỳ vọng Tương Phương Trọng có thể nhậm chức bí thư, không ngờ kết cục cuối cùng lại là Phương Chính – người được trung ương phái về làm người đứng đầu tỉnh uỷ. Chuyện này khiến nhiểu người bất ngờ.
Còn về mối quan hệ giữa Đoạn Văn Kiệt, Phương Chính và Tương Phương Trọng, Từ Quân Nhiên cũng không rõ cho lắm. Những gì hắn biết đều nghe được từ phía Sở Văn Thiên, ví dụ như Đoạn Văn Kiệt và Tương Phương Trọng không chỉ là đồng hương, năm đó, thậm chí hai người còn là hàng xóm với nhau. Nhiều người trong tỉnh cũng cảm thấy, lúc đầu, sở dĩ Tiễn Vân bại trong tay Tương Phương Trọng là vì Đoạn Văn Kiệt và Tương Phương Trọng hợp tác với nhau làm cho việc kinh doanh của lãnh đạo tỉnh không thuận lợi, nếu không chỉ dựa vào một mình Tương Phương Trọng, chắc chắn không thể ngăn cản được Tiễn Vân trở thành người đứng đầu tỉnh.
Mặt khác, còn có một nguyên nhân quan trọng là, Sở Văn Thiên cố ý nói với Từ Quân Nhiên, trong tỉnh Đông Hải, Đoạn Văn Kiệt cũng là một thế lực quan trọng. Các cán bộ quanh anh ta tuyệt đối không ít hơn số người vây quanh Tương Phương Trọng.
Đó cũng là lý do vì sao Đoạn Văn Kiệt sẽ liên kết với Tương Phương Trọng để đối phó với Tiễn
778 TRÙNG NỘI DUNG VỚI 779. ĐOẠN NÀY NGUỒN ĐÁNH SỐ CHƯƠNG SAI LUNG TUNG CẢ LÊN
Bạn cần đăng nhập để bình luận