Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 165: Hô Diên Ngạo Ba.

Việc trang trí trong nhà Hô Diên Ngạo Ba khá tốt, là tòa nhà số 7 khu văn phòng tỉnh ủy, tiếp giáp nhà của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Trần Sở Lâm. Các biệt thự ở đây đều là nơi ở của lãnh đạo ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Từ Quân Nhiên hiểu rõ, đừng thấy diện tích không lớn, khoảng 20 năm sau, nơi đây sẽ trở thành một khu biệt thự khổng lồ.
Xuất hiện những tình huống như vậy, một mặt là vì số Ủy viên thường vụ tỉnh ủy ngày một đông, một mặt là vì đãi ngộ với lãnh đạo ngày một tốt.
Ít nhất, theo những gì Từ Quân Nhiên biết được, vào những năm 60 – 70, nơi đây chỉ có mấy tòa nhà của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, chỉ có Ủy viên thường vụ tỉnh ủy mới được ở. Những lãnh đạo khác trong tỉnh phải ở trong những khu nhà bình thường. Sau này, khi một nhóm cán bộ lão thành về hưu, cấp bậc của họ rất cao, dĩ nhiên không thể để họ chuyển đến ở trong những khu nhà bình thường, hơn nữa, đa phần những người này đều là lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy Giang Nam. Sau khi nghỉ hưu, có người cấp bậc đã lên đến cấp chính, mà một trong những đãi ngộ mà lãnh đạo cấp chính được hưởng chính là được ở trong một biệt thự riêng.
Kể từ đó, số biệt thư ngày một nhiều, dĩ nhiên sẽ trở thành hình ảnh kiếp trước Từ Quân Nhiên đã thấy.
Tuy nhiên, lúc này, ở đây mới chỉ có mấy tòa nhà nhỏ, những thứ khác đều bao quanh kiến trúc này như nhà ăn, công viên…
Nghe nói, ở đây chỉ có 9 tòa nhà nhỏ vì chính là con số may mắn của Trung Quốc. Hơn nữa, 90 năm từ khi lập quốc tới nay, tỉnh ủy Giang Nam đều có 9 Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, chín tòa nhà này cũng đủ dùng.
Hô Diên Ngạo Ba sống một mình ở Giang Nam. Vợ ông ta là người Thủ đô. Nghe nói, hiện nay vợ ông ta đang làm việc trong bệnh viện số một Thủ đô. Tỉnh ủy sắp xếp thư ký sinh hoạt và nhân viên phục vụ để chuẩn bị cho cuộc sống và ăn uống hàng ngày của Hô Diên Ngạo Ba. Vì thế, lúc Từ Quân Nhiên bước vào, không khí khá yên tĩnh.
Vào phòng khách ngồi xuống, Hô Diên Ngạo Ba vui vẻ nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tôi đoán, chỉ trong vòng mấy ngày thể nào cậu cũng tới tìm tôi.
Từ Quân Nhiên ngượng ngùng cười. Đối mặt với lãnh đạo cấp cao tỉnh ủy, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao, người này cũng không giống Dương Duy Thiên hay Nghiêm Vọng Tung, đây là một trong số chín vị lãnh đạo cao nhất quản lý mấy chục triệu nhân khẩu tỉnh Giang Nam, nói hắn nhìn thấu suy nghĩ của con người có vẻ không bình thường. Nhưng trước mặt ông ta, hắn không dám nhận mình đủ khả năng.
- Đáng nhẽ phải đến gặp ngài từ sớm, nhưng việc của hợp tác xã nhiều quá nên tôi không tới kịp. Lần này trùng hợp phải lên tỉnh làm việc nên mới tới thăm ngài.
Từ Quân Nhiên ăn ngay nói thất, không chút thêm bớt. Dù sao, Hô Diên Ngạo Ba cũng không phải là người bình thường, hắn diễn trò trước mặt ông ta cũng không để làm gì.
Hô Diên Ngạo Ba gật đầu đáp:
- Công việc bên phía trấn Lý gia, các cậu làm rất tốt, báo Trung ương và báo tỉnh, tôi đều đã đọc.
Ông ta nói hoàn toàn thật lòng. Đối với người như Từ Quân Nhiên, lúc đầu, Hô Diên Ngạo Ba biết được từ chỗ Tào Tuấn Minh. Lúc ấy, ông ta tới nhà Tào gia thăm ông cụ Tào, dĩ nhiên đã nói chuyện với Tào Tuấn Minh. Trong cuộc nói chuyện, Tào Tuấn Minh đã nhắc tới Từ Quân Nhiên, hy vọng ông ta có thể quan tâm đến Từ Quân Nhiên. Hô Diên Ngạo Ba rất coi trọng ý kiến của Tào Tuấn Minh, cậu ta là cán bộ từ bên ngoài của tỉnh Giang Nam. Tuy đầu năm công việc không nhiều, nhưng tâm phúc thực sự lại không đông, số lượng chỉ lẻ tẻ như lá mùa thu. So sánh với người như Trần Sở Lâm, cái Hô Diên Ngạo Ba thiếu không chỉ là hậu thuẫn phía sau, mà còn phải có căn bản vững chắc. Nếu có thể thông qua Từ Quân Nhiên để xây dựng cơ sở thế lực cho mình, chắc chắn đây sẽ là một chuyện tốt với ông ta.
Đặc biệt là khi đã trải qua việc của Tôn Tĩnh Vân và sự biểu dương đích danh thủ trưởng đứng đầu, ông ta lại càng cảm thấy hứng thú với người thanh niên trẻ tuổi – Từ Quân Nhiên.
Có bằng cấp, có năng lực, quan trọng nhất là, người này rất thông minh. Đối với Hô Diên Ngạo Ba mà nói, ông ta cần một người có thể giúp đỡ mình ở tỉnh Giang Nam. Tuy trước tiên, những người này phải có thân thế minh bạch, không được có liên quan với tỉnh ủy. Thứ hai, người đó phải có đầu óc và năng lực, khi ấy, người đó mới có giá trị trọng dụng. Dù sao, thân là người phát ngôn cho lợi ích của tỉnh Giang Nam, ngay cả Hô Diên Ngạo Ba cũng hiểu, nếu một người không có bản lĩnh, cho dù có bối cảnh tốt đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Rõ ràng, Từ Quân Nhiên là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Khi Hô Diên Ngạo Ba nói với Tào Tuấn Minh suy nghĩ của mình, không ngờ Tào Tuấn Minh lại từ chối.
Theo cách nói của Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên không phải người của Tào gia. Anh ta chỉ muốn Hô Diên Ngạo Ba nói đôi lời hoặc làm gì đó giúp Từ Quân Nhiên vào thời điểm thích hợp mà thôi.
Nhưng người khiến ông cụ Tào gia hao tâm tổn sức như vậy lại càng khiến Hô Diên Ngạo Ba thêm tò mò.
Hiện nay, cuối cùng đã được gặp Từ Quân Nhiên, Hô Diên Ngạo Ba đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi cười ha hả:
- Lần này lên tỉnh có chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên nói ra chuyện mình muốn mua máy móc, nhờ người giúp đỡ. Sau đó, hắn mới nói:
- Bây giờ còn đang đợi tin, có lẽ khoảng hai ngày nữa sẽ có thư phản hồi.
Hô Diên Ngạo Ba gật đầu rồi cũng không nói gì thêm. Từ Quân Nhiên không mở lời nhờ giúp đỡ, dĩ nhiên ông ta cũng không thể chủ động nói.
Tuy nhiên, khi bình tĩnh suy ngẫm lại, Hô Diên Ngạo Ba vẫn có ấn tượng ban đầu khá tốt về Từ Quân Nhiên. Ít ra, từ khi vào cửa gặp mình cho đến những ứng phó sau này, người thanh niên này đều tỏ ra rất trấn tĩnh, đối đáp trôi chảy, không có một chút căng thẳng. Không giống những cán bộ bình thường khác, gặp cán bộ chức vụ cao hơn mình, chân tay họ liền trở nên luống cuống không biết làm thế nào cho đúng. Ít nhất khả năng trấn tĩnh của cậu ta cũng khiến Hô Diên Ngạo Ba phải nhìn với một con mắt khác.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối Hô Diên Ngạo Ba đều nhìn Từ Quân Nhiên mà ánh mắt của Từ Quân Nhiên lại không hề lảng tránh, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
Từ việc này, Hô Diên Ngạo Ba cảm thấy người thanh niên như Từ Quân Nhiên là một người can đảm, hoặc nên nói là, người này thuộc lớp người khoáng đạt, vô tư. Vì chỉ có những người có nội tâm thoáng đạt, vô tư mới có can đảm đối mặt với Hô Diên Ngạo Ba thân là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh, quản lý các vấn đề liên quan đến pháp luật và chính trị. Ở tỉnh Giang Nam, số người dám đối mặt với ông ta mà không hề sợ hãi có lẽ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đến này, còn có thêm Từ Quân Nhiên.
Ông ta không hiểu rõ Từ Quân Nhiên. Thật ra, suy nghĩ của Từ Quân Nhiên rất đơn giản, quân tử thanh thản, tiểu nhân thường lo âu. Chính mình không làm gì xấu, không cần phải tỏ ra yếu thế trước mặt Hô Diên Ngạo Ba. Phải biết rằng, tuy ông ta là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, là lãnh đạo, nhưng tôn kính là tôn kính, Từ Quân Nhiên không muốn người ta cho rằng, hắn tới đây để nịnh nọt, chạy chọt chức vụ.
Chỉ khi không có dục vọng, con người mới có thể bàng quan trước mọi việc, tâm thanh tịnh như giếng nước.
- Cảm ơn cậu vẫn còn nhớ đến tôi mà chạy đến thăm lão già này.
Hô Diên Ngạo Ba cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên vội đứng thẳng người, mỉm cười khiêm tốn:
- Bí thư Hô Diên khách sáo quá. Anh Tào và chị Kim Lệ bảo tôi phải đến chào ngài sớm hơn. Lần trước ở huyện Võ Đức, do có nhiều việc quá nên không kịp tới thăm ngài, đây là sơ xuất của tôi.
Hô Diên Ngạo Ba gật đầu. Nói thế nào đi chăng nữa, ông ta và Từ Quân Nhiên gần như không có quan hệ gì. Đối đáp hiện giờ của ông ta rất bình thường.
- Không biết gần đây tình hình huyện Võ Đức của cậu thế nào rồi? Tôi nghe nói, lần này, huyện Võ Đức sẽ thay đổi rất nhiều.
Hô Diên Ngạo Ba trầm tư vài giây rồi mở miệng, hỏi một cách chậm rãi.
Từ Quân Nhiên liền kể lại những thay đổi ở huyện Võ Đức cho Hô Diên Ngạo Ba nghe. Cuối cùng, hắn nói:
- Bí thư Dương Duy Thiên rất ủng hộ công việc của hợp tác xã, lần này chính anh ta đã đồng ý để chúng tôi lắp đặt máy móc cho nhà máy.
Hô Diên Ngạo Ba nghe xong liền gật đầu, trong lòng đã hiểu, có lẽ Dương Duy Thiên chính là người hợp tác với Từ Quân Nhiên. Vì vừa rồi, trong lời báo cáo của Từ Quân Nhiên với ông ta, hắn không hề nhắc đến chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng. Lúc nói đến tình hình phát triển của trấn Lý gia, hắn cũng không hề nhắc đến sự hỗ trợ của chính quyền, mà chỉ tán dương hết lời sự ủng hộ của bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên với hợp tác xã bọn họ. Xem ra, người thanh niên này có quan hệ không tốt lắm với chủ tịch huyện.
Hô Diên Ngạo Ba liếc qua Từ Quân Nhiên rồi chỉ vào quyển sách trên bàn:
- Thích đọc cái này không?
Từ Quân Nhiên sửng sốt nhưng vẫn cúi đầu nhìn. Khi đó, hắn mới nhận ra trên bàn là một quyển 24 sử.
Trước đây, Từ Quân Nhiên đã từng nghe Kim Lệ nói đến, Hô Duyên Ngạo Ba rất thích đọc sách lịch sử, luôn muốn bình luận về cuộc đời của những nhân vật lịch sử này. Xem ra, trước khi ra ngoài, ông ta thường xem quyển sách này rồi.
Tuy nhiên Hô Diên Ngạo Ba đã hỏi, Từ Quân Nhiên không thể nói không thích. Vì thế hắn khẽ gật đầu:
- Lúc học đại học đã từng xem qua một chút.
Hô Diên Ngạo Ba gật đầu:
- Cậu đã từng đọc đến lịch sử thời Minh chưa?
Từ Quân Nhiên giật mình, không ngờ Hô Diên Ngạo Bá lại muốn hắn đánh giá lịch sử nhà Minh. Tuy nhiên người ta là lãnh đạo, hắn cũng chỉ có thể tuân mệnh mà thôi.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu, Hô Diên Ngạo Ba đang thử mình. Hắn suy nghĩ trong giây lát rồi vẫn quyết định nói theo suy nghĩ của mình. Dù sao, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, nếu Hô Diên Ngạo Ba đã muốn hắn nói suy nghĩ về lịch sử nhà Minh, cho dù hắn nói tốt hay nói xấu, ông ta sẽ đều cho đó là một đánh giá, sau đó sẽ đối chiếu với cách nghĩ của ông ta về chuyện này.
Sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói ra:
- Tôi thấy, lịch sử nhà Minh không hoàn mỹ như những gì bên ngoài nói.
- Hả?
Hô Diên Ngạo Ba sững sờ, dường như ông ta khá bất ngờ trước suy nghĩ kỳ lạ này của Từ Quân Nhiên. Ông ta híp mắt nói:
- Cậu nói xem.
Từ Quân Nhiên trầm giọng:
- Là bộ cuối cùng trong 24 sử, có tất cả 332 quyển, bao gồm 20 bản ký, 75 quyển chí, 220 liệt truyện, 13 biểu. Nó là một bản truyện ghi lại lịch sử của từng thế kỷ, ghi chép lại hơn 200 năm lịch sử từ thời Chu Nguyên Chương, Hồng Vũ Nguyên năm thứ 17 của nhà Chu do Chu Kiểm Sùng lãnh đạo. Quyển khác ghi chép lại 24 lịch sử đứng sau, nhưng thời gian chỉnh sửa lâu hơn, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể vượt qua chư sử trước đây. Sau khi sửa xong sẽ nhận được những đánh giá tốt từ các sử gia đời sau. Học giả đời nhà Thanh Triệu Dực đã viết trong quyển 31: “Các nhà sử học cận đại có khuynh hướng hướng ngoại, giản lược, rậm rịt, qua loa, cách hành văn trang nhã, tự sự tóm tắt, khá khả quan nhưng không có người hoàn thiện”. Đây đều là những lời đánh giá chính diện. Nhưng vấn đề là, lịch sử triều Minh do người triều Thanh biên soạn, giống như những người chiến thắng, có nhiều thứ, những lời nói do người chiến thắng viết sẽ không hay.
Mắt Hô Diên Ngạo Ba lóe lên sự lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên đã thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận