Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 145: Công khai xử lý tội lỗi.

Đảng ngoại vô Đảng, đế vương tư tưởng, Đảng nội vô phái, thiên kỳ bát quái.
Ý nghĩa bên ngoài của câu này là: Tư tưởng của đế vương phong kiến không cho phép tồn tại bất kỳ tập đoàn chính trị nào sản sinh và tồn tại ngoài tập đoàn phong kiến của bản thân, nếu nói trong nội bộ tập đoàn chính trị sẽ không sản sinh hoặc tồn tại bang phái, đó là chuyện vô cùng kỳ quái.
Hiện nay Từ Quân Nhiên đã hiểu rõ ý nghĩ của câu này, đặc biệt là sau tất cả những chuyện xảy ra trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy ngày hôm nay, càng giúp Từ Quân Nhiên hiểu rõ một đạo lý, đó là muốn dựa vào thành tích để thuyết phục người khác rất đáng quý, nhưng nếu như không có lợi ích cộng đồng, người khác sẽ không nói giúp anh. Trong chốn quan trường, khắp nơi đều là cạn bẫy, người thật sự bênh vực lẽ phải không nhiều lắm.
Giống như tình hình hiện nay, trước đó Từ Quân Nhiên hoàn toàn không ngờ, Ngô Lương Tân lại thay đổi nhanh đến như vậy, Nghiêm Vọng Tung rời khỏi vị trí công tác chưa đến một tháng, y đã vội vàng dựa vào Tần Quốc Đồng, hơn nữa còn nã pháo về phía mình trong Hội nghị thường vụ. Nên biết Ngô Lương Tân là cán bộ do Nghiêm Vọng Tung đề bạt, những người ở đây không ai không biết quan hệ của mình và Nghiêm Vọng Tung, bởi vậy, dù Từ Quân Nhiên cũng không thể không nói, Nghiêm Vọng Tung là một người tốt, không phải một lãnh đạo tốt, vì ông không thật sự tập trung được một nhóm cán bộ thật sự nghe theo sự chỉ huy của ông. Sở dĩ ông có thể chấp chưởng huyện Võ Đức, chỉ dựa vào uy vọng của cá nhân ông ở huyện thôi, uy vọng này sau khi ông vừa xuống đài, đã nhanh chóng thay đổi, và Ngô Lương Tân, chính là đại diện rõ ràng nhất.
Đây không phải là một tín hiệu tốt!
Trong lòng Từ Quân Nhiên lóe lên một dự cảm không tốt. Nên biết, vừa nãy Ngô Lương Tân đã đề nghị xóa bỏ chức Phó bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý Gia của mình.
Quả nhiên, sau khi Ngô Lương Tân phát biểu xong, Tần Quốc Đồng cười cười, nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nói:
- Chủ nhiệm Ngô nói rất có lý. Tôi nói này đồng chí tiểu Từ, không phải tôi lấy tư cách lãnh đạo phê bình cậu, cậu còn quá trẻ. Suy nghĩ dĩ nhiên là tốt, muốn làm chút chuyện tốt cho quần chúng quê hương. Nhưng lại lựa chọn phương pháp không đúng, cậu nhìn cái Đội xây dựng gì đó đi, căn bản là cái kiểu doanh nghiệp tư bản, thứ nguy hiểm này sao có thể làm được ở công xã trấn Lý Gia các cậu?
Dừng lại một chút, gã nhìn Dương Duy Thiên cười nói:
- Bí thư, tôi thấy chuyện này chi bằng cứ làm theo ý kiến của Chủ nhiệm Ngô, đồng chí Từ Quân Nhiên sẽ không tiếp tục đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý Gia nữa, tạm thời cách chức tự suy ngẫm. Bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý Gia Lý Càn Khôn cũng phải bị xử phạt, để anh ấy viết kiểm điểm đi. Ngoài ra, chuyện Đội xây dựng cũng phải gác sang một bên. Tôi cũng biết đây là chuyện tốt, nhưng tôi thấy công xã trấn Lý Gia làm cái này không thích hợp, huyện chúng ta cũng có thể xây dựng một Đội xây dựng, dưới danh nghĩa là Công ty Xây dựng thành phố, sau đó cử Đội xây dựng đến thành phố Bằng Phi, anh thấy thế nào?
Dương Duy Thiên không nói gì, chỉ nhấc chén trà trong tay mình uống một ngụm nước, không phản đối, cũng chẳng tán thành.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên ngồi trong góc đã thay đổi, hóa ra Tần Quốc Đồng nói nhiều như vậy, nguyên nhân căn bản là gã muốn nắm quyền điều khiển Đội xây dựng trong tay!
Tính toán hay thật đấy!
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Từ Quân Nhiên nhanh chóng hiểu ra rốt cuộc Tần Quốc Đồng có ý định gì.
Nói tới nói lui, chẳng qua là thấy Đội xây dựng có lời, cho nên định đưa tay ra hái quả. Trong suy nghĩ của Tần Quốc Đồng, chỉ cần nắm quyền điều khiển Đội xây dựng trong tay, chuyện sau đó không phải chuyện của Từ Quân Nhiên, đại khái gã có thể lợi dụng chức quyền của mình, đưa người thân vào, cái gọi là Đội xây dựng huyện, dĩ nhiên phải được Tần Quốc Đồng gã gật đầu mới có thể gia nhập.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên không thể không bội phục Tần Quốc Đồng. Đừng thấy người này không có bản lĩnh gì, năng lực làm kinh tế cũng không, nhưng về mặt mưu mô, lại rất đạt tiêu chuẩn, nếu không vì công trình bên Lĩnh Nam do Từ Quân Nhiên dựa vào quan hệ với Tằng Văn Khâm kiếm về, e là mưu kế của Tần Quốc Đồng đã được thực hiện rồi. Dù sao những chuyện thế này đời sau vẫn thường thấy trong chốn quan trường, một đơn vị ở cơ sở tìm về được hạng mục, cuối cùng lại bị cấp trên cướp mất công lao, chuyện này kiếp trước Từ Quân Nhiên thấy nhiều rồi, có điều không ngờ kiếp này lại gặp phải ở huyện Võ Đức.
Thấy Dương Duy Thiên không nói gì, Tần Quốc Đồng rất vui vẻ, dù nói thế nào, mình cũng đã ép được anh ta một cú, người khác không biết, chứ Tần Quốc Đồng thì biết rất rõ, Đội xây dựng đó của công xã trấn Lý Gia, Dương Duy Thiên chắc chắn có tham gia, bây giờ mình biến Đội xây dựng vốn thuộc về công xã trấn Lý Gia thành của huyện, chưa nói đến chuyện có thể đem lại bao nhiêu lợi ít, chỉ dựa vào chiêu thức này, đã có thể tạo lập uy vọng cho mình rồi, sau này sẽ rất có lợi trong việc triển khai công tác trong huyện.
Quan trường không phải là như vậy sao, tục ngữ có câu Phật tranh hương, người tranh tiếng nói, làm quan dĩ nhiên cũng phải tranh tiếng nói, tiếng nói này chính là quyền phát ngôn.
Giống như Hội nghị thường vụ hôm nay, Dương Duy Thiên không tiện mở miệng, vì ông ngại cái mũ Chủ nghĩa Tư bản Tần Quốc Đồng chụp cho Từ Quân Nhiên, cho nên dù biết được dụng tâm xấu xa của Tần Quốc Đồng, nhưng cũng không thể có phản kích hữu hiệu nào. Vì sau lưng Tần Quốc Đồng có hai lão đại Thành ủy Trương Kính Mẫn và Hoàng Tử Tề bày mưu đặt kế, nếu Dương Duy Thiên ra mặt thay Từ Quân Nhiên, chưa chắc đã được Chủ tịch thành phố Chu Dật Quần ủng hộ. Chính vì nguyên nhân này, Dương Duy Thiên vẫn đang do dự.
- Chủ tịch huyện Tần, tôi phản đối ý kiến của anh!
Ngoài dự liệu của mọi người, Bí thư ủy ban kỷ luật Huyện ủy Bạch Thiên Hữu đã mở miệng, sắc mặt anh bình tĩnh, khiến người ta không thể nhìn thấu rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.
Tần Quốc Đồng sững sờ, cách sống của Bạch Thiên Hữu gã biết rõ, người này bình thường không nói gì, nhưng là một người rất cứng đầu, chuyện anh ta phản đối, chắc chắn là có ý phản đối thật, không có chút hiểu lầm nào. Bình thường trong Hội nghị thường vụ huyện ủy, Bạch Thiên Hữu là người không phát biểu gì, nhưng khi anh ta mở miệng, chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải suy ngẫm về thái độ của bản thân.
- Haha, Bí thư Bạch, anh có ý kiến gì? Tôi chỉ đưa ra kiến nghị, mọi người cùng nhau thảo luận một chút đi.
Tần Quốc Đồng nói chuyện với Bạch Thiên Hữu rất khách khí, tuy gã có lãnh đạo Thành ủy làm hậu thuẫn, nhưng gã biết rõ, công tác của Bạch Thiên Hữu là phụ trách kiểm tra cán bộ, nếu thực sự đắc tội với anh ta, cả ngày anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cán bộ bên mình, chẳng biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Quan trọng nhất là, Bạch Thiên Hữu rất thân với Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành ủy Tô Minh, Tô Minh cũng là có tiếng nói trong các cuộc họp Hội nghị thường vụ Thành ủy, Tần Quốc Đồng không dám đảm bảo, mình và Bạch Thiên Hữu thật sự nảy sinh xung đột, Trương Kính Mẫn có thể giúp được mình không.
Bạch Thiên Hữu thoáng nhìn Từ Quân Nhiên, lại nhìn Tần Quốc Đồng và Dương Duy Thiên, thản nhiên nói:
- Công tác của Đồng chí Từ Quân Nhiên tại công xã trấn Lý Gia, tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả, vì sao phải tạm thời cắt chức cậu ấy? Còn nữa, Chủ tịch huyện Tần cho rằng công xã trấn Lý Gia cùng người ta kinh doanh Đội xây dựng là đi theo đường lối Chủ nghĩa tư bản, vậy tại sao lại biến Đội xây dựng thành doanh nghiệp của huyện? Nếu đi sai con đường, vậy không phải nên công khai xử lý tội lỗi sao? Nếu đưa về huyện, chẳng phải bản thân chuyện này không hề có gì sai sao?
- Bí thư Bạch, không thể nói như vậy, đồng chí Từ Quân Nhiên đi sai đường, phải nghiêm túc nhìn nhận lại bản thân, Chủ tịch huyện Tần cũng chỉ muốn tốt cho cậu ấy.
Người đầu tiên nhảy vào dĩ nhiên là Ngô Lương Tân, y đã hạ quyết tâm dựa vào Tần Quốc Đồng, dĩ nhiên là không bỏ qua cơ hội nịnh nọt chủ nhân này.
Trưởng ban tuyên truyền Trầm Dũng Cảm cũng gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Ngô nói rất đúng, Bí thư Bạch, anh thử nghĩ xem, nếu hành vi của đồng chí Từ Quân Nhiên tiếp tục như vậy, sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn ở cơ sở như thế nào? Quần chúng sẽ đâm vào cột sống của chúng ta đấy.
Hì hì!
Từ Quân Nhiên cười thành tiếng, đúng, trước mặt các Ủy viên thường vụ trong Hội nghị thường vụ huyện ủy, hắn bị lời nói của Trầm Dũng Cảm làm cho buồn cười.
Không thể không nói, Trầm Dũng Cảm thật sự không giống như cái tên cha mẹ đã đặt cho anh ta, kiểu nói ra những câu lừa dối mà mặt không thay đổi này, chẳng lẽ anh ta không biết, nói dối nhiều quá sẽ khiến người ta cảm thấy giả tạo sao?
Tần Quốc Đồng nhướng mày, sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, thái độ của cậu là sao? Đây là Hội nghị thường vụ huyện ủy! Lãnh đạo Huyện ủy đang thảo luận làm thế nào để cứu vãn sai lầm của cậu, thái độ nhận thức sai lầm của cậu như vậy sao?
Từ Quân Nhiên nhìn y, không nói gì, mà quay lại nhìn Dương Duy Thiên.
Nếu lúc này mà Dương Duy Thiên vẫn không mở miệng, Từ Quân Nhiên đúng là đã nhìn nhầm ông.
Dương Duy Thiên đặt chén trà trong tay xuống, liếc nhìn Tần Quốc Đồng, chậm rãi phun ra một câu:
- Chủ tịch huyện Tần, giờ không phải là những năm đấu tranh giai cấp nữa rồi!
Một câu đúng vấn đề!
Có vài người, có lẽ cũng không giỏi ăn nói, có thể dùng lời nói kích động người khác, nhưng người như vậy, thường ngày câu nói đầu tiên đã khiến đối thủ mất năng lực chống cự.
Rõ ràng, Dương Duy Thiên là loại người như vậy.
Dù ông không bày tỏ thái độ chính xác. Nhưng chỉ một câu không phải là những năm đấu tranh giai cấp, dường như đã tát cho Tần Quốc Đồng một bạt tai, khiến sắc mặt Tần Quốc Đồng trở nên khó coi, giống như có người đang vẽ tranh trên mặt y, lúc thì xanh, lúc lại trắng, liên tục biến sắc.
- Bí thư… tôi…
Há hốc mồm, Tần Quốc Đồng định nói thêm, gã không cam lòng, không cam tâm để cục diện mình khổ công gầy dựng bị Dương Duy Thiên đánh tan như vậy.
Không ngờ Dương Duy Thiên không cho gã cơ hội nói, mà quay đầu về phía Ngô Lương Tân, nhàn nhạt hỏi một câu:
- Chủ nhiệm Ngô, anh cảm thấy, đối với dân chúng bình thường, cơm ăn quan trọng, hay quan tâm đến đường lối của huyện ủy là quan trọng?
Ngô Lương Tân im lặng, tuy y dám chỉ trích Từ Quân Nhiên, đó cũng là theo đuôi Tần Quốc Đồng, y tuyệt đối không đủ dũng khí khiêu khích chính diện đối với Dương Duy Thiên. Nên biết địa vị giữa Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên khác nhau, Bí thư huyện ủy thời đại này có một ý nghĩa đặc biệt, nó đồng nghĩa với ý chí cấp trên, không ai dám đối chiến chính diện.
Từ Quân Nhiên im lặng nhìn những thay đổi xảy ra trong cuộc họp Hội nghị thường vụ, trong lòng cười thầm, câu nói đó quả nhiên không sai, nếu như giao quyền lực thực sự cho Phổ La đại chúng, đó nhất định là ngày tận thế! Vì bất cứ lúc nào, họ cũng dễ dàng bị dối gạt, bị bắt nạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận