Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 596: Giả heo ăn thịt hổ.

Cũng phải nói rằng trẻ tuổi là việc tốt. Người tuổi trẻ có thể bỏ qua mọi vướng bận kiêng kỵ. Điều đó bao gồm cả việc ngây thơ hay ngang ngược.
Cũng như Từ Quân Nhiên bây giờ nhìn biểu hiện của bọn Lâm Viễn liền biết ngay trong lòng bọn này đang nghĩ gì. Nếu là kiếp trước có lẽ hắn đã vỗ bàn bỏ đi rồi. Nhưng giờ nhìn những người trẻ tuổi này, trong lòng hắn chỉ có cảm giác như đang chơi với lũ trẻ con vậy.
Hắn đương nhiên hiểu rõ Trương Mai nói gì. Có điều, đối với Từ Quân Nhiên, dù hắn có nói với bọn họ mình là ai thì thế gới của hắn cũng quá xa vời so với họ.
Hắn nghĩ vậy nhưng có người lại không như vậy.
Lâm Viễn sửa sang lại quần áo, đứng thẳng lưng rồi quay sang nói với Từ Quân Nhiên bằng vẻ nhàn nhạt:
- Thế anh Từ phát tài ở đâu đấy? Nghe nói giờ có rất nhiều người nói xuống bể …
Rõ ràng, gã hi vọng có thể thăm dò lai lịch của Từ Quân Nhiên trước mặt bao nhiêu người.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lướt qua Lâm Viễn. Giọng hắn vẫn thản nhiên:
- Tôi làm việc ở huyện Phú Lạc.
- Hả?
Lâm Viễn giật giật lông mày rồi cười hì hì, nói:
- Được đấy. Đơn vị nào trong huyện đấy?
- Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy. Thật không nhìn ra anh Từ lại làm quan chức nhà nước cơ đấy.
Trương Mai và đám người đi cùng cười hì hì nói xen vào. Tuy nói với nhưng ánh mắt của bọn họ dành cho Từ Quân Nhiên vẫn chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Dù sao đám thanh niên thành phố này cũng có khoảng cách khá xa đối với những người cùng tuổi ở nông thôn. Những người ở đây hầu hết đều có hộ khẩu thành phố. Đương nhiên, bọn họ luôn có thái độ thờ ơ với những cán bộ “nhà quê” đến từ huyện Phú Lạc như Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên vẫn thản nhiên, đáp:
- Trụ sở huyện.
Hắn nói rất thật. Chủ tịch Huyện đúng là làm việc trong trụ sở chính quyền huyện.
Lâm Viễn thận trọng gật đầu. Sau khi nghe Từ Quân Nhiên giới thiệu xong, gã lập tức có cảm giác có ưu thế. Dù sao là một công tử con phó chủ tịch thành phố cũng cảm thấy một cán bộ ở một nơi nhỏ làm sao có thể so sánh với mình. Kể cả hắn có bản lĩnh thế nào đi nữa.
Lâm Viễn cười cười rồi nói:
- Phú Lạc là huyện được đấy. Tôi quen trưởng phòng tài chính Chu của các vị. Có thời gian thì cùng ăn cơm.
Gã cười thoải mái, giọng đầy vẻ đắc ý, thể hiện rõ mình có quan hệ thân thiết với trưởng phòng Chu vậy.
Cái này gọi là say không phải vì rượu. Hắn làm vậy tất nhiên chỉ vì muốn hi vọng thu hút được sự chú ý của Thôi Tú Anh. Có điều tiếc rằng, tuy bọn Trương Mai và Tiểu Hoa nhìn Lâm Viễn cười tươi tắn với gã nhưng Thôi Tú Anh thì không. Cô đi cùng với một người làm cả bí thư huyện ủy rồi thì tất nhiên không để ý đến nhân vật như Chu Quang Minh. Huống hồ, trước kia khi cô chưa rời vì trí làm việc đã từng gặp Chu Quang Minh. Tất nhiên, cô chẳng coi Chu Quang Minh là nhân vật lớn gì.
Từ Quân Nhiên tất nhiên hiểu ý của chàng Lâm Viễn này. Có điều, hắn chẳng có hứng với mấy chuyện linh tinh này. Thế nên, hắn vẫn lắc đầu bình tĩnh nói:
- Tôi không quen lắm với trưởng phòng Chu.
Ý của không quen ở đây đương nhiên có nghĩa là không thích ăn cơm rồi.
Chỉ tiếc là Lâm Viễn lại không hiểu ý của Từ Quân Nhiên. Gã vẫn nhiệt tình:
- Không sao. Không quen thì tôi có thể giới thiệu cho anh Từ biết mà. Ăn cơm xong là có thể thành bạn bè. Sau này sẽ quen. Vả lại, anh làm việc ở trụ sở văn phòng huyện, chắc chắn sẽ phải liên hệ với trưởng phòng Chu. Nếu có quan hệ tốt với trưởng phòng Chu, sau này có thế tiến bộ hơn mà.
Cô nữ sinh tên Trương Mai cũng nói thêm vào:
- Đúng vậy. Đúng vậy. Có Lâm Viễn giới thiệu, anh Từ có thể cũng sẽ được đề bạt đấy.
Có thể thấy rất rõ Trương Mai thích Lâm Viễn. Mỗi lần Lâm Viễn nói chuyện, cô ta đều góp chuyện thêm vào. Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trương Mai có tài làm diễn viên phụ mà không đi thì thật là đáng tiếc quá. Quả thật là phí đi một nhân tài.
Có điều, Từ Quân Nhiên không muốn chơi trò chiêu hiền đãi với Lâm Viễn, hắn dứt khoát:
- Có cơ hội rồi nói sau. Vả lại, Chu Quang Minh cũng không quản được tôi.
Những lời này của hắn cũng khá cứng. Tất cả mọi người đều hơi ngạc nhiên nhìn về phía Từ Quân Nhiên. Không ngờ người bạn bí mật này của Thôi Tú Anh lại có khí thế vậy. Nói thẳng tên trưởng phòng tài chính ra đã đành, lại còn có thái độ như vậy. Rõ ràng hắn chẳng coi Chu Quang Minh ra gì.
Lâm Viễn cười ha ha, tiếp tục:
- Vậy lúc nào có thời gian tôi bảo chủ nhiệm Tiền của văn phòng đảng ủy huyện ra ăn cơm. Tôi cũng rất quen ông ta đấy.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, nói:
- Thôi đi. Tôi không có gì để nói với Tiền Ích Khiêm.
Lâm Viễn quả thực là con của Lâm Hoằng Nghị. Từ Quân Nhiên đã hiểu ra. Hóa ra Lâm Hoằng Nghị là cái ô đứng sau của Tiền Khiêm Ích và Chu Quang Minh. Nếu là người khác chắc đã sợ chết khiếp khi nghe vậy rồi. Nhưng không hiểu sao Từ Quân Nhiên không có cảm tình với cả hai người mà Lâm Viễn vừa nhắc tới. Nếu không phải đây là cuộc tụ họp với bạn bè của Thôi Tú Anh, hắn đã đứng dậy bỏ đi rồi.
Dù là Chu Quang Minh hay Tiền Khiêm Ích thì đều là đối tượng Từ Quân Nhiên muốn xử lý. Lâm Viễn nhắc tên hai người này trước mặt hắn thực sự như chạm vào vết thương.
Đương nhiên, tất cả điều này chỉ có Từ Quân Nhiên và Thôi Tú Anh biết. Đối với những người khác, họ đều cảm thấy người bạn này của Thôi Tú Anh có phần giả tạo. Nói như cách nói của người phương Bắc thì nó có nghĩa là không có bản lĩnh mà lại còn đòi thể hiện. Còn miêu tả bằng một câu thành ngữ thì đó là mạo xưng danh hảo hán. Dù sao bọn họ đều biết Lâm Viễn là ai. Đường đường là công tử con phó chủ tịch thành phố, tuy Lâm Hoằng Nghị không nằm trong thường vụ nhưng vẫn là cán bộ cấp sở ban ngành. Trong con mắt của những người bình thường như họ, đó chính là một chức quan to như ông giời.
Người thanh niên có tên là Từ Quân Nhiên này thậm chí còn chẳng coi Lâm Viễn ra gì. Dĩ nhiên, hắn phải là người có khả năng giả vờ đặc biệt.
Lâm Viễn cười gằn. Đối với gã, người thanh niên trước mặt chắc tới tám chín phần là đồ lừa đảo. Làm gì ở huyện Phú Lạc mà ngay cả chủ nhiêm văn phòng huyện ủy, ủy viên thường trực huyện ủy cũng chẳng coi ra gì. Làm gì có chuyện đó? Hắn nghĩ họ là người ngoài ngành không hiểu gì về quan trường à? Một cán bộ bình thường cũng có thể không coi trưởng phòng tài chính ra gì nhưng không thể không tôn trọng thường vụ huyện ủy. Làm vậy là toi đấy.
- Ha ha ha, xem ra, anh Từ có chỗ dựa lớn ở huyện Phú Lạc đấy nhỉ. Ngay cả chủ nhiệm Tiền mà cũng chẳng sợ.
Lâm Viễn vừa cười vừa nói. Ý gã muốn châm chọc câu nói ban nãy của Từ Quân Nhiên.
Lúc này, ánh mắt của bọn Trương Mai với Từ Quân Nhiên cũng thay đổi. Dù sao bọn họ đều biết Lâm Viễn là ai. Bọn họ biết điều Lâm Viễn nói không thể sai được. Nếu Từ Quân Nhiên làm việc ở trụ sở văn phòng huyện sao lại chẳng quan tâm tới một ủy viên thường vụ huyện ủy?
- Anh ta không phải là tên lừa đảo chứ?
Có người nói nhỏ. Ánh mắt hồ nghi đảo qua đảo lại giữa Thôi Tú Anh và Từ Quân Nhiên.
Khóe miệng Từ Quân Nhiên khẽ nở nụ cười. Hắn bình thản tự rót tự uống. Đối với hắn, chơi trò ra oai với mấy thanh niên này chẳng có gì hay ho. Ngược lại, Thôi Tú Anh liếc sang Từ Quân Nhiên. Cô thở phì phì bưng một chén rượu lên uống sạch. Những người xung quanh tưởng rằng cô vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng thực sự thì cô đang cố nhịn cười. Cô cũng không hiểu Từ Quân Nhiên nghĩ gì mà lại trêu Lâm Viễn như vậy.
- Thực ra, tôi mới đến huyện Phú Lạc tầm khoảng một năm.
Từ Quân Nhiên nhún vai, thản nhiên nói.
Lâm Viễn hơi ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Không phải chứ. Anh không phải người miền Bắc sao?
Từ Quân Nhiên lắc đầu. Trong lòng hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ hơi ác ý. Cứ để tên tiểu tử Lâm Viễn này trêu mình thêm một lúc nữa. Hắn muốn chọc cậu ta một bữa chơi. Vì vậy, hắn thản nhiên:
- Không phải. Trước kia tôi ở vùng nông thôn của Giang Nam tới. Sau này người lớn nói muốn để tôi tới Phú Lạc rèn luyện thêm.
Hắn nói câu này là nói thật. Nghe thì như là người miền Nam đi Quan Đông vậy. Nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Thôi Tú Anh nghe Từ Quân Nhiên nói vậy liền phụt một tiếng. Tí nữa cô bật cười sằng sặc. Trong lòng cô thầm nghĩ không biết anh chàng này lại muốn trêu Lâm Viễn vậy. Dù sao quan hệ giữa cô và Từ Quân Nhiên khiến hắn có thể không nói rõ cụ thể mình là ai. Nhưng Thôi Tú Anh biết lời nói của Từ Quân Nhiên đã cắt bỏ mất phần quan trọng nhất. Ví dụ hắn sinh ra và lớn lên ở Giang Nam là thật. Tuy nhiên, hắn học đại học ở thủ đô, sau đó lại gây tí chuyện ở Giang Nam rồi bị cử đi trường Đảng học một năm. Rồi sau đó, hắn lại bị mấy lão gia trong nhà ném về huyện Phú Lạc rèn luyện. Có điều từ rèn luyện ở đây khác với từ mà bọn Lâm Viễn hiểu. Hắn làm chủ tịch huyện …
Đương nhiên, Thôi Tú Anh chẳng bóc mẽ hắn ra làm gì. Khó khăn lắm mới thấy hắn nhàn nhã thế này. Cô đã nghe cậu mình nói rằng gần đây tâm trạng hắn không được tốt. Thôi thì, có việc khiến hắn vui cũng chẳng dễ dàng gì.
Lâm Viễn lại không biết những điều này. Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, gã cảm thấy hơi ngạc nhiên, nói:
- Không ngờ anh lại vừa tới huyện Phú Lạc. Anh Từ có làm việc ở các xã thị trấn dưới huyện không?
Gã lại nghĩ quặt sang hướng khác, cho rằng Từ Quân Nhiên không để ý tới Chu Quang Minh và Tiền Ích Khiêm vì hắn chỉ là một cán bộ tẹp nhẹp. Thế nên hắn mới có một thái độ như vậy.
Từ Quân Nhiên đương nhiên không nói nhiều. Nhìn dáng vẻ đó, hắn cười thầm rồi thản nhiên nói:
- Cũng không phải. Dù sao tôi cũng hay phải chạy giữa các xã.
Hắn quả thực nói không sai. Dù là chủ tịch huyện, hắn vẫn phải đi thực tế mãi. Trong huyện có người còn cười trêu rằng chủ tịch huyện của họ xuất thân từ nghề đọc sách nên muốn xuống nông thôn để ngâm mình vào trong nước đồng cho bóng.
Thoáng chốc, tâm trạng Lâm Viễn đã tốt hơn rất nhiều. Gã liếc trộm Thôi Tú Anh một cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái. Hắn cảm thấy chắc chắn Thôi Tú Anh sẽ không để ý tới một cán bộ cơ sở như vậy. Hôm nay cô đưa Từ Quân Nhiên đến đây thì chắc tới tám chín phần hắn là người nhà của cô. Chưa chừng, hắn còn có chuyện muốn nhờ gã giúp.
Dù sao lâm Viễn cảm giác rõ mình là con nhà phó chủ tịch thành phố. Có rất nhiều thứ gã có thể nói được ở thành phố Song Tề này.
Nếu Từ Quân Nhiên biết được trong lòng gã lúc này đang nghĩ gì chắc phải hâm mộ khả năng bổ não của chàng công tử này lắm lắm. Anh ta có khả năng tôn sùng bản thân thật quá sức tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận