Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 198: Biết đây là súng gì không?

Đứng trước mặt Dương Triều Khoa bị Từ Quân Nhiên đặt lên bàn, sắc mặt Tôn Tĩnh Vân rất lạnh, cùng với nhan sắc tuyệt vời của cô, khiến cho người khác dễ cảm thấy cô giống như một bức tượng điêu khắc. Từ Quân Nhiên nhìn cô, trong lòng nghĩ tới, hình như nhân vật Tiểu Long nữ trong phim mà anh đã từng xem ở kiếp trước khí chất rất giống của cô lúc này.
- Có nhận ra đây là cái gì không?
Tay cầm một khẩu súng, Tôn Tĩnh Vân nhẹ nhàng đặt trước mặt Dương Triều Khoa, hỏi với ngữ khí rất bình thản.
Dương Triều Khoa cũng là nhân vật tầm cỡ, giương mắt trầm giọng nói
- Súng ngắn B54 7,62 cm, được cấp cho người chỉ huy và quân đặc chủng sử dụng, dùng để tự vệ và bắn địch ở cự ly gần, cự ly bắn 50m, trong vòng 100m cũng có thể xạ kích, là súng ngắn tt33tokarev do Phảng Tự Nga chế tạo.
Tôn Tĩnh Vân cười ha ha, gật đầu nói
- Không tồi, không hổ danh từ đại viện quân khu ra, trí nhớ rất tốt.
Lát sau, cô ta chậm rãi giơ súng lên, mở chốt bảo hiểm, dí vào huyệt thái dương của Dương Triều Khoa, bình tĩnh giống như đang làm một việc nhỏ nhặt bình thường, nói một câu rất dửng dưng.
- Hoặc biến mất ngay bây giờ, hoặc hôm nay tao sẽ thay bố mày dạy dỗ mày!
Khẩu súng lạnh ngắt đang dí trên đầu mình, lần đầu tiền Dương Triều Khoa cảm thấy cái chết gần như vậy, người đẹp ở bên cạnh, trong mắt luôn ánh lên tia nguy hiểm, trực giác mách bảo Dương Triều Khoa, cô ta hoàn toàn không đùa, mà thực sự muốn cảnh cáo mình, anh ta thậm chí còn tin rằng nếu vẫn cố giữ thái độ như vừa rồi, rất có thể anh ta sẽ hối không kịp.
Dương Triều Khoa là tên khốn bị bệnh về thần kinh, giương oai, tự ý làm bừa, nhưng càng như thế, anh ta càng hiểu rõ vị trí của bản thân, anh ta biết trên thế giới này không có thứ gì quý hơn tính mạng, trước mạng sống, cái gì cũng có thể mang ra trao đổi được, tất nhiên bao gồm cả thể diện.
- Đừng manh động, đừng manh động!
Dương Triều Khoa quả quyết đưa ra sự lựa chọn chỉ một phút sau khi Tôn Tĩnh Vân nói xong câu đó.
Tôn Tĩnh Vân rất hài lòng, gật đầu với Từ Quân Nhiên:
- Thả cậu ta ra.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhún vai, hắn thấy rất vô vị với chuyện đấu đá giữa các con ông cháu cha, một đám người đều xuất thân từ những gia đình có tầm ảnh hưởng lớn, vậy mà lại làm ra những chuyện giống như những đữa trẻ ngây thơ vậy.
- Chuyện hôm nay, tôi tin rằng chỉ là hiểu lầm thôi.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Dương Triều Khoa, thành khẩn nói.
Dương Triều Khoa lạnh lùng nhìn chăm chằm Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân, mãi sau mới nói được một câu:
- Hôm nay tôi nhận thua, nhưng đời còn dài, sau đi đường thì nên cẩn thận chút, thói đời không bình yên như vậy đâu, loại người nào cũng có.
Rõ ràng là, anh ta không phục, dù hôm nay nhận thua, nhưng cũng phải nói cho mấy người kia thấy, sau này nếu như Từ Quân Nhiên kia rơi vào tay anh ta, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
Lắc đầu bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, phiền anh gọi điện báo cảnh sát.
Tôn Tĩnh Vân và Trịnh Vũ Thành đều sững sờ, nhìn Từ Quân Nhiên một cách khó hiểu, lại thấy Từ Quân Nhiên nói một cách thản nhiên:
- Có người đánh nhau, còn có người định giở trò đồi bại với phụ nữ.
Rõ ràng, anh ta muốn chỉnh đốn Dương Triều Khoa.
Dương Triều Khoa cũng ngẩn cả người, sau đó cười to, hình như lần đầu tiên gặp người như Từ Quân Nhiên, lẽ nào hắn không biết nguyên tắc ngầm để giải quyết vấn đề của mấy đứa con ông cháu cha sao? Đánh nhau thì đánh nhau, nhưng không ai đi làm ầm chuyện ấy lên cả, nếu không từ chuyện trẻ con đánh nhau sẽ biến thành cái cớ ngầm đấu đá đằng sau của bố mẹ.
Thanh niên bí ẩn này từ đâu tới?
Lẽ nào anh ta không biết thân phận của mình sao, không biết rằng chuyện hôm nay nếu như làm to lên sẽ biến thành cái cớ giằng co giữa địa phương và quân đội.
Nhìn sắc mặt Dương Triều Khoa liên tục thay đổi, Từ Quân Nhiên thở dài, khua khua tay, nói với Tôn Vũ Hiên:
- Mọi người mau ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện với Dương công tử.
Tôn Vũ Hiên bất ngờ, nhưng nhìn thấy Tôn Tĩnh Vân đứng cạnh Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, cũng đành miễn cưỡng gật đầu, gọi mấy tên thuộc hạ ra khỏi phòng. Từ Quân Nhiên dặn dò nhỏ Trịnh Vũ Thành mấy câu, ý muốn anh ta đưa Tôn Vũ Hiên cùng mấy người rời đi, chuyện hôm nay căn bản không được làm ồn ào, đây là Giang Châu của những năm 80, không phải 20 năm sau, chuyện mâu thuẫn giữa quân đội và địa phương căn bản không thể áp chế được, nếu thực sự xuất hiện tình huống như thế, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến cả trung ương.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Tình, thêm cả cái bản mặt u ám của Dương Triều Khoa nữa
Trịnh Vũ Thành sắp xếp nhân viên dọn dẹp phòng sạch sẽ, mấy người ngồi trên ghế, Tôn Tĩnh Vân không có gì để nói, chỉ lặng lẽ ngồi nghịch mấy ngon tay, bên cạnh còn để một khẩu súng đã mở chốt.
Một người phụ nữ đẹp, bên cạnh để một khẩu súng có thể cướp đi mạng sống của ai bất cứ lúc nào, Dương Triều Khoa nhìn cảnh kì dị đó, đồng tử hơi co lại, định nói cái gì xong lại thôi.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Dương Triều Khoa, cười nhạt:
- Dương công tử, chắc là chưa từng thua đau như lần này đúng không?
Dương Triều Khoa hừ một tiếng:
- Không biết phải xưng hô với vị anh em đây thế nào? Tỉnh thành hình như không thấy có một nhân vật có số má như cậu?
Từ Quân Nhiên biết hắn đang thử dò xét lai lịch của mình nên cười haha, nhìn Tôn Tĩnh Vân. Tôn Tĩnh Vân hừ lạnh một cái, nói rất thản nhiên:
- Tôi họ Tôn, đến từ Thủ đô
Mặt Dương Triều Khoa biến sắc, thân là con trai của tư lệnh viên quân khu, anh ta đương nhiên biết được những thông tin mà ít người có thể biết, lúc này người có đủ khả năng đối mặt với con trai tư lệnh quân khu, thậm chí dám cầm súng chĩa thẳng vào anh ta, cô gái họ Tôn đến từ Thủ đô này chắc cũng không phải dạng vừa.
Thấy bộ dạng của anh ta, Từ Quân Nhiên nhếch miệng, loại con cháu nhà gia thế là như vậy, lúc còn mạnh hơn người thì vênh váo ra oai, một khi rơi vào thế yếu, lập tức bắt đầu biết suy nghĩ trước sau, khéo thăm dò lai lịch của đối thủ, nếu không bằng mình thì nhất định đấu đến cùng, nếu mạnh hơn mình thì bắt đầu nghĩ tìm đường lui.
Quả nhiên, bộ mặt u ám của Dương Triều Khoa bỗng cười lúng túng, chậm rãi nói với Tôn Tĩnh Vân:
- Vừa nãy không biết đồng chí Tôn đến từ Thủ đô, thất lễ rồi.
Tôn Tĩnh Vân không để ý đến anh ta, cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ tiếp tục cúi đầu mân mê mấy đầu ngón tay, nếu không phải là giữ thể diện cho Từ Quân Nhiên, thì cô đã bắn gãy chân tên vô lại dám giở trò đồi bại với cô rồi! Sau khi trải qua chuyện ở Thủ đô và huyện Võ Đức, tính khí của Tôn Tĩnh Vân ngày càng trở nên bạo lực, đặc biệt là những lúc liên quan đến chuyện kiểu như thế này, cô luôn bị kích động đến nỗi không thể khống chế được, chỉ muốn giết người, vì vậy, cô thậm chí đã đi học cách bắt súng. Dù chỉ trong thời gian chưa đến một tháng nhưng cũng đủ để cô hiểu được mấy loại súng ống thông thường.
Trong khi Tôn Tĩnh Vân đang ngậm đắng ở đây, khoé miệng Dương Triều Khoa đột nhiên co lên, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Lão đệ, phải xưng hô thế nào đây? Bản lĩnh thật không tồi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Không có gì, quá khen rồi
Hắn làm sao không biết, vị Dương công tử này chắc là đang suy đoán thân phận của mình, nhưng Từ Quân Nhiên lại không muốn mua phiền hà vào thân.
- Huynh đệ này, xưng hô thế nào đây?
Quả nhiên Dương Triều Khoa không thế kiên nhẫn được nữa, hỏi Từ Quân Nhiên. Dù thế nào, hôm nay mình cũng thua rồi, nhưng ít ra cũng phải biết là mình thua trong tay ai chứ, bất kể là bị lấy đi danh dự hoặc là sau này không còn đường lui, thì chí ít ra cũng phải hiểu rõ mọi chuyện.
Tôn Tĩnh Vân chau mày không hài lòng, vừa định nói, thì thấy Từ Quân Nhiên lắc đầu với mình.
Sau đó, cô nghe thấy từ Quân Nhiên cất giọng đanh thép, nói mà mặt không biến sắc:
- Tôi họ Hoàng, Hoàng Tử Hiên, nhà ở Thủ đô.
- Phì!
Suýt nữa thì cười ra tiếng, khoé miệng Tôn Tĩnh Vân méo mó một lúc, cố để không cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên có chút khó hiểu, thầm nghĩ, tên này ác quá, cứ cho là cậu có thù với Hoàng Tử Hiên đi, thì cũng đừng hại người ta như thế chứ.
Tuy không rõ về lai lịch Từ Quân Nhiên, nhưng Tôn Tĩnh Vân lúc đầu thông qua Tào Tuấn Vĩ cũng biết một ít về chuyện của Từ Quân Nhiên, biết được anh ta là trẻ mồ côi, lúc học ở đại học Kinh Hoa, bị tên họ Hoàng Hoàng Tử Hiên đó cướp bạn gái, còn bắt phải về quê, nhưng dù sao, Tôn Tĩnh Vân cũng không ngờ Từ Quân Nhiên lúc này lại giả danh Hoàng Tử Hiên.
Tên này rõ ràng đang hại người mà!
Quả nhiên, tôn Tĩnh Vân thấy trong mắt Dương Triều Khoa loé lên một tia lạnh lẽo, rõ ràng là anh ta đã ghi nhớ cái tên Hoàng Tử Hiên vào trong lòng.
Thế nhưng trên mặt, Dương Triều Khoa lại chỉ toàn ý cười
- Hoàng lão đệ, chuyện hôm nay, là tôi không đúng, thật sự xin lỗi.
Anh ta đúng là một tên lưu manh, biết cục diện hôm nay, dù là động thủ hay gì đi nữa, bản thân cũng ko thể lật lại thế trận được, nên đành trực tiếp nhận thua.
Từ Quân Nhiên nhìn Dương Triều Khoa, lắc đầu nói:
- Dương công tử, tôi khuyên cậu một câu, cậu nói thế nào thì cũng coi như là người trong học viện quân khu, kể cả thanh niên của cả cái tỉnh Giang Nam cũng vậy, những chuyện hạ lưu như thế không nên làm vẫn hơn, rõ ràng là người cao cao tại thương, lại đi làm những chuyện chỉ có bọn lưu manh mới làm, nói thật tôi thấy xấu hổ thay cậu.
Dương Triều Khoa ngớ người, không ngờ Từ Quân Nhiên lại nói ra những lời như vậy.
Từ Quân Nhiên khoát tay rồi nói:
- Theo lý mà nói, những lời này lẽ ra tôi không nên nói ra, nhưng tôi nghe nói tư lệnh Dương lớn tuổi rồi mới có con, bộ dạng cậu lúc này, cậu nói xem, nếu tư lệnh Dương biết, sẽ tức như thế nào? Hôm nay rơi vào tay bọn tôi, nếu như đổi lại là người khác thì sao? Nếu như ồn ào để người khác biết, cậu nghĩ rằng tư lệnh Dương sẽ bao che được cho cậu sao? Cứ cho là tư lệnh Dương bao che cậu đi, cậu nghĩ xem ở đây còn ai dám thu nhận cậu nữa không?
Nói rồi, Từ Quân Nhiên lại thản nhiên nói tiếp:
- Ác giả ác báo, Dương công tử cậu tự thu xếp cho ổn thoả đi.
Mãi đến khi Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vẫn rời đi, Dương triều Khoa vẫn ngẩn người tại chỗ, chẳng nói chẳng rằng, cũng không thèm đứng lên.
Ra khỏi căn phòng, Tôn Tĩnh Vân hỏi nhỏ Từ Quân Nhiên:
- Cậu biết cậu ta à?
Từ Quân Nhiên thở dài, lắc đầu:
- Không quen, chỉ là không muốn lão tướng quân phải người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh thôi.
Kiếp trước, hắn không quen với Dương Đăng Cao, chỉ thỉnh thoảng nghe nói, con trai của ông trong khoản thời gian nghiêm trị bị bắn chết, một vị anh hùng đường đường chính chính đánh trận mấy chục năm, đến khi con trai bị bắt mới biết ngần ấy năm, đứa con trai yêu dấu của mình đã mượn danh nghĩa của mình làm những việc gì, vì quá tức giận nên đã bệnh đến nỗi không thể dậy được.
Nhiều năm sau, người nhắc đến chuyện này, cũng đều thổn thức mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận