Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 80: Tế bái.

- Quân Nhiên, em không thể ở lại thủ đô nữa.
Một câu này của Tào Tuấn Minh khiến Từ Quân Nhiên nhíu chặt mày:
- Đại ca, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Từ Quân Nhiên nghe thấy có gì đó bất thường.
Vô duyên vô cớ, Tào Tuấn Minh lại bảo mình rời khỏi thủ đô, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tào Tuấn Minh trầm mặc hồi lâu rồi lấy ra một tờ nội san đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Em xem cái này đi.
Từ Quân Nhiên nhận lấy tờ nội san rồi đọc, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Bên trên là một bài báo, tác giả là một cái tên rất quen thuộc, là một nhà cách mạng đời đầu nổi tiếng ở Trung Quốc, quan điểm chính là phê bình một vài chính sách kinh tế hiện nay.
- Xem ra, muốn tạo sóng gió đây.
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Đúng vậy, nếu lúc này mà đưa ra bài văn kia của em chắc chắn sẽ gây ra nhiều tranh luận. Vì thế, em không thể ở lại thủ đô.
Từ Quân Nhiên biết anh ta muốn tốt cho mình nên gật đầu nói:
- Vậy cũng được, ngày mai em sẽ đi tế bái mấy người trong nhà rồi sẽ quay lại Toàn Châu. Bên phía Lĩnh Nam, sau khi anh Vĩ đăng ký công ty xong, anh gọi điện cho Nhị ca giúp em.
Tào Tuấn Minh đồng ý ngay. Sau đó, anh ta kinh ngạc hỏi:
- Ở thủ đô em còn có người thân sao?
Từ Quân Nhiên ảm đạm, nửa ngày sau mới lên tiếng:
- Em cũng không biết nữa, mẹ em để lại một bức thư, bảo em tới núi Cửu Cung tế bái.
Quả thật, hắn không biết, vì mẹ hắn không cho hắn biết người hắn đi bái tế là người thân bên mẹ hay người thân bên cha.
Tào Tuấn Minh biết Từ Quân Nhiên mồ côi từ trong bụng mẹ. Cha mẹ đều là người thủ đô, nhưng đã tới Toàn Châu vào những năm 60. Anh ta an ủi hắn vài câu rồi tiễn hắn và Lâm Vũ Tình ra cửa.
Thật ra, nhà khách quân đội cách nơi này không phải xa lắm, đại khái đi mất khoảng một tiếng. Tào Tuấn Minh muốn gọi xe nhưng Từ Quân Nhiên lại từ chối. Hôm nay, Từ Quân Nhiên muốn cùng Lâm Vũ Tình đi bộ.
Ánh trăng như nước, nhẹ nhàng phủ trên đường. Đèn đường sáng trưng. Lâm Vũ Tình và Từ Quân Nhiên nắm tay nhau, bước đi trên đường.
- Quân Nhiên, cậu là người làm đại sự, về sau đừng kích động như vậy.
Nhìn vết thương trên người Từ Quân Nhiên, Lâm Vũ Tình đau lòng nói. Với cô, cho dù là cứu người đi chăng nữa, Từ Quân Nhiên cũng không nên mạo hiểm thân mình như vậy.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nói xin lỗi:
- Xin lỗi đã khiến chị lo lắng.
………………
……………….
Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên đã dậy từ sớm, nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tình vẫn đang ngủ thiếp đi do đêm qua “mệt mỏi” quá độ, miệng hắn khẽ nhếch lên.
Ăn vào mới biết nó ngon, không chỉ có đàn ông mà ngay cả phụ nữ cũng vậy.
Hai người mới nếm trải trái cấm, dĩ nhiên sẽ không biết chán khi ở cùng nhau, đối với một số việc cũng luôn tận tình cuồng hoan. Nếu không phải hôm nay Từ Quân Nhiên muốn đi tế bái trưởng bối, có lẽ đêm qua còn phải làm thêm hai lần nữa.
Đàn ông mà, trên phương diện nào đó có một số chuyện không thể nói không được.
- Quân Nhiên, bây giờ cậu phải đi sao?
Tuy Từ Quân Nhiên rất cẩn thận, nhưng hắn vẫn đánh thức Lâm Vũ Tình. Cô mở mắt, ôn nhu hỏi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Anh đi một lát rồi về. Đại ca đã giúp chúng ta đặt vé xe ngày mai rồi. Hôm nay, chị cùng anh Tuấn Vĩ tới Bộ Công thương đăng ký thành lập công ty đi, sau đó những việc còn lại cứ để cho bọn họ xử lý.
Lâm Vũ Tình hoàn toàn nghe theo lời Từ Quân Nhiên, dù sao Từ Quân Nhiên nói gì cô sẽ làm thế.
Sửa soạn lại, Từ Quân Nhiên ra ngoài ngồi xe buýt đến nghĩa trang núi Cửu Cung.
Núi Cửu Cung là ngọn núi cô lập trên bình nguyên núi Tây ở thủ đô, cao khoảng 130m, thế núi thấp, kéo dài theo hướng Đông Bắc. Vùng núi lân cận xây dựng 9 kiến trúc theo địa hình Cửu Cung bát quát, vì thế, nó mới được gọi là núi Cửu Cung. Chân núi phía Nam có chùa Linh Phúc do hòa thường Hải Vân xây dựng từ đời nhà Nguyên. Đầu năm Vĩnh Nhạc triều Minh, tương truyền mộ của thái giám Tư Lễ Giam “cương thiết” được xây dựng ở đây, bên cạnh xây chùa Diên Thọ, sau này đổi tên thành chùa Bao Trung Hộ Quốc. Sau này, nơi đây trở thành nơi dưỡng già của các thế hệ thái giám sau khi rời cung thời nhà Minh và nhà Thanh, có chùa miếu, ruộng đất, vườn rau.
Sau năm 49, nơi đây đã trở thành nghĩa trang của các nhà lãnh đạo cấp cao Trung Quốc.
Bức thư mẹ Từ Quân Nhiên để lại bảo Từ Quân Nhiên tới đây tế bái. Theo cách nói của ngài Ngâm Nguyệt, hình như mẹ đã biết được điều gì đó từ báo, sau đó mới để lại bức thư này. Theo những gì bức thư này ghi lại, còn có một miếng ngọc bội. Lúc này, miếng ngọc bội đang được xâu trong một sợi dây màu đỏ, đeo trên cổ Từ Quân Nhiên.
Chỉ có điều, sau khi tới đây, Từ Quân Nhiên chợt nhớ ra một chuyện, nơi này không được vào tự do.
Lấy ra bức thư mẹ để lại, bên trên chỉ viết trưởng bối của mình được an táng trong ngôi mộ đầu tiên, cũng không nói cụ thể số thứ tự. Trong này nhiều người như vậy, đừng nói hắn phải đi tế bái từng người đấy chứ?
Quan trọng hơn là, nhìn những vệ binh đang canh giữ ở cửa, Từ Quân Nhiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Mẹ còn tưởng bây giờ vẫn là năm đó, lúc đầu, hồng quân hoành hành bốn phía, nơi này được vào tự do. Nhưng hiện nay, đây không phải là nơi ai cũng được vào. Dù sao, những người được an táng bên trong đều là lãnh đạo Đảng và nhà nước.
Lãnh đạo Đảng và nhà nước!
Khóe miệng Từ Quân Nhiên đang ẩn chứa nét cười, thoáng cái bỗng cứng lại.
Một lát sau, Từ Quân Nhiên thấy da đầu mình run lên, toàn thân cứng ngắc, sau lưng xuất hiện một luồng khí lạnh, như thể bị cái gì đó giữ lại.
Cảm giác này hắn chưa từng có kể từ khi hắn trọng sinh thành cha nuôi.
Nếu như nói đến việc trọng sinh, thậm chí hắn còn khá vui mừng, vì cuối cùng hắn đã có thể tự mình giúp cha nuôi đền bù những tiếc nuối, thay đổi vận mệnh. Nhưng những suy đoán vừa rồi khiến Từ Quân Nhiên không biết làm sao. Đặc biệt là sau khi hắn nhớ ra, người được an táng trong một thất đầu tiên là người như thế này, hắn lại càng cảm thấy như bầu trời sắp sập.
Hắn thò tay lấy miếng ngọc bội kia xuống, Từ Quân Nhiên đặt nó trong tay quan sát hồi lâu, thế nào cũng nghĩ không ra, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Vốn tưởng cha mẹ chỉ là người bình thường, thoáng cái đã trở thành con cháu của nguyên thần khai quốc. Điều này thật khó tin.
Trong tay cầm bức thư mẹ để lại cho mình, Từ Quân Nhiên ngơ ngác đi trên con đường nhỏ dẫn đến cửa chính. Lúc này, hắn không còn tâm tư đi tế bái bất kỳ ai. Sau khi phát hiện ra bí mật này, đột nhiên hắn cảm thấy, việc hắn tới đây dường như đã mở ra nhiều chân tướng đã bị cất giấu trong quá khứ.
- Rầm!
Bất tri bất giác, Từ Quân Nhiên đâm vào người đối diện.
- Ui da!
Đó chính là tiếng kêu của người vừa bị Từ Quân Nhiên đụng vào. Người đó ôm cánh tay ngã trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận