Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 705: Xử lý nghiêm khắc.

- Chị Lưu, hôm nay thật ngại quá, khiến việc làm ăn của chị phiền phức rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn vợ của Lưu Hoa Cường xin lỗi.
Hôm nay gây lớn chuyện như thế, việc làm ăn của vũ trường không thể tiếp tục, dù thế nào Từ Quân Nhiên cũng thấy rất có lỗi.
Trước đây vợ của Lưu Hoa Cường làm việc ở cơ quan của huyện, gần đây thấy không ít người xuống biển kinh doanh, cho nên cô cũng dứt khoát cắn răng tạm dừng công việc rồi mở vũ trường này, song không ngờ mới ngày đầu đã gặp chuyện phiền phức này. May mà cô cũng là người sáng mắt, biết địa vị bây giờ của chồng mình toàn nhờ vào vị Bí thư Từ này, dĩ nhiên sẽ không tỏ thái độ bất mãn.
Lúc này nghe thấy Từ Quân Nhiên xin lỗi, cô vội xua tay nói:
- Bí thư Từ nói gì vậy, đều là người nhà cả, đừng quá xa lạ làm gì.
Từ Quân Nhiên gật đầu cười ha ha, thôi không vướng mắc chuyện này nữa. Với quan hệ giữa hắn và Lưu Hoa Cường, càng dây dưa thì càng không có ý nghĩa gì.
Nhìn qua các lãnh đạo Cục chiêu thương đang im như thóc, lửa giận trong lòng Từ Quân Nhiên lại bốc lên, bèn hừ một tiếng:
- Các người đi hết đi, ngày mai mở cuộc họp nghĩ cách giải quyết vấn đề cho tôi, nếu không giải quyết được thì đừng làm việc nữa! Đừng tưởng bỏ việc hết thì trong huyện không có ai làm. Không có mấy người, công tác thu hút đầu tư vẫn tiến hành như cũ!
Họ nghe vậy liền quay sang nhìn nhau, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, nếu Bí thư Từ đã nói thế, xem ra chức vị cũng coi như giữ được rồi. Có điều nhìn sắc mặt của Bí thư Từ không mấy xác định, dù gì suy nghĩ của vị cấp trên này vẫn khó nắm bắt nhất. Các vị Phó cục trưởng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau cùng đều hướng mắt vào Lý Tố Mai. Mọi người đều biết Lý Tố Mai là em vợ của Lưu Hoa Cường, cũng biết vị Cục trưởng Lý này là do Bí thư Từ đề bạt, lần này có qua ải được hay không, sợ là phải xem suy nghĩ của Lý Tố Mai rồi.
Vào lúc này, trong lòng Lý Tố Mai lại rất vui vẻ. Cô đương nhiên biết vì sao chủ tịch Huyện trưởng Lý lại đề bạt Chiêm Hải vốn là người bên lề Cục chiêu thương làm Phó cục trưởng, chính là định dựa vào Chiêm Hải để mở rộng sức ảnh hưởng của y, sau đó cho người lẫn vào Cục chiêu thương. Vì vậy sau khi Chiêm Hải làm Phó cục trưởng, Lý Tố Mai trực tiếp để y phụ trách công tác tuyên truyền của Cục chiêu thương. Về việc Chiêm Hải đề bạt Chiêm Đại Long, cô dứt khoát làm như không biết, mục đích rất đơn giản, chính là xem lúc này có thể nắm được thóp của Chiêm Hải hay không. Nhưng Lý Tố Mai không ngờ gã Chiêm Đại Long này lại xúi quẩy như thế, mới đó mà đã đụng phải họng súng của Từ Quân Nhiên, lần này không cần cô phải mượn cớ gì để xử lý y nữa. Chiêm Hải không thể nào toàn thây mà lui, Bí thư Từ tức giận như thế, không xử y đến cùng mới là lạ.
Về việc Từ Quân Nhiên bảo toàn thể ban ngành Cục chiêu thương từ chức, Lý Tố Mai lại thấy không hề gì. Cô cứ tỏ thái độ, nhưng biết rõ Từ Quân Nhiên sẽ không động đến mình, những lời khi nãy chẳng qua chỉ lấy uy với mọi người mà thôi. Nghĩ đến lúc mọi việc được điều tra rõ ràng, Bí thư Từ không còn giận cô nữa, cô sẽ thừa dịp này thôi thúc các Phó cục trưởng khác.
Chiêm Hải đã ngất đi, dĩ nhiên không thể ở lại nơi này, Lưu Hoa Cường tìm người đưa y tới bệnh viện. Những người còn lại không ai dám rời khỏi, cứ đứng đó nghe Từ Quân Nhiên chỉ bảo.
Lúc này Điềm Điềm đã bị dọa đến mụ mị đầu óc, cô không ngờ người chú của Tô Vũ lại oai phong đến thế. Nhìn cả nhóm quan chức đã bốn, năm mươi tuổi bị Từ Quân Nhiên chửi đến tối tăm mặt mày như con cháu mà không phản bác lấy một câu, thậm chí còn có ông chú đầu đã hoa râm ngất xỉu. Nghe nói người đó hình như là chú ruột của Chiêm Đại Long, chính vì có chỗ dựa như thế nên gã mới lớn lối đến vậy, nhưng người như vậy mà lại giống con cháu khi đứng trước Từ Quân Nhiên.
Điềm Điềm nhớ rõ khi đi phỏng vấn, có một vị Phó cục trưởng Cục chiêu thương từng đi đến các phòng kiểm tra. Vị Phó cục trưởng đó đi đầu, sáu bảy người phía sau dè dặt đi theo, sợ có chỗ nào làm không chu đáo khiến lãnh đạo mất vui. Khi ấy cô vẫn nghĩ, thảo nào ai cũng thích làm quan, nhưng cùng là một người, khi đứng trước mặt Từ Quân Nhiên lại lau mồ hôi như một đứa trẻ, đúng là quá buồn cười.
- Bí thư Từ, khi nãy tôi nói đùa thôi, tôi…
Sắc mặt Chiêm Đại Long trắng bệch, gã muốn nói gì đó, nhưng Từ Quân Nhiên đã đanh mặt, lạnh lùng nói:
- Chuyện của anh không cần nói với tôi.
Dứt lời, hắn quay sang Lý Tố Mai nói:
- Người của Cục chiêu thương, các người tự xử lý đi. Ngày mai tổ điều tra phối hợp của Viện kiểm soát và Cục công an sẽ đến Cục chiêu thương, phải điều tra rõ mọi việc cho tôi! Bắt kẻ nên bắt, đuổi kẻ nên đuổi, dù là thiên vương lão tử, phạm kỷ cương quốc pháp cũng không được tha!
- Dạ, Bí thư Từ, tôi nhất định phối hợp.
Lý Tố Mai vội gật đầu đáp, sợ Từ Quân Nhiên không vui.
Chiêm Đại Long đứng trơ ra đó cũng bị dọa đứng hình. Gã không ngờ hôm nay chỉ làm như thường ngày, vậy mà lại đụng phải vị bồ tát lớn như vậy.
Đúng lúc này, Từ Quân Nhiên nhíu mày, sực nhớ đến chuyện gì đó, nhìn qua Chiêm Đại Long nói:
- Đợi đã, tôi nhớ khi nãy anh ta tự xưng là Phó trưởng phòng tuyên truyền, tổ chức nhân sự của Cục chiêu thương các người làm sao vậy? Người như thế cũng có thể làm Phó trưởng phòng sao? Do ai đề bạt? Là ai đồng ý?
Lý Tố Mai chưa lên tiếng, Đổng Phương đã nói:
- Bí thư, là ý của Cục trưởng Chiêm…
- Hừ!
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng:
- Gan của Chiêm Hải đúng là không nhỏ, làm Phó cục trưởng mới được mấy ngày mà dám bố trí người thân vào rồi.
Mặc kệ Chiêm Hải nghĩ thế nào lại bố trí người vào Cục chiêu thương, nhưng y làm thế đã phạm phải giới hạn của Từ Quân Nhiên, bất luận thế nào hắn cũng không cho phép những chuyện tương tự như vậy xảy ra.
Từ Quân Nhiên xua tay bảo người của Cục chiêu thương rời đi, hắn lại ngồi xuống cầm ly trà lên uống. Điềm Điềm không dám tùy tiện nói như lúc nãy nữa, dù gì hôm nay cô cũng nhìn ra chú Từ này không phải người bình thường.
- Điềm Điềm, mấy hôm nữa Cục chiêu thương sẽ tuyển người lại, cháu đến thử đi, chú thấy cháu không có vấn đề đâu.
Từ Quân Nhiên cười nói với cô gái.
Nghe vậy, Điềm Điềm gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thấy hụt hẫng. Cô biết trong mắt của người ta, sợ là mình vẫn chỉ là đứa trẻ.
- À, cháu chơi đi, chú đi đây!
Từ Quân Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn dứng dậy nói với Điềm Điềm.
Điềm Điềm đáp một tiếng, đứng dậy nhìn Từ Quân Nhiên rời khỏi, trong lòng lại thở dài. Khoảng cách giữa cô và người đàn ông này quá xa, mọi chuyện hôm nay giống như một giấc mơ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận