Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 911: Quay đầu là bờ.

Suy nghĩ của Từ Quân Nhiên khống sai. Có những lúc không cần phải làm gì cả chỉ cần để cho người xấu có không gian bọn họ tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Cũng giống như Diệp Viễn của ngày hôm nay. Từ Quân Nhiên không cần làm gì cả nhưng ông ta cảm thấy luôn có một đôi mắt nhìn chằm nhằm sau lưng mình, cho nên, ông ta không ngừng gọi điện thoại.
Mà trong giờ này, phút này, Diệp Viễn đang gọi điện thoại nói chuyện với Phó tổ trưởng tổ chuyên án tỉnh ủy, Phó giám đốc Sở công an tỉnh Đàm Quân.
Chỉ nghe thấy tiếng nói khách sáo mà Diệp Viễn nói với Đàm Quân:
- Lão Đàm à, tôi vừa nhận được điện thoại từ trên tỉnh. Lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng vụ án này, đặc biệt hỏi thăm tình hình tiến triển việc điều tra vụ án này. Bao nhiêu năm nay, tình hình trị an trong thành phố của chúng ta vẫn luôn ổn định. Kết quả là hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Trong một đêm, tên của thành phố Nam Châu chúng ta đã trở thành tin nóng trên truyền miệng của tất cả mọi người. Lãnh đạo tỉnh ủy yêu cầu chúng tôi truy bắt được hung thủ trong thời gian ngắn nhất, loại bỏ ảnh hưởng xấu trong xã hội.
Nói xong, ông ta gượng cười nói với Đàm Quân:
- Ông bạn cũ, không nói dối anh, áp lực hiện giờ của tôi rất lớn.
Đàm Quân và Diệp Viễn là bạn cùng học trong trường Đảng đương nhiên biết rõ tình hình hiện giờ của Nam Châu. Người đứng đầu thành ủy vì lý do sức khỏe mà rút lui khỏi chính trường. Công việc ở thành ủy lại không phải do Diệp Viễn đứng ra chủ trì. Ngược lại, lại bị người mới đảm nhận chức Phó bí thư mới đứng lên đầu. Áp lực của Diệp Viễn không cần nghĩ cũng có thể biết.
Thở dài một tiếng, Đàm Quân xúc động nói:
- Ông yên tâm đi lão Diệp. Trong chuyện này, tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá án. Nhưng ông bạn học cũ này, tôi có câu này không biết có nên nói hay không?
Đều là cáo già, Diệp Viễn lập tức nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Đàm Quân. Ông ta nở một nụ cười rất sảng khoái nói:
- Bạn học cũ, quan hệ của chúng ta như thế nào hả? Có gì mà cần phải băn khoăn chứ? Ông muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Dừng lại một chút, ông ta lại tiếp tục nói:
- Thế nhưng ông yên tâm. Những lời nói ngày hôm nay tôi khẳng định là vào tai trái và ra tai phải, tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, cứ coi như là hai người bạn nhàn rỗi nói chuyện với nhau. Ông thấy thế nào?
Đàm Quân cau mày. Ông ta cảm thấy giọng nói của cậu bạn học cũ này có chút gấp gáp, rtong lòng không khỏi nghi hoặc. . Cần biết rằng Diệp Viễn không phải là người có tính cách như vậy. Chính xác mà nói, trong ấn tượng của Đàm Quân, Diệp Viễn là một người tính trước làm sau, ăn nói ý tứ. Ông ta là một người có tâm tư kín đáo, máy móc. Nhưng hiện giờ, Đàm Quân lại cảm thấy người bạn cũ này của mình dường như lòng đang nóng như lửa đốt.
Những nghĩ lại Đàm Quân lại hiểu cho Diệp Viễn. Dù sao cũng phải trơ mắt nhìn vị trí đứng đầu thành ủy sắp tới tay mình lại đột nhiên bị người khác cướp đi. Đổi lại là bất kỳ ai thì có lẽ cũng không thể giữ được tâm lý bình tĩnh. Dù sao những chuyện như thế này chốn quan trường mà nói cũng giống như một đòn cảnh cáo đơn giản.
Ngồi lên đến vị trí như của Đàm Quân, việc đấu đá trong chốn quan trường tuy rằng mọi người không nói nhưng trong lòng lại rất rõ vấn đề. Đôi khi, chỉ một tín hiệu nhỏ cũng đủ để quyết định rất nhiều chuyện. Ít nhất hiện giờ ở thành phố Nam Châu mọi người hiểu rất rõ Diệp Viễn không còn bất kỳ hy vọng nào ngồi lên chiếc ghế Bí thư nữa rồi. Ngược lại, vị tạm thời nhậm chức Bí thư, phụ trách chủ trì công việc ở Nam Châu – Từ Quân Nhiên nói không chừng lại có cơ hội diễn một màn kịch hay.
Cho nên, thái độ hôm nay của Diệp Viễn, tuy rằng Đàm Quân có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có hoài nghi nào khác.
Nghĩ đến đây, Đàm Quân mỉm cười, thanh lọc một chút cổ họng của mình, ho khan một tiếng, thấp giọng nói với Diệp Viễn:
- Có chuyện này tôi phải nói với ông. Dựa theo tài liệu mà chúng tôi nắm được, năng lực của Phó Bí thư Tiền cũng khá mạnh. Bất luận là trên phương diện xây dựng kinh tế hay là tổ chức nhân sự, ảnh hưởng của ông ta ở Nam Châu đều rất lớn. Có tin tức nói, rất có khả năng ông ta sẽ trở thành người được lựa chọn vào vị trí Bí thư Thành ủy. Nghe nói tỉnh ủy cũng đã từng thảo luận về việc đưa ông ta lên tỉnh làm việc. Ông nói xem, trong thời điểm như vậy ông ta bị giết chết thì sẽ có nội tình gì trong chuyện này?
Sau khi Diệp Viễn nghe xong những lời này sắc mặt cũng thay đổi. Trong lòng ông ta dường như bị một vạn đê-xi-ben tạp âm gây chấn động. Trong chốc lát ông ta vô cùng kinh ngạc, đột nhiên, ông ta cảm thấy dường như Đàm Quân và tổ chuyên án đã nắm được không ít tin tức.
Cần biết rằng Đàm Quân và Diệp Viễn đã có quan hệ trong nhiều năm. Khi còn là cán bộ cấp sở, hai người đã quen nhau trong lớp học trường đảng trên tỉnh. Mỗi người thuận lợi phát triển sự nghiệp của mình ở một nơi. Hai người đã trở thành bạn bè trong nhiều năm, bình thường khi có chuyện gì cũng thông báo cho nhau. Nhưng chuyện Tiền Vân Lục bị giết ngày hôm nay, rõ ràng Diệp Viễn nghe thấy một chút gì đó không bình thường trong lời nói của Đàm Quân, đặc biệt là câu cuối cùng, rõ ràng là muốn ám chỉ điều gì đó.
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn cười ha ha, tiếp tục nói với Đàm Quân ở đầu dây bên kia:
- Tôi nói lão Đàm này. Từ lúc nào lại ông lại học được nói giọng quan cách với tôi vậy? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, còn giấu giấu giếm giếm nữa là tôi dập điện thoại đấy.
Đây là một tác phong trước sau như một của ông ta. Dù sao con đường làm quan của Đàm Quân cũng không được thuận lợi như Diệp Viễn, cho nên có những lúc Diệp Viễn cũng thể hiện thái độ như vậy. Bình thường Đàm Quân đều sẽ đem tin tức mà mình có được nói thẳng ra.
Không ngờ, Diệp Viễn đi lại nước cờ trăm phát trăm trúng, nhưng lần này không hữu hiệu nữa. Đàm Quân nghe vậy, mà vẫn mỉm cười thản nhiên nói:
- Ha ha, đúng lúc tôi đang có chút việc, lần sau nói tiếp nhé.
Nói xong liền dập máy.
Hiện giờ âm thanh phát ra từ trong điện thoại chỉ còn những tiếng tít tít, sắc mặt Diệp Viễn cũng thay đổi. Ông ta không nói một hồi lâu, sau đó, mới đặt điện thoại xuống bước ra khỏi cửa. Nhìn xung quanh không có ai, ông ta mới hỏi thư ký:
- Mọi việc triển khai đến đâu rồi?
Thư ký nhìn xung quanh không có ai liền gật đầu:
- Chủ tịch Diệp xin cứ yên tâm. Mọi việc đã xong hết rồi.
Diệp Viễn gật đầu, lúc này mới quay người trở về phòng làm việc. Vẻ mặt ông ta vẫn kín như bưng, người khác không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng ông ta.
Trong lúc này, trong phòng làm việc của mình, Từ Quân Nhiên lại được nghênh đón một vị khách bất ngờ.
- Sao cậu lại đến đây?
Nhìn người đi cùng thư ký vào phòng làm việc, Từ Quân Nhiên vội đứng dậy.
Không sai, người đi vào phòng làm việc của Từ Quân Nhiên rõ ràng là cậu của Từ Quân Nhiên. Cũng chính là người đứng đầu Tỉnh ủy Giang Nam Tôn Chấn An.
- Ha ha, cậu thấy có chút không yên tâm liền qua đây xem thế nào.
Tôn Chấn An chắp tay sau lưng, gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu ở đây vài phút, lúc nữa còn có cuộc họp ở tỉnh ủy. Có những lời không tiện nói trong điện thoại, cậu thấy chúng ta cần phải nói chuyện trực tiếp với nhau.
- Được.
Từ Quân Nhiên nhìn thấy khuôn mặt rất nghiêm túc của Tôn Chấn An, gật đầu dặn dò thư ký:
- Anh ra canh bên ngoài, không được để cho bất cứ ai được vào.
Trực giác mách bảo cho Từ Quân Nhiên biết, những lời hôm nay Tôn Chấn An nói sẽ không đơn giản chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận