Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 658: Bí thư thành uỷ.

Mã Vạn Lý không biết bản thân làm thế nào ra khỏi văn phòng Từ Quân Nhiên, ông chỉ cảm thấy sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh, bước chân dường như dẫm lên thảm hoa, có loại cảm giác hư không. Ông căn bản không nghĩ đến Từ Quân Nhiên sẽ trả lại tiền cho mình, càng không nghĩ đến mỗi câu nói của hắn lại nghiêm khắc như vậy. Ông không biết Từ Quân Nhiên thực sự là một người liêm khiết chính trực, hay là hắn nhìn thấy được lợi ích thực tế từ người khác, không thể không tìm lý do trả tiền lại cho mình.
Đến phòng làm việc của mình, y như bị hạ đường huyết, ngồi trên ghế, trong đầu trống không. Ông lại nhớ tới lần trước từng hỏi lãnh đạo cũ, chủ tịch huyện Từ người này rốt cuộc có tính tình như thế nào, lúc đó lãnh đạo cũ trả lời là:
- Cậu tự mình liệu rồi làm đi.
Lúc đó, ông cho rằng lãnh đạo cũ đồng ý việc mình tặng quà cho Từ Quân Nhiên, nếu lãnh đạo cũng không đồng ý chuyện này, nhất định sẽ ngăn cản mình. Bây giờ xem ra, là bản thân hiểu nhầm rồi. “Liệu rồi làm” vốn là một loại ám chỉ, muốn mình xem xét thời thế, bốc thuốc đúng bệnh. Nhưng, bây giờ mình vỗ mông đến móng ngựa rồi, ngoài trừ cảm thấy uất ức, ông còn cảm nhận được một loại điềm xấu, ông rất muốn gặp lãnh đạo cũ một lần, xem ông ta có cách nào khác không.
Nhưng câu cuối cùng của Từ Quân Nhiên, lại khiến Mã Vạn Lý dấy lên một tia hy vọng, chỉ là không biết, chủ tịch huyện Từ cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào.
Mấy ngày sau Từ Quân Nhiên bận rộn đủ việc, không phải tiếp đãi người trong tỉnh đến, cũng là đi kiểm tra công việc ở cơ sở, hoặc là tham gia lễ cắt băng của các doanh nghiệp, đều là việc liên quan đến sỉ diện, không làm không được. Sáng nay, hắn vừa đến nhà khách huyện Nhân Xuyên tiễn phó chủ nhiệm giáo ủy thành phố, chuẩn bị lên đường quay về, từ xa liền nhìn thấy Liễu Cường bí thư Ủy ban chính pháp huyện vác cái bụng to đi ra từ tòa nhà khách quý, theo sau là một phó bí thư thường vụ của Ủy ban chính pháp huyện, hắn biết Liễu Cường có uy vọng rất cao bên Ủy ban chính pháp, không ngờ ngoài Trương Hỷ Bân, cả các ban ngành Ủy ban chính pháp đều là người của ông ta.
Nếu dã gặp, cũng không thể coi như không nhìn thấy, Từ Quân Nhiên chỉ có thể dừng bước, muốn chào hỏi Liễu Cường rồi đi. Hắn không có thâm giao với Liễu Cường, hai người tuy đều trong ban ngành, nhưng Liễu Cường và Vương Mãnh là người cùng một phe, cùng Từ Quân Nhiên cũng chỉ vì công việc mới có tới lui một chút.
Đương nhiên, Từ Quân Nhiên gần đây cũng muốn nói chuyện với Liễu Cường, mục đích tất nhiên là liên quan đến chọn cục trưởng đài truyền hình, cho dù như thế nào, Từ Quân Nhiên đều không cho phép Tần Thọ tên phản bội kia lên được vị trí đó, vì thế hắn muốn đợi lúc thuận tiện, đặc biệt tìm Liễu Cường một lần, để hắn nói một câu trên đại hội thường ủy vì sắp xếp cho Mã Vạn Lý. Không ngờ lại gặp phải ông ta ở đây, liền tiến về phía Liễu Cường, Liễu Cường tất nhiên cũng nhìn thấy Từ Quân Nhiên, đưa một tay lên từ xa, cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chào chủ tịch huyện, đến thị sát sao?
Từ Quân Nhiên nắm chặt tay Liễu Cường lắc lắc, cười nói:
- Thị sát cái gì chứ, vừa tiễn mấy đồng chí giáo ủy thành phố, nhìn thấy bí thư Liễu anh đây, mấy ngày nay thế nào rồi?
Liễu Cường cười ha ha nói:
- Một vị trưởng phòng Ủy ban chính pháp tỉnh xuống thị sát, vừa lên lầu nhìn một cái.
Sau đó liếc nhìn tùy tùng phía sau nói:
- Các cậu đi làm trước đi, tôi nói vài câu với chủ tịch huyện Từ.
Mấy người khác nhao nhao chào hỏi họ, sau đó liền rời đi. Từ Quân Nhiên cười nói:
- Đến trong phòng nói chuyện, hay là đến hoa viên nói?
Liễu Cường cười nói:
- Không khí bên ngoài tốt, đến hoa viên đi.
Nói xong lấy thuốc lá ra, đưa cho Hà Đông Dương một điếu, mình tự đốt một điếu.
Hoa viên của nhà khách không tệ, có núi có hồ, chỉ có điều núi là núi giả, nước là nước máy. Cây liễu kia lại là thật, gió nhẹ thổi qua, lại có chút cảm giác thướt tha. Họ đi trên con đường đá nhỏ, đến chỗ thoáng mát có bóng râm, Liễu Cường nói:
- Chủ tịch Huyện, nghe nói cậu không dễ gì kêu gọi được thương gia đến đầu từ ngoại thương, kết quả để cục công an càn quét tệ nạn quét đi rồi? Chuyện này đều truyền vào trong thành phố rồi.
Trong lòng Từ Quân Nhiên giật mình, làm sao ông ta lại biết việc này được? Nếu truyền đến tai Đoạn Thế Kiệt bí thư thành ủy, sẽ cho rằng mình chống đối ông ta, vội giải thích:
- Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách đội càn quét tệ nạn, ngoại thương cũng không phải con chim tốt gì, đại lục chúng ta không phải nước ngoài, cũng không thể nghĩ thế nào thì làm thế nấy.
Liễu Cường cười ha ha, gật đầu nói:
- Cũng đúng, cũng đúng.
Từ Quân Nhiên cảm thấy Liễu Cường hỏi chuyện này có chút kỳ quái, liền nói:
- Bí thư Liễu anh thật sự giám sát dân tình, nhanh như vậy đã biết rõ chuyện này.
Liễu Cường vẫn cười ha ha nói:
- Quan sát dân tình cái gì chứ! Tôi là lãnh đạo Ủy ban chính pháp không giống chủ tịch huyện đại nhân cậu đâu, đại nhân thực sự là người đứng đầu người ta. Chuyện này, tôi cũng là nghe bạn trong thành phố nói, nghe nói các lãnh đạo trong đại hội văn phòng bí thư thành ủy nhắc tới.
Từ Quân Nhiên nghe xong, lập tức cảm thấy da đầu căng lên, hắn nghe ra lời ý trong lời của Liễu Cường, lại hỏi:
- Hẳn là có người nói đến chỗ bí thư Đoàn rồi?
Liễu Cường xem xét bốn phía xung quang, thấy không có người mới thấp giọng nói:
- Hôm qua trên đại hội văn phòng bí thư thành ủy, bí thư Đoàn thể hiện vẻ không hài lòng với công tác của chủ tịch thành phố Bối, phê bình công tác chính quyền của ông ta không cẩn thận, để xảy ra sự cố, khiến người dân khiếu nại. Chủ tịch thành phố Bối có chút không phục, nói cán bộ phía dưới không dễ gì thư hút được hạng mục lớn, bị đội càn quét tệ nạn đuổi đi rồi.
Từ Quân Nhiên hít một hơi khí lạnh, thốt ra:
- Sao có thể nói như vậy chứ? Đây không phải là gắp lửa bỏ tay người sao?
Hắn thực sự tức giận, Bối Siêu Quần làm như vậy, tuy là bất đắc dĩ, nhưng rõ ràng lấy mình làm bia đỡ đạn.
- Cậu biết là được rồi, sau này chú ý một chút, đừng để ông ta coi cậu là bia đỡ đạn thay.
Liễu Cường cười nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu, rất cảm kích nói:
- Cám ơn sự nhắc nhở của bí thư Liễu.
- Không có gì, chúng ta đều là đồng chí với nhau mà.
Liễu Cường ý vị thâm trường nói.
Lúc sắp chia tay, Từ Quân Nhiên làm bộ đột nhiên nhớ đến cái gì nói:
- Đúng rồi, bí thư Liễu thấy việc phân chia đài truyền hình thế nào?
- Tôi có thể có ý kiến gì chứ, chủ tịch huyện từ có lời gì dặn dò sao?
Liễu Cường cười nói.
- Nào dám dặn dò bí thư Liễu? Mã Vạn Lý đài phát thanh truyền hình anh thấy có hy vọng không?
Từ Quân Nhiên cười cười, tuy không biết vì sao hôm nay Liễu Cường cho mình một cành ô liu, nhưng nếu có cơ hội có thể kéo đối phương về trận doanh của mình, Từ Quân Nhiên cũng không ngại.
- Khả năng không lớn, nếu anh ta có hy vọng, Trương Mãn làm thế nào? Lùi vạn bước, cho dù bây giờ có chút tin đồn không có lợi cho Trương Mẫn. Nhưng trừ phi bí thư Bạch gật đầu, người khác có hy vọng ở chỗ nào? Hơn nữa tôi đoán chừng, bí thư Bạch sẽ cho Tần Thọ cơ hội. Một vị trí, không dễ cân bằng đấy.
Liễu Mạnh nghĩ nghĩ, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hừ lạnh một tiếng nói:
- Không dễ cân bằng? Vậy cũng không thể để cho Tần Thọ lên!
Hắn thực sự tức giận, nếu không cũng sẽ không nói lời như vậy trước mặt Liễu Cường.
- Ha ha, được, đến lúc đó tôi xem xem, nếu có người ủng hộ Mã Vạn Lý, tôi cũng sẽ xem xét.
Liễu Cường cười cười, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tôi đây cám ơn bí thư Liễu trước.
- Không có gì! Sự việc kia của trấn Đào Hoa, phải cám ơn chủ tịch huyện ra mặt giải quyết.
Liễu Cường cười nói với Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên hiểu được, không trách được hôm nay Liễu Cường tốt với mình như vậy, hóa ra là vì bản thân giải quyết việc người chết do việc di dời hôm trước của trấn Đào Hoa, tránh cho Vương Mãnh một lần phiền toái.
Sau khi hai người chia tay, trong lòng Từ Quân Nhiên có chút buồn bực, không phải vì Mã Vạn Lý, việc của Mã Vạn Lý có chút rắc rối sớm đã nằm trong dự liệu của hắn, khiến hắn cảm thấy bất ngờ là cách làm của Bối Siêu Quần, vì sao ông ta làm như vậy? Tuy đó là tình huống thật, nhưng dưới tình huống thông thường nếu nhắc đến một vấn đề để nghiên cứu lại không sao, nhưng nếu để là một lý do phản kích Đoạn Thế Kiệt, lại thành vấn đề, vô hình trung hắn trở thành viên đạn công kích Đoạn Thế Kiệt, Đoạn Thế Kiệt sẽ có thành kiến với mình. Đây là một mặt của vấn đề, một mặt khác là, Liễu Cường vì sao nói cho hắn biết chuyện này? Tuy bản thân vô tình giúp Vương Mãnh, nhưng theo lý mà nói, việc đó là việc của văn phòng bí thư thành ủy, anh ta là bí thư Ủy ban chính pháp, tất nhiên biết loại việc này phải giữ bí mật mới đúng, anh ta nói với mình, mục đích là gì? Chẳng nhẽ thực sự quan tâm hắn, cảm ơn hắn?
Cũng không phải! Trong lòng Từ Quân Nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy, hắn nghĩ mục đích Liễu Cường nói với mình nhất định là muốn để mình phẫn nộ với Bối Siêu Quần, sinh ra oán hận. Từ Quân Nhiên đã sớm nghe nói phía trên Liễu Cường có người, ông ta từ Ủy ban chính pháp thành phố xuống huyện Nhân Xuyên, làm phó bí thư Ủy ban chính pháp chưa đến hai năm, đã trở thành phó bí thư huyện ủy. Nhưng, bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên cảm thấy Liễu Cường có năng lực, cũng có trình độ, làm người cũng khiêm tốn hòa ái. Chỉ là có người lén nghị luận, nói ông ta rất có dã tâm, lúc này xem ra, quả là không giả, hẳn là ông ta mơ ước vị trí chủ tịch huyện của mình, muốn tạo ra một vài việc đẩy mình đi,rồi thế chỗ vào? Thực sự là thế sự khó lường, hắn không thể không đề phòng, không thể để Bối Siêu Quần lấy mình làm tấm chắn trong thành phố, lại để Liễu Cường lấy mình làm tấm chắn một lần nữa, nếu không, hắn hỏng não rồi.
Từ Quân Nhiên quyết định rửa sạch mình trước mặt Đoạn Thế Kiệt, xé bỏ những thứ của Bối Siêu Quần trước mặt Đoạn Thế Kiệt, nếu không, Đoạn Thế Kiệt nhất định sẽ cho rằng mình với Bối Siêu Quần là cùng một giuộc, đang lén đối nghịch với ông ta. Như thế, sẽ có lợi to lớn đối với việc phát triển công tác của mình. Nhưng, làm thế nào xóa bỏ ấn tượng tiêu cực trong lòng Đoạn Thế Kiệt? Đây là một vấn đề rất khó giải quyết. Hắn phải tìm một lý do thích hợp, trong lúc báo cáo công tác thầm kín nói ra. Nếu trực tiếp tìm tới cửa, gặp được Đoạn Thế Kiệt, liền đi thẳng vào vấn đề nói thẳng ra, nếu không rửa sạch được cho mình, làm không tốt còn có thể để lại ấn tượng xấu giấu đầu lòi đuôi. Huống chi Đoạn Thế Kiệt biết thân phận của mình, vốn có chút không vừa ý với mình.
Nghĩ nghĩ, Từ Quân Nhiên cảm thấy cần phải báo cáo công tác của phương diện thu hút ngoại thương với Đoạn Thế Kiệt, cùng với thành tích bây giờ đạt được, còn có vấn đề tiến thêm một bước cải thiện hoàn cảnh đầu tư. Vừa hay, mấy ngày trước hắn điều tra qua doanh nghiệp từ ngoài đến, dựa vào số liệu có thể chứng minh, những doanh nghiệp này sản xuất tốt, từ đó cũng nói rõ thành quả thu hút ngoại thương rất rõ ràng. Hạng mục công tác này tuy do chính quyền thành phố nắm bắt chủ yếu, nhưng chính quyền thành phố thuộc lãnh đạo Đảng ủy, hắn trực tiếp tìm Đoạn Thế Kiệt báo cáo, không thể nghi ngờ là biểu hiện dựa vào Đảng ủy, cũng là cơ hội thân cận với Đoạn Thế Kiệt. Từ Quân Nhiên dựa vào kinh nghiệm của bản thân, đối với cấp dưới thường báo cáo công tác với mình, sẽ có sự thận cận hơn; đối với cấp dưới không thường báo cáo công tác, tất nhiên sẽ xa cách hơn một chút. Báo cáo công tác, không thể nghi ngờ là một cây cầu kết nối trên dưới, cũng là sự ràng buộc tốt của quan hệ cấp trên cấp dưới.
Từ Quân Nhiên sai thư ký chuẩn bị đầy đủ mấy số liệu, đại khái chỉnh lại mạch suy nghĩ, buổi chiều mới đi làm, hắn gọi điện thoại cho Đoạn Thế Kiệt, hỏi ông ta có rảnh hay không, muốn qua báo cáo công tác một chút. Ngoài dự đoán là, Đoạn Thế Kiệt bên kia nói ông ta đang có thời gian, Từ Quân Nhiên vội đến thành ủy.
Từ Quân Nhiên rất ít khi báo cáo công tác với Đoạn Thế Kiệt, không phải hắn không muốn thân cận với Đoạn Thế Kiệt, chủ yếu là vì trước kia có Bối Siêu Quần tự cho rằng chung đường với mình, Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân nếu trốn quá kỹ sẽ khiến Bối Siêu Quần có suy nghĩ, dù sao Bối Siêu Quần là người của Phương Trung Nguyên, có quan hệ với mình cũng không tệ, đến lúc đó làm cho người ta không thoải mái. Bây giờ, hắn nhất định phải thay đổi cách nghĩ, không thể để Bối Siêu Quần bán đứng mình còn giúp ông ta kiếm tiền.
Khiến cho Từ Quân Nhiên không ngờ tới là, khi hắn báo cáo đơn giản công tác thu hút ngoại thương và tình hình kinh doanh của doanh nghiệp ngoại thương với Đoạn Thế Kiệt xong, Đoạn Thế Kiệt lại vui mừng nói với mình:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, công tác của cậu không tồi, đáng được khẳng định.
Trong lòng Từ Quân Nhiên vui mừng, nói:
- Cám ơn sự cổ vũ của bí thư, có thành tích, cũng là dưới sự lãnh đạo chính xác của ngài, còn mong rằng sau này bí thư góp ý chỉ đạo nhiều.
Đoạn Thế Kiệt mỉm cười, nói với Từ Quân Nhiên:
- Có thành tích cũng là thành quả của tập thể lãnh đạo, không thuộc về một mình tôi. Còn có, cậu cảm thấy môi trường đầu tư của chúng ta bây giờ thế nào, còn nơi nào đáng để nghiên cứu và thảo luận không?
Từ Quân Nhiên thoáng cái liền hiểu, Đoạn Thế Kiệt đây là có ý, nhưng đây cũng là cơ hội để hắn chứng minh bản thân, liền cười nói:
- Muốn nói đến môi trường đầu tư của chúng ta, ngoài điều kiện địa lý không có ưu thế, cái khác đều không tồi, một là chúng ta lần lượt công khai một loạt chính sách ưu đãi, điều này có sức hấp dẫn rất mạnh với người đầu tư; hai là nguồn tài nguyên sức lao động của chúng ta tương đối phong phú, tiền lương đãi ngộ cũng thấp hơn vùng duyên hải, điều này cũng là một trong những ưu thế của chúng ta; ba là đẩy mạnh xây dựng văn minh tinh thần, nếu sang năm thành phố Đan Giang chúng ta có thể dành được danh hiệu quang vinh là thành phố mẫu làm văn minh tinh thần toàn quốc, chắc chắn sẽ tăng phẩm giá thành phố lên cao, trái lại cũng sẽ thúc đẩy công tác thu hút ngoại thương.
Đoạn Thế Kiệt lắng nghe, mặt dần dần vui mừng, nghe xong liền nghiêm mặt nói:
- Nghe nói lần trước cậu rất vất vả tiến cử ngoại thương, kết quả bị đội càn quét tệ nạn quát đi, có chuyện này hay không.
Trong lòng Từ Quân Nhiên cả kinh, biết rõ cuộc nói chuyện của họ cuối cùng đi đến thực chất của vấn đề rồi, liền nói:
- Có việc này, nhưng sau khi ngoại thương kia bị cục công an bắt, tôi lập tức phái đồng chí Quan Ba phó chủ tịch huyện đến cục công an dẫn người trở về rồi, cục công an cũng không có bất cứ xử phạt nào. Sau này, ngoại thương từ bỏ việc đầu tư ở huyện chúng ta, cũng không hoàn toàn vì đội càn quét tệ nạn của cục công an bắn anh ta, nước ngoài vốn có sự khác biệt với trong nước, điểm này anh ta hiểu rõ hơn bất cứ ai, vấn đề quan trọng là anh ta muốn phát triển tiểu khu ở trấn Đào Hoa, vì chúng ta có hạn chế đối với điều kiện định cư, tôi không có quyền trực tiếp đồng ý với anh ta, nói đợi nghiên cứu trong đại hội rồi trả lời. Kết quả không đợi đến lúc mở họp, anh ta liền vỗ mông bỏ đi.
Đoạn Thế Kiệt “Ồ” một tiếng, nhẹ gật đầu, lúc này mới nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, bây giờ có người mang chuyện này ra tính toán với tôi, nói tôi vì tạo ra đội càn quét tệ nạn để xây dựng thành phố văn minh tinh thần mẫu, khiến ngoại thương cũng phải bỏ đi. Lẽ nào lại như vậy, đội càn quét tệ nạn có thể đuổi được ngoại thương? Nếu quả thật có thể, ngoại thương giống như rác ruổi, chúng ta giữ anh ta lại làm gì?
Từ Quân Nhiên hiểu, Đoạn Thế Kiệt nay thể hiện khách khí và nhiệt tình như vậy với mình, nói cho cùng không có gì hơn là vì bối cảnh thân phận của mình, quan trọng nhất, là mình thực sự làm ra thành tích ở huyện Nhân Xuyên, khiến Đoạn Thế Kiệt ý thức được, biện pháp chèn ép mình đã không có tác dụng rồi.
Dù sao mọi người đều làm quan vì lợi ích của bản thân, không cần phải đắc tội một cán bộ đầy triển vọng.
Đạo lý giống như vậy, Từ Quân Nhiên chỉ muốn yên lặng công tác, tất nhiên cũng không muốn đắc tội lãnh đạo như vậy.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên làm bộ tức giận nói:
- Ai dám tính toán với bí thư? Người này cũng quá lớn mật rồi! Xây dựng thành phố văn minh tinh thần mẫu có gì không tốt? Đánh bóng tên tuổi thành phố, mới có thể càng có lợi cho việc thu hút ngoại thương. Lại nói, chúng ta không phải là nơi dung túng cho người xấu, nếu thực sự bị đội càn quét tệ nạn đuổi đi, cũng không phải là hàng tử tế, người đầu tư chân chính gì, là đến gây dựng sự nghiệp, không phải tới gây chuyện.
- Tính toán tôi còn có thể là ai? Còn không phải chủ tịch thành phố Bối của các cậu. Đồng chí Quân Nhiên nói rất đúng, tôi rất tán đồng quan điểm này của cậu. Là lãnh đạo, phải có ý thức đại cục, phải có đầu óc chính trị, không thể chỉ chằm chằm vào lợi ích trước mắt, mà không để ý đến mục tiêu lâu dài.
Hừ lạnh một tiếng, Đoạn Thế Kiệt trầm giọng nói.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, nhưng không lên tiếng, dù sao dính đến lãnh đạo cấp sở, bản thân cho dù nói thế nào cũng không thích hợp.
Đoạn Thế Kiệt cũng biết Từ Quân Nhiên sẽ không nói gì, cười cười liền kéo xa chủ đề nói chuyện.
Dừng một chút, ông ta giống như chợt nhớ đến cái gì hỏi Từ Quân Nhiên:
- Đúng rồi, tôi nghe nói huyên Nhân Xuyên các cậu đang tu sửa công trình phòng mẫu, còn gây ra tại nạn chết người.
Từ Quân Nhiên lại sững sờ, hơi kinh ngạc làm sao Đoạn Thế Kiệt biết việc này, dù sao chuyện này cũng không có nhiều người ở huyện Nhân Xuyên biết, sao lại truyền đến tai lãnh đạo thành ủy.
Nhưng Đoạn Thế Kiệt đã hỏi, hắn cũng không nên giấu diếm, dứt khoát thành thật nói:
- Chuyện gì cũng không giấu được bí thư ngài, đúng là có chuyện này, yêu cầu của người dân khiếu nại cũng không cao, chỉ yêu cầu bồi thường năm vạn cho thân nhân, vì dàn xếp ổn thỏa, tránh cho việc bị mở rộng, tôi dã đồng ý với yêu cầu của họ, tài chính trong huyện đã thực hiện việc này.
Đoạn Thế Kiệt “Ồ” một tiếng rồi nói:
- Cậu xử lý như vậy là đúng, mạng người quan trọng, chúng ta đã làm sai, không thể lại càng thêm sai.
Cau mày, đột nhiên Từ Quân Nhiên cảm giác được, dường như mình đoán được cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận