Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 568: Giấu tài.

Nghe được những lời của Diệp Hữu Đạo, Từ Quân Nhiên cười cười, khoát tay một cái:
- Đây không phải là chủ ý của tôi, người trong nhà nói nhìn tôi trẻ quá, không có chút khí thế nào.
Thật ra đây là chủ ý của Tạ Mỹ Quyên, lúc ấy Từ Quân Nhiên gọi điện thoại với cô nói nhìn mình còn trẻ tuổi quá, không có chút lực uy hiếp nào, dù sao cũng không thể so sánh với mấy người lão luyện hơn 40 tuổi kia, Từ Quân Nhiên người trẻ tuổi này cùng những lãnh đạo khác chẳng khác gì một thư ký. Vì thế Tạ Mỹ Quyên đưa ra chủ ý cho Từ Quân Nhiên, để hắn đeo một cái kính gọng đen, nhìn chắc chắc già hơn một chút, Từ Quân Nhiên nghe theo chủ ý của cô, không ngờ thực sự có tác dụng, cho nên khi tham gia cuộc họp quan trọng, hắn đều ăn mặc theo cách này.
- Chủ tịch Huyện, bí thư Ủy ban chính pháp huyện chúng ta vẫn chưa chọn ra được, ngài có biết hay không, rốt cuộc là thần tiên nào?
Rót rượu cho Từ Quân Nhiên, Diệp Hữu Đạo cười hì hì hỏi Từ Quân Nhiên.
Bây giờ địa vị của anh ta cùng Từ Quân Nhiên chênh lệch không chỉ một chút, tất nhiên hình thức ở chung của hai người cũng dần dần có sự thay đổi. Đây cũng là chuyện không có biện pháp, tôn ti trên dưới trong quan trường có sự khác nhau, bây giờ Diệp Hữu Đạo là cán bộ cấp khoa, Từ Quân Nhiên lại là người đứng thứ hai huyện Phú Lạc, nếu ở chung giống như trước kia, cho dù Từ Quân Nhiên không có ý gì, Diệp Hữu Đạo anh ta cũng không dám coi trời bằng vung không có trên dưới.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Tôi hỏi qua bí thư Khương, ý của ông ta, hình như là trong thành phố cũng không rõ lắm đối với chuyện này, ban tổ chức thành ủy bên kia nhận được thông báo, chọn người hình như là trực tiếp điều từ Ủy ban chính pháp tỉnh đến, nghe nói là cán bộ trao đổi ngoài tỉnh.
Hắn hiểu tâm tư của Diệp Hữu Đạo, tuy nói huyện Phú Lạc lần này có thay đổi lớn, khiến Diệp Hữu Đạo nắm được chức cục trưởng cục công an chính khoa, nhưng đáng tiếc là lai lịch của anh ta quá nhỏ, cấp bậc trước kia lại quá thấp. Vị trí cục trưởng cục công an huyện nắm chắc trong tay, nhưng vị trí bí thư Ủy ban chính pháp không có phần của anh ta, bí thư Ủy ban chính pháp không chỉ là phó bí thư huyện ủy, còn là một trong những thường ủy huyện, hơn nữa quản lý hệ thống chính trị và pháp luật, Diệp Hữu Đạo tất nhiên lo lắng bí thư Ủy ban chính pháp mới đến có ý kiến với mình.
Quả nhiên, nghe Từ Quân Nhiên nói cũng không biết việc này, Diệp Hữu Đạo có chút thất vọng thở dài một hơi, lập tức cố gắng cười nói:
- Uống rượu, uống rượu…
Diệp Hữu Đạo bây giờ rất tin phục Từ Quân Nhiên, người ta bây giờ làm việc ở huyện Phú Lạc chưa đến một năm, đã từ phó khoa lên đến chính khoa, bản lĩnh này, Diệp Hữu Đạo biết mình dù sống thêm hai đời cũng không học được.
- Đúng rồi, xã Trường Thanh bên kia…
Do dự một chút, Diệp Hữu Đạo hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Không vội, trong huyện còn chưa mở đại hội thường ủy, cậu không cần hỏi nhiều.
Hắn biết Diệp Hữu Đạo có ý gì, không có gì hơn là muốn hỏi thăm chuyện khi phát triển xã Trường Thanh, dù sao thay đổi trong thành phố lần này không nhỏ, khai thác khu phát triển kinh tế xã Trường Thanh cũng tạm thời gác lại. Điều này khiến rất nhiều người trong huyện đều đỏ cả mắt, đều hy vọng có thể chọc tay vào, nhưng Từ Quân Nhiên lại không muốn nói đến chuyện này sớm như vậy, bản thân nay cần phải giấu nghề.
Chỉ có điều. Có một số việc không phải một người muốn làm thế nào là có thể làm theo ý của hắn, có đôi khi ngươi không tìm việc, việc lại tự tìm đến ngươi.
Những ngày tiếp theo, Từ Quân Nhiên bắt đầu công việc theo từng nhóm ban “chính quyền” trong huyện, ngày thường không quản việc lớn việc nhỏ, nếu là phương diện về kinh tế. Từ Quân Nhiên đối với việc đáng làm thì nên làm giải quyết bên “chính quyền” bên kia, nhưng phàm dính đến công việc của Đảng quần chúng, Từ Quân Nhiên đều xin chỉ thị của bí thư Khương.
Bí thư Khương không ngờ Từ Quân Nhiên thật sự nói được làm được, chỉ cần là công việc về Đảng quần chúng, liền không sợ phiền phức báo cáo với ông ta, hơn nữa Từ Quân Nhiên giữ chừng mực rất tốt. Không phải việc lớn việc nhỏ đều xin chỉ thị từ bên huyện ủy, tình huống bình thường hắn tự mình quyết định, chỉ là dính đến quyết định về các mặt lợi ích mới báo cáo với bí thư Khương, xin ông ta quyết định cuối cùng.
Lúc đầu bí thư Khương cho rằng Từ Quân Nhiên chẳng qua là làm bộ chút thôi, dù sao tên tuổi Từ Quân Nhiên bên ngoài, đấu tranh rất dũng cảm toàn bộ lãnh đạo thành phố đều biết, thật không ngờ hai tháng này, Từ Quân Nhiên không có chút thay đổi gì, ngược lại rất kiên trì, thậm chí ngay cả lễ cắt băng khánh thành chợ nông nghiệp xã Trường Thanh vốn là chiến tích của Từ Quân Nhiên, vậy mà hắn cũng giao cho bí thư Khương, khiến bí thư Khương có chút ngại ngùng.
Nếu đã ngượng ngùng, vậy chắc chắn muốn bồi thường, trong lúc nhất thời quan hệ của bí thư Khương cùng Từ Quân Nhiên, tiến vào thời kỳ trăng mật, bí thư huyện ủy khác đều không được bí thư Khương tôn trọng giống như đối với Từ Quân Nhiên.
Bí thư Khương coi trọng Từ Quân Nhiên như vậy còn có một nguyên nhân khác, Từ Quân Nhiên người có tác phong làm việc nghiêm túc, giống như một chút cũng không sợ đắc tội những thường ủy khác, khiến những việc khiến bí thư Khương nhức đầu giao cho Từ Quân Nhiên, hắn đều chấp hành quyết đoán dị thường, tuyệt không dây dưa dài dòng. Giống như mấy ngày trước huyện ủy có cơ hội cho một thanh niên bồi dưỡng ở trường Đảng tỉnh, lúc đó bí thư Hồ được phân quản lý tuyên truyền và bí thư Trần được phân quản lý tổ chức đều muốn cho người của mình, vì danh sách này suýt nữa trở mặt, khiến bí thư Khương rất đau đầu, cho ai cũng sẽ đắc tối với bên còn lại, cuối cùng trên hội nghị văn phòng bí thư quyết định giao cho Từ Quân Nhiên xử lý, Từ Quân Nhiên không nói hai lời, nộp danh sách là một nhân viên khoa nổi bật trong văn phòng huyện ủy, khiến bí thư Hồ và bí thư Trần tức đến nỗi suýt chút nữa nôn ra máu.
Đối với bí thư huyện ủy, nếu chủ tịch huyện cam tâm cho mình là người tốt, ông ta là người xấu, vậy bản thân không ngại nhập vai với ông ta.
Từ Quân Nhiên cũng suy nghĩ cho mình, bây giờ cục diện lúc đầu của huyện Phú Lạc, bí thư Khương có thể đến huyện Phú Lạc, giống như đại biểu trong thành phố không hy vọng mình chiếm được thế thượng phong một mình, cho nên biện pháp của Từ Quân Nhiên bây giờ là trấn an bí thư Khương, cố gắng khiến hắn không cảm thấy mình là một sự uy hiếp. Thứ hai là làm một cán bộ thanh niên có tư thái công bằng khoan dung, đây là cách trong thời gian ngắn tạo dựng nên sức ảnh hưởng của mình tốt nhất, mặc dù sẽ khiến mấy thường ủy mình đắc tội ghét mình, nhưng sẽ khiến họ nhìn thẳng vào sự hiện hữu của mình, không vì bản thân trẻ tuổi không đặt mình vào mắt. Huống chi Từ Quân Nhiên làm việc trước nay đều cân nhắc tốt, mấy vấn đề khó giải quyết có thể đắc tội với người khác. Như vậy có thể khiến mấy lão hồ ly kia cảm thấy kinh nghiệm sống của mình chưa nhiều để coi mình là đối thủ thực sự. Hơn nữa còn có một đạo lý huyền diệu, chính là khó nói như vậy, không có người nói nếu mình có một ngày tự nguyện giúp ông ta vì tình riêng, ông ta chắc chắn sẽ càng có thiện cảm với mình.
Ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên gọi Hoàng Hải phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện mới nhậm chức đến.
- Chủ tịch Huyện, ngài tìm tôi.
Sau khi vào cửa, Hoàng Hải cung kính hỏi Từ Quân Nhiên, anh ta rất cảm kích Từ Quân Nhiên, nếu không có chủ tịch huyện, e rằng mình còn phải ở lại xã Trường Thanh, làm sao có thể trở thành đại quản gia chính quyền huyện. Phải biết rằng văn phòng huyện Phú Lạc hiện nay vẫn chưa có chủ nhiệm, bản thân là phó chủ nhiệm sớm muộn gì cũng được lên làm chính, đến lúc đó nói không chừng còn có cơ hội ngồi lên cái ghế phó chủ tịch huyện.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, chỉ vào ghế salon đối diện mình:
- Ngồi đi, tôi có việc tìm cậu.
Hôm nay hắn gọi Hoàng Hải đến đúng là có việc, là một trong những tâm phúc của mình, Hoàng Hải vẫn không quá nổi bật trong mọi người. Nhưng Từ Quân Nhiên lại biết rõ, Hoàng Hải rất có năng lực, bản thân ở xã Trường Thanh làm nhiều chuyện như vậy, Hoàng Hải là đại quản gia của mình, xử lý công việc trong xã rõ ràng, hơn nữa Hoàng Hải rất giỏi việc giao lưu, Từ Quân Nhiên cảm thấy hắn hoàn toàn có thể phát triển hơn nữa.
- Chủ tịch Huyện, ngài có dặn dò gì?
Hoàng Hải thận trọng ngồi đối diện Từ Quân Nhiên, hỏi dò.
Anh ta không thể không căng thẳng, tuy thời gian đi theo Từ Quân Nhiên không ngắn, nhưng càng tiếp xúc với Từ Quân Nhiên nhiều, càng cảm thấy bội phục thủ đoạn của chủ tịch huyện này, giống như vậy, cũng cảm thấy kinh ngạc với thế lực sau lưng Từ Quân Nhiên. Hoàng Hải từng đi theo Từ Quân Nhiên vào thủ đô, tất nhiên được thấy con đường của Từ Quân Nhiên ở thủ đô, cũng biết gốc rễ của hắn ở thủ đô sâu như thế nào, ngay cả bộ ủy của thủ đô cũng giống như đi trên đất bằng phẳng, năng lực như vậy, đừng nói là bí thư huyện ủy, cho dù là bí thư thành ủy thành phố e rằng cũng chưa hẳn có.
Giờ này khắc này thấy Từ Quân Nhiên trịnh trọng gọi mình qua như vậy, thật sự khiến Hoàng Hải có chút căng thẳng.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng khoát tay, đi đến ngồi xuống ghế salon bên người Hoàng Hải, tự đốt một điếu thuốc, lại ném cho Hoàng Hải một điếu, cười nói:
- Thế nào, không thoải mái?
Hoàng Hải cười khổ một cái, trong lòng tự nhủ đổi thành bất cứ ai bị ngài gọi như vậy có thể thoải mái mới lạ, huyện thái gia cho gọi, tám chín phần có chuyện.
Đối với thế cục trong huyện hiện nay, Hoàng Hải biết rõ ràng, đừng thấy nay chủ tịch huyện Từ giấu tài như núi bất động, nhưng Hoàng Hải hiểu rõ Từ Quân Nhiên, vị lãnh đạo mình theo sau này tuyệt đối không phải loại nhân vật cam tâm làm người tốt. Không nói cái khác, đơn giản là xem Từ Quân Nhiên đối với mấy thứ kinh doanh ở xã Trường Thanh, liền biết trong đầu vị chủ tịch huyện đại nhân này đều có, người như vậy, sao có thể cam tâm làm kẻ phụ họa của bí thư Khương chứ?
Quan trọng nhất là, Hoàng Hải biết rõ, chủ tịch huyện Từ là người có lý tưởng lớn, trạng thái phát triển hiện nay của huyện Phú Lạc, không phải là những gì Từ Quân Nhiên hy vọng nhìn thấy, nói không chừng, lúc này đây chủ tịch huyện Từ tìm mình đến, chính là muốn mình làm việc lớn gì đó.
- Chủ tịch Huyện, văn hóa của lão Hoàng không nhiều, có lời gì không chu đáo, ngài đừng trách.
Hoàng Hải thấy Từ Quân Nhiên trầm ngâm nửa ngày cũng không mở miệng nói gì, rốt cuộc không nhin được nói:
- Lão Hoàng tôi có ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào chủ tịch huyện ngài giúp đỡ, có chuyện gì ngài cứ nói một câu, lão Hoàng lông mày cũng không nháy một cái sẽ hoàn thành.
Nói xong câu đó, Hoàng Hải dập mẫu thuốc lá trong tay mình vào gạt tàn, chăm chú nhìn Từ Quân Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận