Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 306: Có Người Muốn Gặp Cậu.

Khi Từ Quân Nhiên trông thấy Tôn Tĩnh Vân Và Tôn Vũ Hàng cùng nhau xuất hiện trước mặt mình, rõ ràng ngây người một lúc.
Lúc thấy Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên vừa mới rời khỏi nhà Tào Tuấn Minh, đang bàn bạc với đám người Trịnh Vũ Thành đi dạo xung quanh thủ đô, chuyện liên lạc với đài truyền hình thủ đô tạm thời không cần nóng vội, chuyện này phải chờ Tào Tuấn Minh ra mặt, hơn nữa hai người Tào Tuấn Vỹ và Trần Hồng Đạt vẫn chưa về, kế hoạch của Từ Quân Nhiên không cách nào triển khai được.
- Sao cô lại đến đây?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân, kinh ngạc hỏi. Hắn thật không ngờ rằng Tôn gia lại để Tôn Tĩnh Vân đến tìm mình.
Nhưng rõ ràng hắn hiểu sai ý, Tôn Tĩnh Vân trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Sao vậy, đây là thủ đoạn vong ân phụ nghĩa của đại bí thư Từ cậu à, tôi giúp cậu nhiều lần như vậy, câu đầu tiên khi gặp tôi lại là câu này, có phải sau này cậu không cần tôi giúp nữa chứ gì?
Tôn Vũ Hàng đứng sau lưng cô đây là lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ lạnh lùng xinh đẹp này cố tình gây sự, đoán chừng là do Từ Quân Nhiên người được gọi là anh, y rất hiếu kỳ, người thanh niên này là tầng cấp mở đường kéo cờ cho công cuộc cải cách mở cửa sao?
Không kiên cường kiên nghị giống như Tôn Vũ Hiên, Tôn Vũ Hàng là một người nhu hòa, nguyên tắc y tin tưởng là lấy nhu khắc cương, đối với tất cả những việc làm của Từ Quân Nhiên, y cũng nghe ngóng cẩn thận, nhưng kết luận y đạt được cũng làm y phải kinh ngạc, không ngờ Từ Quân Nhiên lại là một người như vậy.
- Anh họ sao?
Khóe miệng Tôn Vũ Hàng nhếch lên ý cười.
Ánh mắt Từ Quân Nhiên trong lúc lơ đãng quét qua người Tôn Vũ Hàng, đôi mắt chớp một chút, nhưng không lên tiếng nói với Tôn Tĩnh Vân:
- Đại tiểu thư, cô rốt cuộc là có chuyện gì? Có chuyện thì nói, tôi còn phải làm việc nữa.
Tôn Tĩnh Vân lúc này mang theo “nhiệm vụ” tới, sao có thể để Từ Quân Nhiên dễ dàng thoát thân được, cô cười ha ha, chỉ Tôn Vũ Hàng nói:
- Đây là cháu trai của tôi Vũ Hàng, là em trai của Vũ Hiên, làm việc trong bộ tuyên truyền, tôi tìm người tài hoa nhất đại học Kinh Hoa, tất nhiên là có chuyện cần cậu giúp.
Nói xong, đôi mắt cô nhìn Từ Quân Nhiên một cái rồi nói:
- Cậu không phải cố ý không muốn giúp chứ?
Từ Quân Nhiên cười khổ, vừa muốn nói gì đó, Tôn Tĩnh Vân đã bước lên giữ chặt cánh tay anh:
- Đi, tôi mời cậu ăn cơm, như vậy là được chứ gì.
Nói xong, không nói lời nào kéo Từ Quân Nhiên lên chiếc xe Jeep mình ngồi tới, hôm nay cô phụng mệnh hành sự, tuyệt đối không thể nào thất bại được. Kéo Từ Quân Nhiên đến nhà hàng trước rồi tính, còn về sự phát triển của sự việc, không cần quản nữa.
Từ Quân Nhiên bất lực, Tôn đại tiểu thư này cũng quá tự nhiên, Từ Quân Nhiên không tin rằng Tôn Tĩnh Vân lại không biết quan hệ giữa hắn và Tôn gia, không nói chuyện khác, hôm qua Tôn gia phái Tôn Chấn Quốc lại đón hắn, nhưng lại bị hắn từ chối, đã đệ lộ ra tín hiệu, có đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin Tôn Tĩnh Vân không biết, nhưng cô cứ tìm anh ra ngoài ăn cơm vào lúc này, rốt cuộc có ý định gì đây?
Nhìn thoáng qua Tôn Vũ Hàng như cười lại không phải cười, Từ Quân Nhiên mỉm cười chào đối phương. Cho dù như thế nào, đó là người của Tôn gia, nói ra, có thể xem là thân thích với mình. Hắn cũng đã nghe Tôn Vũ Hiên nói qua người em trai đó của gã, tuy cùng cha khác mẹ, nhưng khác với người mẹ kế Phùng Tú Kiệt, người như Tôn Vũ Hàng, trong lời nói của Tôn Vũ Hiên cũng được xem là không tồi.
Cứ như vậy, Từ Quân Nhiên bị hai người Tôn Vũ Hàng và Tôn Tĩnh Vân bắt lên xe, để lại cho đám người Trịnh Vũ Thành kinh ngạc nghênh ngang rời đi.
- Giám đốc Trịnh, cái đó, chúng ta cứ nhìn như vậy sao?
Mắt thấy bí thư Từ bị một cô gái xinh đẹp như hoa đưa đi, mấy thanh niên trong bộ phận tiêu thụ của xưởng rượu, lúc này đều há hốc mồm, người có dũng khí liền đến bên cạnh Trịnh Vũ Thành thấp giọng nói.
Trịnh Vũ Thành cười , khoát khoát tay:
- Các cậu hiểu gì chứ? Bí thư Từ ở thủ đô học hết 4 năm đại học, có mấy người bạn cũng là chuyện thường tình.
Mấy người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau một cái, cười hắc hắc.
Trịnh Vũ Thành cười chửi một câu:
- Đi thôi, chúng ta đi dạo Trường Thành.
Trên xe Jeep, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn nhìn Tôn Vũ Hàng và Tôn Tĩnh Vân một người ngồi bên trái một bên phải, dường như không có sự phân biệt giữa nam và nữ, Tôn Tĩnh Vân dựa cả người vào vai mình, cười khổ nói:
- Tôi nói cô đang hát bài gì à?
Nói xong, hắn di chuyển người mình, có gắng để cánh tay mình ra xa Tôn Tĩnh Vân, hết cách rồi, tuy là sắp đến mùa đông rồi, quần áo mọi người mặc cũng xem là dày, nhưng bộ ngực đầy đặn của Tôn Tĩnh Vân vẫn xuyên thấu qua lớp áo dày, lúc này đang dựa trên vai Từ Quân Nhiên, bị cánh tay hắn ép thành một độ cong, khiến hắn càng thêm xấu hổ.
- Lần đầu gặp mặt, tôi là Tôn Vũ Hàng.
Dường như cảm thấy sự xấu hổ của Từ Quân Nhiên, Tôn Vũ Hàng vừa đúng lúc mở miệng, cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thuận thế từ trong lòng Tôn Tĩnh Vân rút cánh tay mình ra, bắt tay với Tôn Vũ Hàng:
- Chào cậu, đã từng nghe Vũ Hiên nói về cậu.
- Thật sao?
Không ngờ Từ Quân Nhiên lại nói một câu khách khí như vậy, lại làm cho người bình tĩnh tự nhiên như Tôn Vũ Hàng hai mắt sáng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói với Từ Quân Nhiên:
- Anh nói xem, anh tôi nói qua với anh chuyện gì?
Từ Quân Nhiên có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn cười cười, khách khí gật đầu:
- Nói cậu giỏi hơn cậu ta, là một người ham đọc sách, chắc năm nay cậu tốt nghiệp đại học phải không?
Không ngờ Tôn Vũ Hàng vẫn chấp nhất vấn đề hắn hỏi vừa rồi, hỏi Từ Quân Nhiên:
- Anh tôi nói tôi như thế nào?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, thế nào cũng không ngờ, nhị thiếu gia của Tôn gia trong truyền thuyết, lại tôn vinh như vậy, trước đây hắn nghe Tôn Vũ Hiên nói em trai này của cậu ta, không giống với người mẹ kế ác độc chanh chua, cho nên sáng nay lúc ở nhà Tào gia, đăc biệt hỏi qua Tào Tuấn Minh về vấn đề này, hỏi anh ta có biết vị Tôn nhị thiếu này.
Tào Tuấn Minh đánh giá Tôn Vũ Hàng rất cao, nói y rất có phong độ của một đại tướng, đợi một thời gian nhất định sẽ thành trụ cột của Tôn gia. Lúc đó Từ Quân Nhiên vẫn còn hiếu kỳ Tôn Vũ Hàng là người như thế nào, nhưng bây giờ xem ra, dường như không giống với thông tin mình nghe được.
Người không dễ dàng cam kết, lời hứa của hắn mới đáng để hình dung, người không dễ dàng động lòng, tình cảm của hắn mới là thật. Cũng đạo lý đó, một người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nếu như bởi vì một chuyện nào đó mà thay đổi tác phong của mình, đây có lẽ là tính cách thật.
Giống như Tôn Vũ Hàng của bây giờ, rõ ràng y đối với người anh trai cùng cha khác mẹ Tôn Vũ Hiên đánh giá mình như thế nào, rất hứng thú.
Từ Quân Nhiên lộ ra nụ cười:
- Cậu ta nói tên nhóc cậu tuy giả vờ chính đáng, nhưng lại có chung tiếng nói, vì cậu giống tôi, đều là người gian xảo, biết tính kế với người khác.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Nhưng mà cậu ta nói như vậy không xấu, sẽ không ra tay với người nhà.
Những lời nhìn như chẳng thèm ngó tới, nhưng lại làm cho Tôn Vũ Hàng nở nụ cười, gật đầu, giơ tay ra nói với Từ Quân Nhiên:
- Cho dù như thế nào, chúng ta là người một nhà.
Chỉ có người trải qua trắc trở, trải qua ngăn trở, mới có thể càng ngày càng trưởng thành, chỉ có trong điều kiện cực đoan mà kiên trì đấu tranh mới có thể thắng, mới có thể đào tạo ra một loại mẫn cảm và tỉnh táo đặc biệt. Từ Quân Nhiên chính là một người như vậy, hắn trải qua quá nhiều trắc trở khó khăn, quan trường chìm nổi kiếp trước khiến hắn có được tâm tư và quan điểm vượt xa hơn người cùng tuổi, khiến hắn đối với lòng người và tính cách có một loại gần như năng lực quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận