Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 611: Tiệc chào mừng.

Lâm Văn nói vậy rõ ràng là coi trọng Từ Quân Nhiên. Trên quan trường đây là quy tắc, không liên quan tới tuổi tác, cấp bậc của cán bộ quyết định quyền phát ngôn.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nói với Hoàng Hải:
- Lão Hoàng, cậu sắp xếp buổi tối bộ máy chúng ta tụ tập, cán bộ các cơ quan trong huyện, những người từ cấp phó phòng trở lên đều tham gia.
Nếu đã là bộ máy mới, vậy chắc chắn phải để mọi người làm quen với nhau một chút.
Hoàng Hải gật gật đầu, cười hỏi Từ Quân Nhiên:
- Bí thư, ngài thấy buổi tối nên ăn gì?
Đây là cả một thứ học vấn. Dù sao hiện tại Từ Quân Nhiên đã là nhân vật số một của Huyện ủy, có những việc mình không thể tự quyết định, dù sao cũng phải xin ý kiến lãnh đạo. Việc lớn nhỏ không quan trọng, quan trọng là thái độ xin ý kiến, phải thể hiện sự tôn trọng với lãnh đạo.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, đương nhiên hắn hiểu dụng ý của Hoàng Hải, cũng rất hài lòng vì cấp dưới có thái độ giác ngộ như vậy, khẽ gật đầu nói:
- Vậy làm chút thịt dê đi, chúng ta làm nồi lẩu là được.
Bật cười, Từ Quân Nhiên lại nói tiếp:
- Hôm nay là để đón tiếp Chủ tịch Lâm. Cậu dặn phía nhà khách của huyện chuẩn bị chút rượu, chúng ta không say không về.
Giờ ăn buổi tối, mọi người vui vẻ chan hòa. Tửu lượng của Từ Quân Nhiên không tồi, cạn ly với từng thành viên trong bộ máy. Cuối cùng cả hắn và Lâm Văn đều say bí tỉ, được đưa về nhà khách Huyện ủy.
Thực ra Từ Quân Nhiên có thể mơ hồ đoán được tâm lý của Lâm Văn. Mục đích người ta tới huyện Phú Lạc, chính là tới hợp tác với mình, hi vọng có thể tích lũy chút chiến tích ở huyện Phú Lạc, nói không chừng sau này có thể tiến thêm một bước. Dù sao năm nay Lâm Văn mới 40, vừa đúng thời kì hoàng kim của việc cân nhắc cán bộ. Nói không chừng sau này còn có thể làm lãnh đạo cấp sở.
Sáng ngày hôm sau, Từ Quân Nhiên dậy chuẩn bị một chút, rồi đi tới đại viện Huyện ủy. Hoàng Hải đã đợi ở cửa phòng làm việc từ lâu, cung kính hỏi:
- Bí thư Từ, anh xem có cần đổi phòng làm việc không?
Phòng làm việc này trước kia Bí thư Khương từng dùng. Thường thì rất ít lãnh đạo dùng lại văn phòng của người tiền nhiệm. Tuy nhiên Từ Quân Nhiên thì không để ý nhiều, cười nói với Hoàng Hải dặn:
- Không cần đâu, cứ dùng cái này đi.
Hắn cũng biết Hoàng Hải là muốn tốt cho mình. Tuy nhiên Từ Quân Nhiên cảm thấy tiền đồ của một cán bộ không liên quan tới vấn đề này. Nếu thật sự cầu kì như vậy, còn phải cần ban tổ chức làm gì? Mọi người đều tới bái lạy văn phòng của những cán bộ từng một bước lên mây thì tốt biết mấy.
Hoàng Hải cũng hiểu, Bí thư Từ không phải kiểu người chú trọng những chuyện này, nhưng bản thân là Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, anh ta phải nghĩ cho lãnh đạo, do dự một chút vẫn nói:
- Bí thư, hay là tôi thay hết đồ dùng cho ngài, những thứ đó dùng cũng bao nhiêu năm rồi.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Bí thư Khương có thể dùng, sao tôi lại không thể? Cậu dọn sạch văn phòng là được.
- Vâng, tôi biết rồi.
Hoàng Hải nói xong quay người, người hơi khom, thoạt nhìn giống như thấp hơn Từ Quân Nhiên một cái đầu.
Từ Quân Nhiên cười cười, lão Hoàng này, từ sau khi lên làm Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, lại càng trở nên e dè cẩn thận, mình đúng là không nhìn lầm cậu ta. Nhìn Hoàng Hải đi xa, Từ Quân Nhiên quay rẽ vào văn phòng Chủ tịch huyện Lâm Văn. Lúc này ông ta đang cúi đầu đọc tài liệu, trong tay cầm một cái bút liên tục viết lách.
- Chủ tịch Lâm, bận gì thế?
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói. Thường thì, cấp trưởng thường rất ít tới văn phòng cấp phó, sợ bị người ta nói kết bè kết cánh. Nhưng quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Lâm Văn thì khác, hai người đều là người do Bí thư thành phố Trần Đại Dũng đề bạt, cũng không tồn tại xung đột mâu thuẫn gì, cho nên sự nghi kị đó lại không có.
- Ai da, Bí thư Từ, sao ngài lại tới đây, có chuyện gì gọi điện cho tôi là được mà.
Lâm Văn đứng lên, rất khách sáo nói với Từ Quân Nhiên, trong lời nói còn dùng kính ngữ. Mặc dù Từ Quân Nhiên trẻ hơn ông ta rất nhiều, nhưng chẳng biết làm sao, người ta đi trước mình, là nhân vật số một Huyện ủy đường đường. Lâm Văn cũng là một người thông minh, người thông minh đương nhiên có thể dựng nên vị trí của mình rất nhanh.
Nhận điếu thuốc Lâm Văn đưa cho, Từ Quân Nhiên tự châm hít hai hơi, lúc này mới cười nói:
- Chủ tịch Lâm, cơ sở kinh tế huyện Phú Lạc chúng ta rất lạc hậu, sau này chúng ta phải toàn lực ứng phó, cùng nhau nỗ lực, tranh thủ đưa kinh tế huyện Phú Lạc đi lên, nâng cao thu nhập của nhân dân huyện Phú Lạc mới được.
Lâm Văn nghiêm túc gật đầu nói:
- Bí thư Từ, tôi cũng thấy rồi, mặc dù huyện Phú Lạc có không ít doanh nghiệp quốc doanh quy mô lớn, nhưng kinh tế của chúng ta thực sự không phát triển tốt, cơ sở quá kém. Tuy nhiên có lãnh đạo như Bí thư Từ đây, tôi vẫn rất tin tưởng. Cái khác không nói, một khi tập đoàn Chính Đạt đầu tư, tác dụng thúc đẩy kinh tế đối với toàn huyện là rất lớn.
Lời này của ông ta có vẻ như đang tâng bốc Từ Quân Nhiên. Tuy nhiên thực ra ông ta nói thật. Nếu không có Từ Quân Nhiên kéo đầu tư của tập đoàn Chính Đạt, sự phát triển kinh tế của huyện Phú Lạc chắc chắn sẽ không có điểm sáng gì.
Từ Quân Nhiên cười cười, rất hài lòng với thái độ của Lâm Văn, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Nếu muốn phát triển kinh tế huyện ta, chỉ dựa vào đầu tư của một tập đoàn Chính Đạt chắc chắn không đủ, cũng không có tác dụng lớn lắm đối với việc nâng cao thu nhập và mức sống của nhân dân trong huyện. Lão Lâm, chúng ta vẫn phải nghĩ cách, cố gắng nghĩ cách, nếu không thể tiến thêm một bước nữa giải phóng tư tưởng, gia tăng cải cách, huyện chúng ta muốn phát triển, thực sự quá khó.
Lâm Văn gật gật đầu:
- Đúng vậy, Bí thư anh nói không sai. Kinh tế của huyện chúng ta, nhìn thì có vẻ khá phát triển, nhưng đó đều là dựa vào mấy doanh nghiệp kia. Doanh nghiệp thuộc huyện thì lại chẳng phát triển mấy. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không phải là một chuyện tốt.
Ông ta và Từ Quân Nhiên đều là người thông minh, đương nhiên hiểu sự phồn vinh hiện tại của huyện Phú Lạc, là dựa trên cơ sở của một số nhà máy nhà nước quy mô lớn, thực ra chẳng liên quan gì tới chính quyền Huyện ủy. Nói trắng ra, cấp bậc giám đốc nhà máy của người ta còn cao hơn lãnh đạo chính quyền Huyện ủy, căn bản không để ý tới huyện Phú Lạc.
Đạo lý này thực ra rất đơn giản, là hiện tượng thường gặp vào những năm 80. Địa vị của doanh nghiệp nhà nước quá cao, cao tới mức nhìn người bằng nửa con mắt. Địa phương giống như huyện Phú Lạc, giám đốc nhà máy thép, nhà máy máy móc đều là cấp giám đốc sở thậm chí cấp phó bộ. Người ta lại để ý một cán bộ cấp phòng nhỏ bé sao? Lãnh đạo không trọng dụng, người bên dưới càng làm càn, cho nên muốn dựa vào những nhà máy lớn này để phát triển kinh tế huyện Phú Lạc, căn bản không thể nào.
Đương nhiên Từ Quân Nhiên cũng hiểu, tuy nhiên điều hắn nghĩ không phải là điểm này. Từ Quân Nhiên cho rằng, sự phát triển của huyện Phú Lạc phải đi theo một con đường khác với việc công nghiệp hóa. Dù sao hắn cũng biết rõ, không cần tới 20 năm, cơ sở công nghiệp Đông Bắc thanh thế lẫy lừng hiện nay, sẽ suy thoái với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận