Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 793: Lựa chọn

- Bí thư Phương, ngài đến rồi.
Thấy Phương Chính đi đến, Trần Tuấn Nho cùng mọi người vội xúm lại.
Sắc mặt Phương Chính nghiêm túc gật đầu, sau khi lên đài cao an ủi vài câu, rồi tìm hiểu tình hình với cán bộ thành phố Đông Hải, liền lui xuống. Dù sao ông cũng không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, lúc này quan trọng nhất là cứu người ra ngoài.
Thực ra bình tĩnh xem xét, loại người này luôn gắn mệnh với việc của trời, Phương Chính tất nhiên không muốn nhúng tay vào, chuyện này vốn là trách nhiệm của phòng hành chính mà. Nhưng ông là người đứng đầu Tỉnh ủy, không lộ diện cũng không được, huống chi như Từ Quân Nhiên đã nói, mỏ than Đông Phong dính dáng rất nhiều đến phe Tưởng Phương Trọng, Phương Chính vẫn có chút không yên tâm.
Quá trình cứu người cũng coi như thuận lợi, bốn mươi bảy công nhân bị vùi bên dưới, thành công cứu được bốn mươi ba người, nhưng có ba người bất hạnh tử vong. Mà trong bốn mươi ba người được cứu ra, cũng có mười ba người bị thương nặng, còn sáu người thương nhẹ.
Từ Quân Nhiên cũng nhìn thấy rõ, Phương Chính khi nghe được tin tức này, sắc mặt liền trở nên khó coi.
- Trở về đi.
Phương Chính nhìn thoáng qua Tưởng Phương Trọng đang chỉ huy công tác cứu thương trong nhóm người, nhàn nhạt dặn dò Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, cùng Phương Chính lên xe, chậm rãi rời nơi này.
Trên đường đi, Phương Chính cúi đầu, sắc mặt rất nghiêm trọng, khiến người ta không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì. Mà Từ Quân Nhiên và lái xe Thường Khoan cũng không dám lên tiếng, trong xe tràn ngập không khí nghiêm túc. Họ cũng đều biết, chuyện hôm nay, nếu đã gây chết người, vậy chắc chắn sẽ kinh động đến Trung Ương, một khi Trung Ương coi trọng chuyện này, đối với chính đàn tỉnh Đông Hải, không nghi ngờ gì sẽ là rất chấn động, nói không chừng sẽ có lãnh đạo cấp quan trọng vì chuyện này mà ngã xuống.
Không phải vì có bao nhiêu người chết, có bao nhiêu người bị thương, mà vì có lẽ sẽ có người lợi dụng chuyện này gây sóng gió ở bên trong.
Trong đầu Phương Chính xác thực đang suy nghĩ đến chuyện này, vừa rồi Trần Tuấn Nho đã nói riêng với ông một câu, khiến trong lòng Phương Chính có chút kích động. Ý của Trần Tuấn Nho rất đơn giản, chuyện mỏ than Đông Phong, Sở công nghiệp than đá có trách nhiệm quan trọng, hơn nữa mấy ngày trước chủ tịch tỉnh Tưởng vừa đến đây thị sát.
Ngụ ý là hy vọng Phương Chính lôi chuyện này ra, có sự công kích đối với Tưởng Phương Trọng.
Bình tĩnh xem xét, Phương Chính không thích trưởng thư ký của mình một chút nào, không nói đến chuyện tâm cơ quá nặng, Trần Tuấn Nho người này tuy nhìn thì hòa ái dễ gần, nhưng trên thực tế chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn, sẽ phát hiện trên người này có một loại khí chất bảo thủ, bụng dạ hẹp hòi. Nhưng, lần này Phương Chính lại bị ông nói có chút tâm động. Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, nói không chừng có khả năng thay đổi thế cục chính trị tỉnh Đông Hải.
Quan trọng nhất là, nếu có thể mượn cơ hội này, khiến Tưởng Phương Trọng bị thương nặng, nói không chừng có thể thay đổi được cục diện bị động của mình ở Đông Hải.
Phương Chính hiểu rất rõ thế cục hiện nay của Đông Hải, bản thân là lính nhảy dù, từ ngoài đến, căn bản là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với người bên ngoài, chính quyền Tỉnh bên kia nói một đằng làm một nẻo đối với mệnh lệnh của mình, ngoài Đoạn Văn Kiệt phó chủ tịch tỉnh thường vị vì một vài nguyên nhân thỉnh thoảng thể hiện thiện ý với mình trên hội nghị thường ủy ra, những người khác, phần lớn đều đang đợi chê cười mình.
Khỏi cần nói, chỉ đơn giản việc thư ký kia, liền khiến Phương Chính tức giận không thôi, lần đầu tiên nghe nói thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy lại là chủ tịch tỉnh sắp xếp, nếu không phải mình trong lúc vô tình nghe được điện thoại Giang Sơn gọi cho chính quyền tỉnh, sợ rằng còn bị lừa gạt bên trong.
- Bằng không, mượn cơ hội lần này, thăm dò một chút?
Phương Chính bỗng có suy nghĩ như vậy trong đầu.
Phương Chính biết rất rõ, lần này phía trên chắc chắn phải tìm ra người gánh trách nhiệm, mà lựa chọn tốt nhất, chính là giữa mình và Tưởng Phương Trọng.
Từ Quân Nhiên ngồi ở ghế trên, nhìn qua kính chiếu hậu, mơ hồ có thể thấy được sự thay đổi trên nét mặt của Phương Chính, tuy hắn không biết trong lòng Phương Chính rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng cũng có thể đoán ra được tám chín phần, dù sao Phương Chính một mình vẫn chưa quen với cuộc sống Đông Hải, lại có Tưởng Phương Trọng vị chủ tịch tỉnh ngấp nghé chiếc ghế bí thư nhiều ngày, Phương Chính trên con đường bí thư tỉnh Đông Hải, lại không dễ đi, thậm chí có thể nói là một đường đầy gai cũng không sai.
Dù Từ Quân Nheien công tác tại tỉnh Đông Hải chưa lâu, nhưng thời gian trên quan trường cũng không ngắn, hắn biết rõ quy tắc quan trường, chỉ cần xảy ra vấn đề, phải tìm người gánh trách nhiệm. Chỉ xem trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu ai thôi.
Chuyện mỏ than Đông Phong chắc chắn là chuyên lớn tận trời, còn Phương Chính lựa chọn như thế nào, lại sẽ thay đổi cục diện trong tỉnh.
Về tới đại viện Tỉnh ủy, Phương Chính nhốt mình trong văn phòng, ai cũng không gặp. Từ Quân Nhiên biết, hẳn là ông đang suy nghĩ, suy nghĩ đối phó thế nào.
Từ Quân Nhiên cũng có việc phải làm, phải biết rằng không chỉ là thư ký của Phương Chính, nay còn kiêm nhiệm trưởng phòng của phòng tổng hợp số một.
Toàn bộ buổi chiều, La Chính Nguyên bận xử lý văn bản tài liệu, cũng không ngừng có thể nghe được việc mỏ than được kể lại từ Thường Khoan uống chút rượu trong lúc ăn trưa.
- Đoán chừng sắp mở hội nghị thường ủy rồi, có biết không. Tôi thấy lần này chủ tịch tỉnh Tưởng gặp rắc rối rồi.
- Chắc không quá mấy ngày, đại viện chính quyền tỉnh bên kia sẽ sửa thành họ Đoạn.
Bí thư Phương vốn phát hoả với chủ tịch tỉnh Tưởng, bây giờ còn không nhìn ra cơ hội chỉnh ông ta một lần sao.
Người Trung Hoa đều thích nghị luận triều chính, người xung quanh cũng đều thích nghe. Trên đời này ai cũng có tính tò mò, có người dám nói, tất nhiên họ dám nghe. Trong văn phòng tự nhiên là không dám có người lén nghị luận lãnh đạo tỉnh, nhưng là người lái xe con sẽ không kiêng kỵ nhiều như vậy, Từ Quân Nhiên ngược lại nghe được không ít thứ từ Thường Khoan.
Lúc Từ Quân Nhiên xử lý xong những việc trong tay, đã hơn sáu giờ tối. Vừa ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Phương Chính đi ra từ văn phòng.
Mà lúc này Phương Chính cũng nhìn thấy cậu thư ký Từ Quân Nhiên, thông thường, sau khi tan làm nếu không có việc lớn, tiếp xúc của Từ Quân Nhiên và Phương Chính không nhiều, nhưng hôm nay không biết vì sao, Phương Chính đột nhiên nhớ đến một vài việc nghe được ở thủ đô, bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.
- Tiểu Từ, tan làm rồi. Tôi tiễn cậu về.
Tuy bây giờ Phương Chính rất phiền, nhưng đối với người cấp trên cũ tiến cử vẫn rất khách sáo.
- Không làm phiền ngài, thủ trưởng, nhà tôi gần, đi vài phút là đến rồi.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói.
- Lên xe đi, không sao hết.
Từ Quân nhiên thấy yêu cầu của Phương Chính, cũng không tiện từ chối, chỉ có thể lên xe.
Rất nhanh xe đã lái tới nơi ở của Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên xuống xe, khách sáo nói:
- Cảm ơn bí thư.
Phương Chính cười lắc đầu, ngay tại lúc Từ Quân Nhiên chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đồng chí tiểu Từ, cậu cảm thấy, chuyện mỏ than lần này, tôi nên làm thế nào?
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ Phương Chính sẽ hỏi mình vấn đề này, nhìn Phương Chính, hắn vậy mà có chút chần chờ.
Phương Chính lộ ra một nụ cười, từ từ xuống xe, đi đến bên cạnh Từ Quân Nhiên nói:
- Đi dạo cùng tôi, thế nào?
Thường Khoan không phải là một người lắm miệng, thấy bí thư Phương có lời muốn nói với Từ Quân Nhiên, tắt máy xe, yên lặng chờ ở bên trong.
Từ Quân Nhiên cười khổ bất đắc dĩ, đành cất bước đi theo Phương Chính.
- Bí thư, ngài đang lo lắng chuyện mỏ than?
Đi hơn nửa ngày, Từ Quân Nhiên mở miệng hỏi trước. Cho dù như thế nào, nếu Phương Chính chủ động yêu cầu mình đi bộ cùng ông, cho thấy muốn trưng cầu ý kiến của mình. Tuy không biết vì sao người đứng đầu Tỉnh ủy đột nhiên nghĩ đến muốn nghe ý kiến của mình, nhưng Từ Quân Nhiên biết, bản thân không đợi Phương Chính mở miệng, như vậy không phải là cấp dưới hợp tiêu chuẩn, cho nên hắn chỉ có thể mở miệng hỏi Phương Chính trước.
Phương Chính nghe thấy câu hỏi của Từ Quân nhiên, nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, chuyện lần này rất nghiêm trọng, nói không chừng sẽ xảy ra việc lớn.
Ông biết rõ Từ Quân Nhiên không phải là thư ký bình thường, cho dù là từ kiến thức hay từ phương diện khác, Từ Quân nhiên có thể làm thư ký cho mình, cũng coi như là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Cho nên, ông đối mặt với vấn đề nan giải này, bỗng nghĩ đến có thể hỏi ý kiến của Từ Quân Nhiên một chút, nói không chừng cậu nhân tài này có thể cho mình một đáp án phù hợp hơn.
Từ Quân Nhiên nghe vậy liền nhướng mày, Phương Chính hỏi ý kiến mình, nói thật, đây là một củ khoai nóng bỏng tay.
Khi tham chính không đến phiên mình đưa ra ý kiến, cho dù là bụng đầy ý tưởng vàng, cũng không được để lộ; Nếu nói, ý tưởng vàng trong thương giới chính là tiền vàng, vậy trong chính giới, ý tưởng vàng chính là vận mệnh cùng tiền đồ. Nói tốt, ý tưởng vàng chính là ý tưởng vàng, nói không tốt, ý tưởng vàng chính là biện pháp tồi.
Huống chi, Từ Quân Nhiên am hiểu sâu sắc một đạo lý, việc tham chính, có lúc như chơi mạt chược, người thắng tiền thực sự là người nhân lúc may mắn kiếm một đống tiền, nếu quá ham chiến, tám chín phần là sẽ thua mất. Trên sòng bạc không có tướng quân thường thắng, trên chính đàn cũng không có tướng quân thường thắng. Thanh danh và sự nghiệp đều như chiến trường chuyển dịch lúc trưa, là kết quả nắm quyền tốt nhất.
Như Phương Chính lãnh đạo mới đến, một khi gặp loại phiền toái này, nếu không thể giải quyết thích đáng, không chừng sẽ để lại tiếng vang không có năng lực với cấp trên.
Quan trọng nhất là, lúc này đối với Phương CHính, là cơ hội lựa chọn, rốt cuộc là bỏ đá xuống giếng đối với Tưởng Phương Trọng, hay là lựa chọn yên lặng.
- Bí thư, tôi cảm thấy, chuyện này ngài có thể đổi góc độ cân nhắc.
Từ Quân Nhiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói. Hắn biết rõ, nếu Phương Chính đã hỏi mình, mình không thể cứ mãi yên lặng, như vậy không chỉ khiến Phương Chính cảm thấy cấp dưới như mình có lòng dạ quá sâu, còn sẽ phá hỏng sự tín nhiệm vất vả tạo dựng giữa hai người.
Phương Chính ồ một tiếng, nhìn Từ Quân Nhiên, ý rất đơn giản, là chờ câu nói sau của hắn.
Từ Quân nhiên hít sau một hơi, chạm rãi mở miệng nói:
- Thiên hạ này không có vấn đề không giải quyết được, chỉ có người không giải quyết được vấn đề. Chuyện mỏ than nhìn thì như là một cơ hội, nhưng tôi cảm thấy, đây là vấn đề nội bộ tỉnh Đông Hải, không nên để đến tình trạng Trung Ương chú ý đến ban ngành Tỉnh ủy.
Nghe được những lời của Từ Quân Nhiên, sắc mặt Phương Chính đột nhiên thay đổi, khí thế cả cơ thể cũng trở nên khác lạ
Bạn cần đăng nhập để bình luận