Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 540: Kỳ nhân Bí thư Diệp.

Sau khi nói chuyện với Cát Đại Tráng, Từ Quân Nhiên tâm sự nặng nề.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn biết rõ ưu thế của mình là nắm được xu thế tương lai, tuy có quan hệ ở thủ đô, nhưng Từ Quân Nhiên không muốn bị người ta cảm thấy mình có thói quen ỷ thế hiếp người, huống hồ, đến vị trí cấp Sở cục, làm gì có lãnh đạo nào cấp tỉnh bộ đứng sau chống lưng nữa?
Nếu như mình thực sự đứng về phía đối lập với Diệp Vĩ Dân, tất nhiên sẽ phải đấu với Diệp Đức Hoa, mặc dù mình không để ý đến chuyện Diệp Đức Hoa gây khó dễ cho mình, nhưng Từ Quân Nhiên biết, một khi Diệp Đức Hoa kết thù với mình, công tác của mình ở huyện Phú Lạc, sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Người ta chí ít cũng là Bí thư thành ủy, mấy vị lão đại đứng sau lưng đều là thế lực bảo thủ tỉnh Tùng Hợp, dù biết thân phận của mình, e là cũng chẳng thèm để ý đến mình lắm. Đừng quên, Hoàng Thanh Vân cũng đến từ thủ đô, kết quả ở Ủy ban nhân dân thành phố cũng bị Diệp Đức Hoa chèn ép đến ngạt thở.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên nhả một vòng khói, hắn biết rõ, mình cần đưa ra sự lựa chọn.
Cho dù là Hoàng Thanh Vân đứng sau lưng chị em nhà họ Đường, hay Diệp Đức Hoa đứng sau lưng Lôi Bạo, Từ Quân Nhiên chợt phát hiện, hóa ra bây giờ quan chức và thương nhân đã có sự cấu kết rồi.
- Cậu có tâm sự gì sao?
Thấy Từ Quân Nhiên đứng trước cửa sổ hồi lâu không nói gì, Vương Hiểu Nhu bước đến bên cạnh hắn, khẽ hỏi Từ Quân Nhiên. Hôm nay cô vừa từ thành phố về, thấy Từ Quân Nhiên mặt ủ mày chau, cảm thấy hơi ngạc nhiên, nên biết trong ấn tượng của Vương Hiểu Nhu, không chuyện gì là có thể làm khó người đàn ông nhà mình.
Từ Quân Nhiên gật đầu, đem nội dung cuộc nói chuyện của mình và Cát Đại Tráng nói cho Vương Hiểu Nhu nghe, cuối cùng thở dài nói:
- Không thể ngờ, tên Lôi Bạo này có thể dựa vào dây của Bí thư Diệp, chả trách địa vị của Bí thư Lôi trong huyện lại vững chắc như vậy.
Lúc trước hắn không ngờ Lôi Chính Vũ lại có mối quan hệ này, Từ Quân Nhiên biết rất rõ, nếu không phải Lôi Chính Vũ là người của Diệp Đức Hoa, chắc chắn Lôi Bạo không thể thân thiết với Diệp Vĩ Dân. Vậy cũng có nghĩa là, huyện Phú Lạc nho nhỏ, thật sự là nơi ngọa hổ tàng long, trong hội nghị thường vụ huyện ủy, lại ẩn nấp nhiều tâm phúc của lãnh đạo thành ủy đến thế, chỉ cần sơ ý một chút, thật sự sẽ vô tình đắc tội với người không nên đắc tội.
Vương Hiểu Nhu nhíu đôi mày thanh tú, cả buổi mới lên tiếng:
- Diệp Đức Hoa này, là kẻ tiểu nhân!
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình:
- Sao chị biết?
Hắn rất tò mò, chẳng lẽ Vương Hiểu Nhu lại quen Bí thư thành ủy Diệp Đức Hoa này.
Vương Hiểu Nhu dựa vào vai Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Lần này tôi lên thành phố làm việc, nghe người ta kể chuyện năm đó của vị Bí thư Diệp, năm đó khi ông ta làm Chủ nhiệm Ủy ban cải cách quận Đông Phong, xém chút nữa là gây tai họa chết người cho cán bộ quận Đông Phong.
Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy hứng thú, dù sao thời gian mình ở huyện Phú Lạc cũng chưa lâu, đừng nói đến thành phố Song Tề, rất nhiều chuyện xưa ở đây hắn căn bản không biết, hiện giờ những tin tức có liên quan đến Diệp Đức Hoa, hắn đều rất muốn nghe, tiện thể tìm hiểu xem rốt cuộc vị Bí thư Diệp này là người như thế nào.
Vương Hiểu Nhu cười cười, kể cho Từ Quân Nhiên một câu chuyện cười khiến hắn không thể kìm được bèn bật cười.
Hóa ra, năm đó là những năm đấu tranh giai cấp, Diệp Đức Hoa dựa vào cướp bóc để thượng vị, từ một công nhân bình thường nhảy vọt trở thành Chủ nhiệm ủy ban cải cách quận Đông Phong, văn phòng của Ủy ban nhân dân thành phố và thành ủy lúc ấy đã hoàn toàn bị tê liệt, chủ trì công tác toàn thành phố, dĩ nhiên là do Ủy ban cải cách đảm nhiệm. Lúc đó đã là cuối thời kỳ loạn lạc, Ủy ban cải cách của các nơi đều ra sức vạch trần tố giác chuyện xấu của các cán bộ, và Ủy ban cải cách quận Đông Phong do Diệp Đức Hoa phụ trách, dĩ nhiên cũng làm như vậy.
Mặt đáng ghê tởm của nhân tính thời đại đó được phóng đại đến mức lớn nhất, công tác triển khai đến giai đoạn cuối cùng, cần mọi người khai rõ mọi chuyện, nhưng có rất nhiều người dựa vào suy nghĩ tạo phản có lý, sống chết không khai. Về sau Diệp Đức Hoa bảo người sắp xếp một phóng viên, đặt một chiếc bàn, một chiếc ghế, thêm vài chai rượu và một chén trà lớn, sau đó gọi từng nam lãnh đạo đến nói chuyện.
Mỗi lần khi một người bước vào, Diệp Đức Hoa bảo người đó đứng cạnh bàn, câu đầu tiên đã hỏi:
- Có biết uống rượu không?
Lão là Chủ nhiệm của Ủy ban cải cách, nhưng người kia đều sợ hãi nói:
- Vì công việc bận rộn, làm sao có thời gian uống rượu?
Diệp Đức Hoa mở chai rượu, rót vào một chén trà:
- Vậy thì tốt, hôm nay ông anh tôi đây bù đắp cho cậu, cậu uống hết ly rượu này cho tôi!
- Cái này, Chủ nhiệm Diệp, cái này, ly này nhiều quá. Có chuyện gì ngài cứ dặn dò là được, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng ai là tên ngốc cả, Diệp Đức Hoa làm như vậy, mà không ai có thể đoán được rốt cuộc lão muốn làm gì, cho nên mọi người không dám mạo phạm.
Diệp Đức Hoa không nhiều lời, chỉ vào chén trà, lạnh lùng nói:
- Uống!
Bản thân lão là Chủ nhiệm Ủy ban cải cách quận Đông Phong, lại rất có danh tiếng trong phái tạo phản, nổi tiếng thủ đoạn tàn độc, dĩ nhiên không có ai dám chống lại ý lão, cho dù trong lòng có không cam tâm thế nào chăng nữa, mấy người kia chỉ đành nâng chén trà lên, nhấp mấy ngụm, uống hết một cân rượu trắng vào bụng, người bình thường lập tức mặt đỏ tía tai.
Lúc này, Diệp Đức Hoa bắt đầu bàn công việc, lão cười với người đã uống khá nhiều, nói:
- Hôm nay chúng ta không nói đến thành tích của cậu, cũng không nói cậu có vấn đề kinh tế chính trị gì, mà hãy nói tôi nghe trừ người phụ nữ của cậu ra, cậu từng ngủ với bao nhiêu người phụ nữ khác rồi?
Đề tài này bình thường giữa cấp trên và cấp dưới không hề đề cập đến, nhưng hiện nay lão đã chuốc cho đối phương không ít rượu, nên vẫn có thể nói ra thành lời.
Nghe thấy câu hỏi này, phản ứng đầu tiên của người bình thường là xấu hổ, lập tức phủ nhận:
- Chủ nhiệm Diệp, ngài đừng đùa, sao có chuyện như vậy được?
Nam tử hán đại trượng phu, chẳng ai thừa nhận mấy chuyện thế này, đặc biệt đó là thời đại mà vấn đề tác phong rất quan trọng.
- Thật không? Tôi không tin.
- Không có thật mà!
- Được rồi, rõ ràng cậu không chịu thừa nhận.
Chẳng biết từ bao giờ Diệp Đức Hoa trải một tờ báo lên bàn, nghiêm túc nói:
- Cậu quỳ lên trên và thề, nếu cậu có phát sinh quan hệ xác thịt với một phụ nữ khác, người đó sẽ là mẹ anh!
Rõ ràng, lời thề này rất hiểm, chắc chắn không ai dám thề.
- Thế thì cậu thành thật đi, cậu cũng biết, chúng ta là anh em không chỉ ngày một ngày hai, chuyện của ai tôi cũng biết rõ cả rồi, cậu cứ ngoan ngoãn nói ra, tôi không ghi chép lại đâu, hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, chắc chắn tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.
Vì chột dạ cộng thêm uống rượu, uống say lời thật, người này liền ấp úng kể. Sau khi Diệp Đức Hoa nghe xong, lại hỏi chi tiết, tỉ mỉ. Hơn nữa còn yêu cầu người tới, không chỉ kể về một người, mà có bao nhiêu phải kể hết bấy nhiêu. Cứ như vậy, chỉ trong hai tiếng, người đến đã đem hết mọi chuyện, bao gồm cả chuyện ngoại tình, kể lại hết. Hai mươi mấy cán bộ bị hỏi, hầu như đều có quan hệ xác thịt ngoài giá thú.
Lúc đó chuyện này là chuyện lớn, náo động trong mười năm liền, rất nhiều cán bộ phái tạo phản trông thì đạo mạo, trên thực tế lại có không ít chuyện nam nữ. không nói ai khác, chỉ riêng những nữ thanh niên tri thức từ các thành phố lớn đến kia, đã bị những tên cặn bã này gây không ít tai họa, Diệp Đức Hoa dựa vào những chứng cớ này, lập tức kéo hơn chục cán bộ quận Đông Phong xuống ngựa, lão dựa vào công lao này, đã gia nhập được vào Ủy ban nhân dân thành phố mới, trở thành Phó chủ tịch thường vụ thành phố, rồi đi từng bước từng bước đến ngày hôm nay.
...
...
- Cậu nói xem, Bí thư Diệp này, rốt cuộc là người thế nào?
Sau khi kể xong câu chuyện, vẻ mặt Vương Hiểu Nhu rất kỳ quái nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên trầm ngâm không nói, câu chuyện Vương Hiểu Nhu kể có lẽ người khác nghe sẽ thành câu chuyện cười, nhưng lọt vào tai Từ Quân Nhiên, lại khiến hắn càng thêm cảnh giác Diệp Đức Hoa.
Người ta thường nói phải xuyên qua hiện tượng để nhìn thấu bản chất, Từ Quân Nhiên tuy không có bản lĩnh của những nhà triết học, nhưng cũng có thể nhận ra bản tính của một người từ nhiều việc rất nhỏ, giống như chuyện Vương Hiểu Nhu vừa kể, người bên cạnh có lẽ sẽ cảm thấy Diệp Đức Hoa quá âm hiểm, nhưng Từ Quân Nhiên cho rằng, người thâm độc mới có thể làm nên chuyện lớn.
Thời kỳ cuối của mười năm loạn lạc sau khi mới chấm dứt, rất nhiều nơi đều tiến hành bình định lập lại trật tự, lúc đó ngay cả Trung ương cũng công khai “ba loại người” không thể được đề bạt. Có thể thấy những ngày cuối cùng của phái tạo phản thê thảm đến cỡ nào. Diệp Đức Hoa cũng dựa vào những chuyện này lập nghiệp, nhưng vào thời khắc mấu chốt lão không ngại kéo toàn bộ bộ máy quận Đông Phong xuống ngựa, để làm bậc thang cho mình tiến thân, có thể thấy được người này quyết đoán đến cỡ nào.
Nên biết người làm chính trị kiêng kỵ nhất là do dự, nếu khi gặp chuyện lớn cứ lo trước lo sau, rất có khả năng sẽ đánh mất cơ hội thay đổi vận mệnh, cuộc sống của mình. Rõ ràng, Diệp Đức Hoa nắm rất chắc cơ hội, từ một Chủ nhiệm Ủy ban cải cách của phái tạo phản, đã nhanh chóng trở thành Bí thư thành ủy ngày nay, có thể nói người này sáng suốt đến nhường nào.
Điều khiến Từ Quân Nhiên càng để ý là, Diệp Đức Hoa này rất tàn nhẫn, nên biết những người bị lão kéo xuống ngựa, đều dùng chén trà để uống rượu, rất nhiều người trước kia đều là tâm phúc và đồng minh của lão, đã từng sóng vai chiến đấu với lão trong thời kỳ loạn lạc. Nhưng lúc Diệp Đức Hoa thu thập những người này không hề nương tay, đủ để thấy được sự độc ác của người này.
Người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người như vậy, dù bây giờ có làm Bí thư thành ủy, bản tính thực chất bên trong cũng không hề thay đổi. Từ Quân Nhiên không khỏi do dự, mình có nên nghe theo ý kiến của Cát Đại Tráng, cải thiện quan hệ với Lôi Bạo không?
Lăn lộn trong chốn quan trường, đừng nói gì mà nói chuyện thành thật, tự nhiên, lương thiện, đẹp đẽ… Đó là biểu hiện của sự thiếu thành thục. người trong chốn quan trường, ai nấy đều là Hổ mặt cười, sau lưng lại có ý đồ xấu xa. Từ Quân Nhiên không nghĩ mình hiện nay là người lương thiện, vì hắn biết rõ làm chính trị không thể nói đến cao thượng, không thể có tấm lòng dễ tha thứ như Bồ Tát. Chính trị gia thành thật tương đương ngu xuẩn, thiện lương tương đương mềm yếu.
- Đúng rồi, con trai Bí thư Diệp cũng lớn rồi, nghe nói làm ăn với một Công ty Mỹ, định đầu tư làm nhà máy hóa chất.
Câu nói này của Vương Hiểu Nhu khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận