Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 648: Công trình sĩ diện.

Cần phải nói, Từ Quân Nhiên đã tạo được uy tín tốt trong lòng mọi người, cho nên vừa nghe xong lời của hắn, công nhân bọn họ đã hơi lưỡng lự một chút, sau đó vài người công nhân lớn tuổi thương lượng lại với nhau, rồi dần dần đám đông cũng rút khỏi đường Dược Tiến.
- Chủ tịch Huyện, chúng tôi tin tưởng anh.
Một ông lão công nhân tuổi chừng 60 lớn tiếng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đi nào, tôi cùng mọi người đi về nhà máy rượu, có lời gì tất cả mọi người đều có thể nói với tôi.
Vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là phải đem đám công nhân này đi, bằng không đợi đến khi người đi làm mỗi lúc một nhiều, chuyện đường Dược Tiến bị chặn đứng có nguy cơ truyền ra ngoài, đến lúc đó mới thật sự là phiền phức mới. Từ Quân Nhiên cũng không mong chuyện này bị chính quyền lãnh đạo thành ủy nắm được thóp.
Nhà máy rượu trắng cách con đường này không xa lắm, Từ Quân Nhiên đi theo các công nhân khoảng 10 phút đồng hồ thì đến nơi. Đi vào xem xét, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
Trước mặt hắn hiện lên chính là một nhà xưởng đã bị bỏ hoang, ngay cả tấm biển của xưởng cũng bị nước mưa ăn mòn, hơi mờ mờ.
- Trưởng xưởng phụ trách ở đâu?
Sau khi đi vào nhà xưởng, Từ Quân Nhiên liền quay sang hỏi người đứng đầu đám công nhân.
Công nhân lắc đầu:
- Không biết, xưởng trưởng gần đây rất xuất quỷ nhập thần.
Từ Quân Nhiên nghe thế không nhịn được mà cười, cái người xưởng trưởng được công nhân nói “xuất quỷ nhập thần”, đúng là lợi hại thật.
Nhìn về phía Lưu Hoa Cường, Từ Quân Nhiên dặn dò:
- Anh Lưu, cho người đi tìm xưởng trưởng về cho tôi.
Lưu Hoa Cường lập tức gật đầu đáp ứng, sắp xếp người đi tìm vị xưởng trưởng kia.
Cuối cùng người mà Lưu Hoa Cường phái đi, sau một hồi cũng tìm được vị xưởng trưởng kia đang ở nhà họ hàng.
Ông ta tên là Bộ Viễn Chinh, năng lực cũng bình thường, ưu điểm duy nhất chính là rất nghe lệnh của cấp trên. Từ ngày ông ta lên làm xưởng trưởng, tình hình nhà máy rượu càng ngày càng tệ, hiệu ích như nước sông rút xuống không nói, mà đến lương của công nhân cũng chậm trể không phát. Chuyện đám công nhân đi gây chuyện hôm nay, ông ta sớm đã nghe được, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi, dù gì tình trạng của nhà máy như bây giờ ông ta cũng có một phần trách nhiệm, cho nên liền tìm chỗ an toàn để trốn trước .
Từ Quân Nhiên mang theo ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về xưởng trưởng, người này quả thật đáng giận mà, một chút bản lĩnh cũng không có, dựa vào loại người có phẩm chất tồi thế này mà muốn xí nghiệp vận hành tốt thì mới là lạ đó.
- Anh Bộ, anh nói nghe một chút, sao nhà máy rượu lại rơi đến bước đường này?
Từ Quân Nhiên trực tiếp hỏi Bộ Chính Viễn.
Hắn vừa mới tìm hiểu, trong số những người của nhà máy đi gây chuyện lần này, còn có mấy người làm cán bộ bậc trung nữa, thậm chí trong đó còn có một người là phó xưởng trưởng chịu trách nhiệm về sản xuất, cái này đúng là khiến Từ Quân Nhiên càng tức giậm hơn. Ngay cả lãnh đạo nhà máy cũng tham gia vào, có thể thấy nhà máy rượu đã thảm hại đến mức thế nào rồi?
- Chủ tịch Huyện, vấn đề này cũng không thể trách chúng tôi, sản phẩm làm ra ngày càng ít người tiêu thụ. Ngoại trừ trong huyện còn bán được một ít, còn lại bên ngoài hầu như không thể bán được.
Bộ Viễn Chính vẻ mặt suy sụp tinh thần, ảo não nói. Chuyện thành ra thế này cũng đâu phải ông ta muốn thế đâu, mà chuyện bây giờ hoàn tòan không phải vì ông ta mà ra.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Bỏ đi, chuyện này để tôi giải quyết.
Chuyện quan trọng lúc này không phải là truy cứu trách nhiệm, mà mấu chốt là làm thế nào giúp nhà máy vượt quá được cửa ai khó khăn trước mắt, giải quyết vấn đề” bát cơm” cho mấy trăm công nhân.
Từ Quân Nhiên ở bên ngoài nhà máy, chọn lấy một gò đất cao, bước lên đó đứng, giơ cao loa nói:
- Các đồng chí, các công nhân, khó khăn của nhà máy rượu chính quyền huyện ủy đã biết rõ, chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm giải pháp để giải quyết vấn đề này, nhưng mà nói thế nào, cách làm hôm nay của mọi người, có chút không thích hợp, mọi người làm thế là muốn làm gì?
Có người phía dưới hô lên:
- Chủ tịch huyện Từ, chúng tôi chính là vì bát cơm ăn của chính mình…
Công nhân bọn họ cũng không phải đồ ngốc, chuyện chặn đường hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như thật sự muốn làm loạn lên, một đám người cầm đầu bị bắt lại cũng không phải không có khả năng.
Từ Quân Nhiên quan sát vẻ mặt của mọi người, nói tiếp:
- Đương nhiên, huyện suy xét đến hoàn cảnh thực tế của mọi người, quyết định sẽ không truy cứu chuyện này. Tôi hôm nay đến đây, mục đích chủ yếu chỉ có một, chính là giải quyết vấn đề cho mọi người, cùng mọi người tìm giải pháp giải quyết.
“Tát một cái, cho một quả táo ngọt”. Đây mới là phương pháp xử lý chính xác nhất, còn chỉ nhượng bộ hoặc chỉ áp đặt chính sách, thì căn bản không thể giải quyết nổi vấn đề.
Đám công nhân bọn họ tất nhiên cũng rất hiểu đạo lý này, cho nên vừa nghe Từ Quân Nhiên nói sẽ không truy cứu, không ít người thở phào nhẹ nhõm yên tâm.
- Chủ tịch Huyện, chúng tôi tin tưởng anh, nhà máy dây đay cũng chính là anh đã cứu bọn họ. Anh nói đi, chúng tôi nên làm gì?
Vị phó xưởng trưởng cầm đầu đám công nhân gây chuyện, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghĩ một hồi, trả lời:
- Thế này đi, mọi người cùng nói tôi không thể nghe được gì. Nếu như thật sự mọi người tin tưởng tôi, theo tôi tốt nhất nên chọn ra mấy người làm đại biểu, chúng ra từ từ nói chuyện, đem mọi vấn đề của nhà máy kể một lượt, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách.
Từ Quân Nhiên kỳ thực cũng không muốn bị vây trong đám đông gồm mấy trăm người này. Nếu thật sự không thể khống chế được xúc động, lại xông lên làm loạn, thì lúc đó hắn thật sự sẽ chịu không nổi đâu.
Đám công nhân đối với lời nói của Từ Quân Nhiên cũng coi như tán thành, chỉ chốc lát đã chọn được mấy người bình thường có tiếng nói trong đám công nhân đứng ra làm đại biểu, tổng cộng là 6 người đi theo Từ Quân Nhiên cùng đi đến phòng họp đã cũ nát vô cùng của nhà máy.
Bước vào phòng họp, ngồi xuống, Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói:
- Ở đây không có người ngoài, tôi nói thẳng vậy. Ai có ý kiến gì, có suy nghĩ gì, hiện tại có thể trình bày với tôi.
Vị phó xưởng trưởng kia lập tức mở lời trước:
- Chủ tịch huyện Từ, không giấu gì ngài, tôi xuất thân là nhân viên kỹ thuật, tự thấy chất lượng rượu nhà máy chúng tôi làm ra không tồi, phòng chưng cất rượu cũng là có từ thời kiến quốc còn đến bây giờ, chục năm nay lại tiếp tục cải tiến, nói lời này anh đừng chê cười, rượu của chúng mặc dù chưa ngon bằng rượu Mao Đài, nhưng đảm bảo so với mấy loại bình thường nó tuyêt đối là rượu ngon.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nói:
- Đã như vậy, vậy anh nói xem, vấn đề của nhà máy các anh nằm ở đâu?
Phó xưởng trưởng chần chừ một lúc cuối cùng cắn răng nói:
- Theo tôi thấy, vấn đề của nhà máy rượu thuộc về mặt kinh doanh và tài chính.
Các công nhân khác cũng nói theo:
- Chủ tịch huyện Từ, không phải mấy lão già chúng tôi tự tăng bốc chính mình đâu, nhưng mà rượu của nhà máy rượu Nhân Xuyên trên phương diện kỹ thuật đúng là vô cùng tốt, chỉ cần có thêm nguồn vốn đầu tư vào nhà máy tin chắc nhà máy sẽ có hy vọng.
Từng người một đều lớn tiếng nói về ưu thế của nhà máy rượu Nhân Xuyên, khiến cho Từ Quân Nhiên có thể thực sự cảm thấu được tình cảm sâu đậm của mỗi người công nhân này đối với nhà máy của họ.
Đợi cho tất cả đại biểu của công nhân nói xong, Từ Quân Nhiên mới mở miệng:
- Các vị, tôi có thể thấy bất kỳ ai ở đây đều có tình cảm sâu nặng với nhà máy rượu. Tuy nhiên hiện tại là kinh tế thị trường, mọi chuyện phải tuân theo quy luật thị trường để làm, thời đại của hương rượu không sợ ngõ sâu đã qua lâu rồi, chúng ta không thể chỉ nhìn vào sổ thành tích mà tự trách chính mình, càng không thể chỉ ngủ say trên quá khứ huy hoàng một thời mà quên mất phát triển tương lai, nghe tôi nói đi, điều mà bây giờ chúng ta phải làm chính là tìm một hướng đi phát triển thích hợp cho nhà máy rựợu.
Những công nhân kia nghe xong lời của Từ Quân Nhiên kỳ thực cảm thấy không thoải mái. Dù sao theo suy nghĩ của họ, chính phủ là cha mẹ của xí nghiệp, bây giờ xí nghiệp xảy ra chuyện rồi, chính phủ dĩ nhiên phải tìm cách cứu sống lấy xí nghiệp, mà không phải giống như điều mà Từ Quân Nhiên nói.
Từ Quân Nhiên quan sát thấy vẻ mặt không hài lòng của đám công nhân, lại nói tiếp:
- Tôi thấy thế này, trước tiên huyện sẽ phát tiền lương đã nợ công nhân một tháng, để cuộc sông mọi người được đảm bảo bình thường đồng thời cũng xem như mọi người cho tôi một chút thời gian để nghĩ cách tìm ra biện pháp, xem xem có thể cứu lấy nhà máy rượu hay không?
Đây đã là biện pháp giải quyết duy nhất rồi. Dù sao Từ Quân Nhiên cũng chẳng phải thần tiên, trong phút chốc chưa thể nghĩ ra được cách gì giải quyết vấn đề của nhà máy rượu. Mà nếu hắn thật sự có bản lĩnh ấy, thì hắn đã chẳng còn là người nữa mà là thần tiên luôn.
Công nhân nghe Từ Quân Nhiên nói thế, nhất thời không biết nói gì, chủ tịch huyện người ta làm việc vô cùng chu đáo. Trước đem tiền phát cho công nhân, để mọi người duy trì cuộc sống, sau đó lại nghiên cứu cách giải quyết vấn đề cho nhà máy. Hơn nữa còn hứa hẹn, trong thời gian ngắn nhất sẽ giải quyết xong chuyện này. Bình tĩnh mà suy xét, với tư cách là một chủ tịch huyện, có thể hạ thấp chính mình nói chuyện cùng bọn họ, lại đồng thời cho bọn họ một lời hứa hẹn quả quyết, quả thực đã làm bọn họ vô cùng kinh ngạc rồi. Huống chi, công nhân bọn họ cũng rất rõ, vấn đề nhà máy rượu bọn họ không thể trong một sớm một chiều mà giải quyết được, mà nếu có thể giải quyết ngay thì huyện đã sớm giải quyết rồi cần gì phải kéo dài cho đến tận hôm nay.
Phó xưởng trưởng kia là người cầm đầu của đám công nhân, nghe được lời của Từ Quân Nhiên, nghĩ rồi nói:
- Được, chúng tôi tin tưởng anh, xin nghe theo lời của anh. Từ khi anh đến huyện Nhân Xuyên, luôn luôn nói là làm, tôi nghĩ anh sẽ không lừa chúng tôi đâu.
Lời này nói ra nghe thì thấy dễ nghe, nhưng trên thực tế còn mang theo ý khích tướng.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, điềm đạm nói:
- Mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.
Sự tình tạm thời giải quyết như vậy, nói chuyện với mấy người công nhân kia xong Từ Quân Nhiên cũng không nghỉ ngơi ngay mà lập tức gọi mấy người lãnh đạo trong huyện ủy lại. Đối với tình huống của nhà máy rượu, mọi người thực ra đều rất hiểu, chỉ là cho đến nay vẫn chưa tìm ra được giải pháp nào để giải quyết ổn thỏa. Dù sao mấy trăm người của nhà máy rượu, cộng với người nhà của bọn họ tính ra cũng gần 2000 người, giải quyết “bát cơm” cho một đống người như vậy đâu có phải là chuyện nhỏ.
Khi Từ Quân Nhiên kêu người mang rượu của nhà máy sản xuất đưa đến để hắn thử một chút, hắn phải công nhận đây là rượu ngon, đúng như lời của công nhân nói, mùi vị thật sự không tồi. Ngay cả Từ Quân Nhiên hắn là người đã quen uống rượu ngon, cũng không thể không thừa nhận rượu này đúng là rượu ngon.
Bình tĩnh suy xét, Từ Quân Nhiên tự hỏi không biết có nên cân nhắc để Lâm Vũ Tình đến đây mua lại nhà máy rượu này không? Dù sao với xí nghiệp thế này, chỉ cần cải tạo một chút, tin rằng vẫn có thể thay da đổi thịt, một lần nữa thổi vào một sức sống mới cho xí nghiệp.
Nhưng vấn đề là, nếu để Lâm Vũ Tình đến đây mua lại nhà máy này, 89% là bị dân tình chỉ trách, dù sao quan hệ thân thiết giữa hắn và Lâm Vũ Tình, ở trong mắt người khác sớm không xem là bí mật gì?
Bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên đành bỏ qua cách này.
Đúng lúc Từ Quân Nhiên đang đau đầu suy nghĩ, thì Phương Kiệt đột nhiên gọi tới.
- Anh, em có một người bạn, muốn thu mua nhà máy rượu chỗ anh.
Phương Kiệt không do dự, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Từ Quân Nhiên. Chuyện này thực ra là hắn nghe được từ chỗ Trương Phi. Trương Phi cùng Lao Vũ quan hệ không tệ, nghe Lao Vũ nói gần đây chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên vì chuyện công nhân nhà máy làm loạn mà tâm trạng không được tốt, tình huống cụ thể thế nào Lao Vũ không rõ, chỉ là khi gọi điện thì ngẫu nhiên nghe được Lao Đức, cha cô ta nói mấy câu, rồi cô ta mới nói cho Trương Phi.
Từ Quân Nhiên biết rõ cậu ta quan hệ rộng với người ở tỉnh thành, gật đầu:
- Cậu bảo người đến khảo sát một chút, nếu như thích hợp có thể cân nhắc thử.
Phương Kiệt không chút do dự đề cập chuyện này với mấy người bạn làm ăn ở tỉnh thành của anh ta, và bọn họ đều cảm thấy vô cùng hứng thú. Cho nên đã đem người đi tìm hiểu về rượu của nhà máy rượu Nhân Xuyên, cảm thấy mùi vị đúng là không tệ, tuy nhiên vấn đề nằm ở việc tuyên truyền cùng đóng gói bao bì khiến cho rượu rơi vào tình trạng không bán chạy được. Bọn họ cho rằng chỉ cần giải quyết được hai vấn đề này là ổn, mà dựa vào thực lực bọn họ muốn bán chỗ rượu này ra ngoài tuyệt không phải là vấn đề gì lớn.
Từ Quân Nhiên nghe được tin tức này, liền không để tâm đến chuyện này nữa, lập tức giao cho Quan Ba cùng Đàm Minh Phúc phụ trách công việc đàm phán đằng sau, hai bên đề ra đại biểu tiến hành cuộc đàm phán thật sự.
Trải qua cuộc đàm phán giữa hai bên, cuối cùng đã đi đến quyết định, nhân viên nghỉ hưu và nhân viên tàn tật sẽ do chính phủ tiếp nhận, còn nhân viên đang đi làm sẽ phân thành hai nhóm. Nhóm 1, công nhân tình nguyện bán nhà máy sẽ được công ty thu mua thanh toán chi phí, trong đó những công nhân nào có mong muốn ở lại có thể lấy tiền được bồi thường đổi lại cổ phần trong nhà máy rượu mới, chính thức trở thành cổ đông của nhà máy rượu tham gia vào kinh doanh. Ngoài ra, cơ sở thiết bị của nhà máy lúc trước sẽ được định giá tiền là 500 vạn để bán cho công ty mới, đối phương sẽ đbỏ 200 vạn vào để kinh doanh nhà máy rượu, nhất là đối với món nợ trước đó của nhà máy đối phương sẽ chịu trách nhiệm.
Nhà máy rượu đã tiến hành cải đổi cổ quyền, mặc dù như vậy có chút không đúng với nguyện vọng ban đầu của nhân viên, nhưng dù sao qua lần cải cách này, nhà máy cũng coi như đã cải tử hồi sinh rồi, nhiệm vụ của Từ Quân Nhiên cũng xem như đã hoàn thành.
Đương nhiên, sau khi công bố phương án giải quyết, không chỉ có người trong nhà máy rượu mà trong huyện cũng sẽ có người bàn tán. Như thế này phải chăng là đem tài sản quốc hữu bán cho tư nhân, nhưng Từ Quân Nhiên chỉ cần một câu liền xem những lời bàn tán kia đè áp xuống. Nói như cách của hắn, nếu như không làm như vậy, ai có bản lãnh phát tiền lương cho công nhân nhà máy thì cứ đến mà giải quyết chuyện này.
Vị trí quyết định mọi thứ, vị trí cũng quyết định đến quyết sách của anh có chính xác hay không. Có vị trí, cho dù quyết sách của anh đưa ra là sai lầm thì người khác cũng nói là chính xác, đến sau đó chính bản thân anh cũng sẽ cảm thấy chính xác. Có vị trí, quyết sách anh đưa ra là chính xác, người khác nói anh làm sai, lớn tiếng nói phản đối, anh liền cảm thấy sai, có vị trí, chỉ có thể giấu khôn ngoan giả bộ hồ đồ, còn có vị trí lại giấu hồ đồ giả bộ thông suốt. Mà với vị trí hiện tại của Từ Quân Nhiên, chỉ có thể giấu khôn ngoan giả hồ đồ, không thể quá khôn ngoan, quá khôn ngoan sẽ biểu thị người khác hồ đồ, rất dễ bị người khác loại trừ.
Từ Quân Nhiên vô cùng rõ ràng, bản thân đang ở vị trí nào, là một người ở vị trí thứ 2, hắn biết có chuyện nên quản, có chuyện thì không nên quản.
Ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên họp ở huyện ủy quay về, liền nghe thấy một trận âm thanh hò hét, nhìn lại thì phát hiện một đám người ở phía xa tụ tập ở cửa lớn trước cửa lớn, bao gồm hơn 10 người cả nam cả nữ quấn khăn tang đòi xông vào, bảo vệ đang ngăn không cho bọn họ đi vào, hai bên anh xô tôi đẩy, tạo một cảnh tượng đầy hỗn loạn.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, những người mặc tang phục kia đi đến khiếu oan nhất định là, nếu không phải thay người chết kêu oan thì cũng là tìm bọn họ để đòi công đạo. Mà cái công đạo này, cũng không phải hắn muốn cho là cho được. Có những lúc đối mặt với rẩt nhiều quy định, hắn cũng đành bất lực. Đi lên xe , Từ Quân Nhiên lập tức hỏi Vương Hiểu Long:
- Có chuyện gì thế?
Vương Hiểu Long bây giờ là tài xế kiêm thông tín viên của hắn. Nghe vậy thấp giọng nói:
- Hình như là người của trấn Đào Hoa, đến tìm bí thư Bạch đòi bồi thường tổn thất.
Từ Quân Nhiên “ồ” lên một tiếng, ở trong lòng thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Chuyện này Từ Quân Nhiên cũng biết một ít, trấn Đào Hoa bên kia có một con đường quốc lộ, đối với huyện mà nói ban đầu đây là con đường đi thông từ thị trấn đến thành phố, nói trắng ra là con đường vừa mới đi vào thị trấn. Mấy năm trước, trong thành phố đồn tin có lãnh đạo đi xuống kiểm tra, cho nên tiến hành sửa đường quốc lộ, đương nhiên cũng chính là san bằng những chỗ mấp mô gập ghềnh đi. Nhưng đường còn chưa sửa xong, mà hai bên đường thôn xá thì tồi tàn đến không chịu nổi, không phải nghi ngờ điều này đối với hình tượng của huyện Nhân Xuyên ảnh hưởng không nhỏ. Chủ tịch Huyện lúc trước vẫn là người tiền nhiệm Từ Quân Nhiên, còn bí thư huyện ủy đương nhiên vẫn là Bạch Lâm, bí thư Bạch đã trằn trọc cả đêm cuối cùng mới nghĩ ra một cách, hóa thứ tầm thường trở nên thần kỳ- đem dỡ bỏ tất cả nhà dân ở hai bên đường, thống nhất xây nhà gạch ngói, tạo dựng một hình tượng mới cho huyện Nhân Xuyên. Công trình bản mẫu này năm đó còn được xem như một trong mười công tác trọng điểm của chính quyền huyện, đương nhiên bí thư huyện ủy sẽ nắm lấy. Mà ai không biết, cái gọi là điểm sáng, nói lớn thì là bồi đắp nên diện mạo mới cho thị trấn, nói nhỏ thì chính là dát vàng lên mặt cho lãnh đạo chủ chốt. Có chiến tích mới dễ leo lên.Ý tưởng này vốn dĩ là vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên khi đưa vào áp dụng mới biết là khó đến độ không thể tưởng tượng được. Không nói cái khác, tính riêng tiền vốn đổ vào đã khiến người ta đau đầu rồi.
Nhân Xuyên là đẩt nghèo, mà không tiền thì không làm được việc, vì vậy đến cuối cùng chuyện này vẫn chưa giải quyết được.
Mà sau khi Từ Quân Nhiên nhậm chức, đường của huyện Nhân Xuyên đã sửa xong, tài chính cũng dư dả, Bạch Lâm lại nghĩ đến chuyện này.
Nói gì thì nói lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, trình độ cao, không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ được. Rất nhiều chuyện đều là như thế, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, lại cảm thấy rất khó khăn. Hôm nay khai xuân xong, Bạch Lâm nhiều lần mở cuộc họp bí thư, bàn bạc với các lãnh đạo các thôn xóm trấn, cuối cùng quyết định, lấy ra 300 vạn từ tài chính của huyện để đền bù 5000 cho mỗi hộ dân, số tiền còn lại sẽ để các hộ nông dân tự giải quyết. Các ngành trong Cục xây dựng đã dự trù được, với mỗi hộ có diện tích gần 100 thước vuông, căn cứ vào giá thành của một căn nhà ngói sẽ được bồi thường ít nhất 1 vạn.
Nói cách khác, ngoại trừ 500 nghìn do nhà nước bồi thường, nhân dân còn phải nghĩ cách gom góp 500 nghìn, cái này chắc chắn đã làm gia tăng thêm gánh nặng đối với nhân dân. Đối với một công trình hình tượng, từ đáy lòng Từ Quân Nhiên luôn giữ thái độ phủ định, vì cái gì chúng ta mở miệng là phải xuẩt phát từ hiện thực, không làm cái gọi là công trình hiện thực, mà cứ mỗi một lãnh đạo lên đài lại làm ra cái gọi công trình hình tượng, như thế rốt cuộc là vì đâu? Nhưng mà Từ Quân Nhiên cũng chỉ là chủ tịch huyện không phải bí thư, là người tay dưới không có năng lực khống chế thế cục, và càng không thể ngang nhiên đứng về phía đối lập với lãnh đạo trên như Bạch Lâm được.
Ngày hôm nay chứng kiến ở người dân trấn Đào Hoa đứng chắn ở trước cửa lớn huyện ủy, Từ Quân Nhiên trong lòng cực kỳ không thoải mái. Mặc dù không hiểu lý do gì mà những người này làm như vậy, nhưng hắn tin là, nếu không phải là bị ép đến đường cùng, những người nông dân chất phác chắc chắn sẽ không lựa chọn làm thế này .
- HAiz, người kia, hẳn là phải ăn no mới có sức chống đỡ được.
Từ Quân Nhiên nhàn nhạt nói một câu, cũng không biết là nói ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận