Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 756: Trở lại Trở lại Thủ đô

đTừ Quân Nhiên ngồi trên chiếc máy bay lớn xuyên qua tầng mây khổng lồ đáp xuống sân bay Thủ đô. Tháng mười, ở Thủ đô, bầu trời u ám, liên tục mưa phùn. Nó giống như tâm tư của nhiều người. Nhưng lúc này, ngồi bên Từ Quân Nhiên là Dương Kiệt Siêu và Thẩm Thanh lại tràn đầy hưng phấn!
-Anh, nếu Hàn Thiên Thiên phát hiện ra anh đột nhiên biến mất thì có thể cô ấy rất buồn đấy.
Thẩm Thanh vừa cười vừa nói.
Ngày nào đó, Từ Quân Nhiên cùng Hàn Thiên Thiên đi du lịch khắp các địa điểm nổi danh của Thành phố Nam Hoa. Hắn cho là anh họ mình cùng cô gái kia có tình cảm phát sinh. Điều này làm cho Thẩm Thanh qua Tưởng Phúc Sinh biết được còn một thấy rất hưng phấn. Nhưng y không nghĩ rằng ngày 15 tháng 10 mình và Dương Kiệt Siêu vừa trở về Lĩnh Nam. Từ Quân Nhiên liền vội vã dẫn họ trở về Thủ đô.
Thậm chí, hắn không để Thẩm Thanh tham gia cuộc thi cuối. yêu cầu thẳng Đoạn Vân với tư cách bậc trên mà cho Thẩm Thanh nghỉ do bệnh.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc này bọn hắn kiếm tiền được nhiều lắm.
Năm chục triệu nhân dân tệ, đổi thành đô la là khoảng một triệu . Nếu đổi ở chợ đen được 650 triệu đồng rúp. Số tiền lớn này, được Dương Kiệt Siêu quyết định nhanh là chuyển hối đoái. Số lẻ còn lại đưa Tôn Chấn Bang sau này giới thiệu cho bọn Đại Hồ Tử. Phó Chủ tịch Ngân hàng quốc gia của Liên bang Xô viết cả gan đem 650 triệu tiền rúp đổi thành đô la với tỷ lệ 1 – 0.8.
Sáu trăm triệu mỹ kim!
Cái này, hiện nay được đứng với danh nghĩa tài sản của công ty Hồng Viễn!
Sau khi biết được tin này, Từ Quân Nhiên thiếu chút nữa thì ngất đi. Dương Kiệt Siêu không hổ thẹn với đời sau. Trên thương trường, y nổi tiếng là to gan lớn mật. Làm chuyện như thế này, y không sợ chính mình tìm không thấy lối đi ra khỏi Moscow sao?
Cho nên Từ Quân Nhiên không dám ở lại Lĩnh nam. Cùng lão Hồ Ly ở quân đội Lĩnh Nam kia thương lượng, căn cứ vào thỏa thuận trước chia đôi số tiền kia. Sau đó, hắn vội lên máy bay trở lại Thủ đô. Hắn cũng không quan tâm tới việc cáo biệt Hàn Thiên Thiên ở trường Đại học Sư phạm nữa. Từ Quân Nhiên cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn cho hai người.
Huống chi, hôm nay đã là ngày mười lăm tháng mười, việc lớn sắp đến rồi. Từ Quân Nhiên không muốn bỏ qua chuyện tốt như vậy.
- Cái tên này, anh nói thật nhé. Về tới Thủ đô, em cùng Dương Kiệt Siêu ở nhà ông ngoại cho anh. Nếu anh không nói thì không được đi ra ngoài đâu.
Từ quân Nhiên lắc lắc đầu cười gượng. Hắn sợ đám người KGB kia tìm đến tận cửa rồi. Thoáng cái lừa Ngân hàng quốc gia của người ta 600 triệu. Cái này để ở nơi nào cũng đủ để xử tử. Chuyện này còn liên lụy đến quân đội Lĩnh Nam và mình. Nếu có người quyết tâm điều tra ra, rất có thể sẽ phiền phức.
Hiện tại, hy vọng duy nhất chính là chuyện lớn phát sinh làm cho người Liên Xô chẳng quan tâm tới “việc nhỏ” rồi.
-Ha ha, anh không biết. cái tên đó đúng là miệng quá to. Dương ca chỉ thăm dò một chút, hắn liền lập tức tỏ vẻ muốn thật đầy đủ lợi. Có bao nhiêu đồng rúp hắn đều đổi cho chúng ta. Em theo Dương ca thương lượng. Gan lớn thì ăn to, gan nhỏ thì chết đói. Bằng bất cứ giá nào, họ muốn làm lần này thử xem.
Thẩm Thanh nói với Từ Quân Nhiên, mà mặt mũi tràn đầy hưng phấn. Với y, thời gian ngắn ngủi nửa tháng qua đi, mọi việc đã vượt ra khỏi tưởng tượng.
Từ quân Nhiên suy nghĩ, thời nay, 600 triệu USD là một con số không hề nhỏ. Đổi thành tiền Hoa Hạ là trọn vẹn ba tỷ. Cho dù ở Lĩnh Nam, chỉ sợ lúc này cũng phải thu vào hơn một tỷ thu. Lúc mới bắt đầu, mọi người chỉ muốn thừa dịp thị trường ở Liên Bang Xô Viết hỗn loạn muốn kiếm một ít mà thôi.
Nghĩ tới Lão gia tử cùng Trình lão gia tử cầm ngân phiếu ba trăm triệu đô la của ngân hàng Thụy sỹ mà nhìn nhau, Từ Quân Nhiên không nhịn được cười. Hắn không phải đồ ngốc mà tin Lão Hồ Ly nói chút tiền lẻ này là tiền riêng của quân khu. Chuyện lớn như vậy, nếu không có thế lực ở bên trên thì sao họ dám cho phép thì Lão Hồ Ly ở quân khu điên rồi mới có thể đi lại thiếu suy nghĩ cùng mấy tên tiểu tử này.
Chuyên này, nếu người ta không nói thẳng ra thì tự nhiên Từ Quân Nhiên cũng vui vẻ giả bộ không rõ.
-Anh Dương, hôm qua đưa kế hoạch, anh thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên quay đầu hỏi Dương Kiệt Siêu đang ngồi phía sau.
Dương Kiệt Siêu gật gật đầu:
-Đã xem qua rồi. Theo suy nghĩ của cậu, ta có thể chia làm hai bước đi.
-Úc?
Từ quân Nhiên rướn lông mày lên một chút. Kế hoạch kia là hắn căn cứ vào trí nhớ của mình về phát triển kinh tế quốc tế để viết ra. Tuy chưa viết chi tiết, tỷ mỷ còn phải tiếp tục hoàn thiện tiếp, nhưng phương hướng lớn là không sai. Dương Kiệt Siêu có khả năng để nhìn ra chứng tỏ, hắn rất có thiên phú về thương trường.
Dương Kiệt Siêu hạ thấp giọng nói:
-Trước khi về tôi đã nhờ Từ Ninh. Theo như trước kia chúng ta mượn để đầu tư, tất cả đều dựa theo đó để phân định. Khấu trừ cho quân đội ba triệu, chúng ta còn 295 triệu USD. Theo yêu cầu của cậu trước đó không đổi thành tiền trong nước. Tôi thấy ý của cậu là đánh vào thị trường nước ngoài chứ?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, nhìn Dương Kiệt Siêu rồi gật gật đầu không lên tiếng. Dương Kiệt Siêu rất thông minh, hắn đã đoán được suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.
Như hắn nói , Từ Quân Nhiên không có ý định đem sản nghiệp của mình để ở trong nước, không quan hệ với quốc nội. Vì Từ Quân Nhiên cảm thấy, thân phận của mình đặt ở chỗ nào trong nước mà buôn bán cũng gây chú ý cho người ngoài. Nên, hắn đem sản nghiệp phát triển ra nước ngoài. Dù sao mình cũng biết trước tất cả. Năm 1998, thiên thần của Thung lũng Silicon là Andy Bechtolsheim mở một tấm chi phiếu hai mươi vạn nói cho hai người trẻ tuổi kia “tôi không hiểu các ngươi đang nói cái gì, nhưng đưa trước cho các ngươi hai mươi vạn. Nửa năm sau hãy nói cho tôi biết hai bạn đang làm cái gì”. Sự việc này, chính mình có thể làm cho Dương Kiệt Siêu và Thẩm Thanh.
Dù sao ai cũng không biết. Dó đó phải cần đôi mắt sắc sảo biết phân biệt tốt xấu để khảo nghiệm đầu tư hạng mục. Tại kiếp trước ngắn ngủi của Từ Quân Nhiên, từng bài báo thậm chí là một câu do người bên cạnh thuận miệng nhắc lại chuyện cũ. Tất cả có thể giúp hắn đưa ra những phán đoán chính xác vào lúc này.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ, điều quan trọng nhất chính là màu đỏ trong thân phận trong tương lai gần, có thể ràng buộc, trở ngại cho việc phát triển nào đó của mình. Sau đó, Hoa Hạ công khai quy định cấm quan chức hoạt động thương nghiệp. Cho nên Từ Quân Nhiên không có ý định trực tiếp tham dự kinh doanh ở Công ty. Thẩm Thanh Và Dương Kiệt Siêu là người hắn lựa chọn thích hợp để làm đại diện. Còn Lâm Vũ Tình thì là một tuyến khác. Từ Quân Nhiên không đem toàn bộ trứng gà để trong một cái giỏ.
Khi say thì nằm ngủ trên gối mỹ nhân. Khi tỉnh thì nắm quyền quản thiên hạ, Từ Quân Nhiên không chỉ hy vọng bản thân có quyền thế rực rỡ, mà còn hy vọng chính mình có được tài sản giàu có nhất quốc gia.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Một người có vị trí, muốn ra quyết định phải cân nhắc rất nhiều phương diện. Giống như vị trí của Từ Quân Nhiên hôm nay. Mặc dù không phải là cán bộ lãnh đạo cao cấp, nhưng hắn hiểu rõ nếu trên danh nghĩa của mình có tài sản nhiều ra đến vài tỷ đôla. Như thế thì nhất định sẽ đem lại phiền toái cho mình.
Cho nên, quyết định đầu tư vào công ty Hồng Viễn để người hắn tin tưởng phụ trách quản lý.
Bởi Từ Quân Nhiên rất rõ của cải quan trọng. Thời nay, mỗi người sinh hoạt cẩn thận theo khuôn phép cũ. Không có thế kỷ hai mươi mốt với vô số sự vật mới xuất hiện, kèm theo nhiều cách thức sinh hoạt mới sáng tạo đường ra.
Cho nên có cơ hội làm lại lần nữa, Từ Quân Nhiên hạ quyết tâm phải giàu có. Và, phải nắm chắc trong tay mình, nếu không sẽ có rất nhiều chuyện. Coi như mình biết trước, cũng không có năng lực có thể…
Đây cũng là nguyên nhân Từ Quan Nhiên đưa Thẩm Thanh và Dương Kiệt Siêu tới Thủ đô. Rất nhiều việc mà chỉ ở Thủ đô mình mới có thể làm dễ dàng. Một người có thể thực hiện mục tiêu của mình hay khôngcó liên quan tới việc nắm giữ nhiều kinh tế.
-Anh Dương, anh thấy kế hoạch này có thể được không?
Từ Quân Nhiên hỏi về tương lai của thương trường đó. Có được Dương Kiệt Siêu lúc này cũng là biểu hiện của sự thành công rồi.
Dương Kiệt Siêu nghĩ và gật gật đầu:
-Ở nước ngoài là có thể. Internet và bất động sản là hai khối thị trường lớn đáng giá đầu tư. Chỉ có điều, bỏ qua hoàn toàn thị trường quốc nội, có phải là hơi thiếu sót hay không? Dù sao trong nước, vẫn là thị trường có tiềm lực phát triển đấy.
Từ Quân Nhiên cười gượng:
-Anh Dương, anh nên nghe Thẩm Thanh nói thân phận của tôi. Do đó, anh cũng nên biết tôi là người như thế nào đi nhé.
Dương Kiệt Siêu giật mình, gật gật đầu, cười gượng nói:
-Cậu không nói ra thì tôi đã quên rồi. Người như thế mà dấu diếm thì thật khổ. Nếu không phải nhìn thấy Tôn Bộ trưởng tôi cũng không biết rằng mình còn quen cậu như đại nhân vật số 1 vậy.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
-Hiện tại không nói tới việc đó. Anh cũng biết nhà của chúng tôi có điều kiện. Lão gia tử không thể để tôi gây càn quấy ở bên ngoài. Hôm nay, tôi có thể ngồi với anh ở chỗ này, chủ yếu là vì tôi còn đang học tập ở trường Đảng.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
-Nếu tôi về địa phương. Anh nói đi, nếu xí nghiệp phát triển thì tôi trông nom hay mặc kệ. Nếu tôi quản lý, một khi triển khai làm ăn trong nước, rồi bắt đầu mở rộng … Cậu có dám cam đoan không có người đem liên hệ với chuyện buôn bán này sao?
Dương Kiệt Siêu lập tức trầm mặt lại. Hắn là người buôn bán kỳ tài, cũng không phải làm quan. Có lẽ hơn ba mươi tuổi Dương Kiệt Siêu có thể quậy tung quan trường, thương trường. Còn bay giờ, chính hắn chỉ là người trẻ tuổi có lá gan lớn mà thôi. Từ Quân Nhiên đã nói rồi, hắn cũng không nên nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận