Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 333: Vị khách không mời mà đến.

- Bí thư, bí thư?
Một tràng tiếng gọi của Trương Cát Tường khiến cho Hoàng Tử Tề đang trong lúc thất thần chợt bừng tỉnh.
Ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Tề nở nụ cười:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu nói xem đối với sự phát triển của công xã trấn Lý gia, cậu có ý tưởng gì không?
Anh ta hiểu rất rõ, công xã trấn Lý gia có được sự phát triển hôm nay hoàn toàn dựa vào những ý tưởng trong đầu của Từ Quân Nhiên. Khỏi cần nói đến thứ khác, chỉ hai xí nghiệp công ty xây dựng và nhà máy rượu, Hoàng Tử Tề đã dám đảm bảo, tương lai trong mười năm tới sẽ là hộ nộp thuế chính của toàn huyện.
Khách quan mà nói, nếu không vì thù cũ của Từ Quân Nhiên và Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Tề thậm chí muốn tuyển mộ Từ Quân Nhiên, dù sao nhân tài am hiểu về kinh tế như vậy nếu như chiêu mộ được về dưới trướng của mình, điều này sẽ rất có lợi. Thế cục hiện tại Hoàng Tử Tề thấy rất rõ, tuy lão già ở nhà vẫn y nguyên đứng đầu trong phái bảo thủ nhưng anh ta lại âm thầm cảm thấy phái cải cách không khéo sẽ trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng, tới lúc đó tuy nói quyền lực gia đình bởi vì ông già còn sống tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng dù nói thế nào, bản thân nếu muốn tiến xa hơn trên con đường làm quan thì bắt buộc phải có thành tích mới được.
Từ Quân Nhiên cười khổ trong lòng, Hoàng Tử Tề này rõ ràng đang âm mưu.
Hoàng Tử Tề là cấp trên, theo lý mà nói, hắn hỏi chuyện Từ Quân Nhiên như vậy là điều rất bình thường. Nhưng mấu chốt là ở chỗ, lần này Hoàng Tử Tề gọi Từ Quân Nhiên qua đây, rõ ràng là muốn gạt hắn ra khỏi tầng lớp đưa ra quyết sách cho mấy xí nghiệp của trấn Lý gia nhưng lại muốn Từ Quân Nhiên đưa ra kế sách, đây quả thực là ức hiếp người đến cực điểm.
Nhưng rõ ràng Từ Quân Nhiên lại không thể cự tuyệt, nếu không lời truyền ra mọi người sẽ nói Từ Quân Nhiên xem xí nghiệp trấn Lý gia thành nơi của riêng mình, không cho người khác nhúng tay vào.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Từ Quân Nhiên không khỏi cảm thấy khó xử.
Đúng lúc này, tên Trương Cát Tường mà vừa rồi bị Từ Quân Nhiên đốp cho một câu cười hắc hắc, mở miệng nói:
- Đồng chí tiểu Từ, không nên giấu giếm chứ.
Gã vì câu nói kia của Từ Quân Nhiên, rõ ràng là đối với Từ Quân Nhiên không hài lòng.
Biểu hiện của Từ Quân Nhiên thay đổi, đang định nói chuyện, cửa ra vào lại truyền tới một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.
- Bí thư Hoàng, bí thư Hoàng, bí thư Hoàng ngài có ở đây không?
Một giọng nói lo lắng vừa gõ cửa vừa nói.
Hoàng Tử Tề nhíu mày, biểu lộ thoáng không vui, cất giọng nói:
- Vào đi!
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vội vào, Từ Quân Nhiên không quen ông ta nhưng cũng có thể đoán được, có thể là lãnh đạo của văn phòng thành phố Toàn Châu ở thủ đô.
- Chủ nhiệm Tần, có việc gì?
Hoàng Tử Tề chau mày hỏi, người đi tới là chủ nhiệm văn phòng thành phố Toàn Châu ở thủ đô – Tần Kiệt, được coi là một trong những tâm phúc của mình.
Biểu lộ của Tần Kiệt không dễ coi lắm, thậm chí còn có chút thất thố, bước nhanh tới trước mặt Hoàng Tử Tề, nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên ngoài dự đoán của mọi người, sau đó mới mở miệng nói:
- Bí thư, bên ngoài có người tìm đồng chí Từ Quân Nhiên.
Mấy người đều thoáng giật mình. Tìm Từ Quân Nhiên?
Lại nhìn Từ Quân Nhiên nhưng phát hiện hắn vẻ mặt mờ mịt, Trương Cát Tường rõ ràng quen Tần Kiệt, mở miệng cười nói:
- Lão Tần, người nào tìm đồng chí Tiểu Từ vậy?
Tần Kiệt khó xử nhìn Hoàng Tử Tề một cái, mở miệng giải thích:
- Là một đồng chí ở công xã trấn Lý gia huyện Võ Đức cùng đến đây…
Lời chưa nói xong. Trương Cát Tường bỗng nhiên đứng lên, hừ lạnh một tiếng:
- Mấy người này, lẽ nào không biết lãnh đạo đang nói chuyện sao? Tôi đi ra dạy dỗ bọn chúng.
Nói xong, cứ như vậy mà trực tiếp bước ra ngoài.
Từ Quân Nhiên thầm than một tiếng không hay trong lòng. Tên Trương Cát Tường này rõ ràng là cố ý bới móc, ông ta là một Phó bí thư huyện ủy, bản thân còn không dám bắt ông ta phải thế nào, càng không cần nhắc tới Trịnh Vũ Thành bọn họ, cán bộ của nhà máy rượu tuy đều là biên chế công xã nhưng không quen Trương Cát Tường, nếu thực sự nổi lên xung đột, không khéo lại là cái cớ cho tên Tư Lập Uy này.
Nhìn thoáng qua Hoàng Tử Tề đang im tiếng, Từ Quân Nhiên đứng dậy:
- Bí thư, tôi…
Hoàng Tử Tề cười cười, khoát tay nói:
- Đừng sốt ruột, Lão Trương là người tính tình nóng nảy, ta tin anh ta có thể xử lý tốt.
Ông ta nói như vậy, ngay lập tức chặn lại lời Từ Quân Nhiên đang định mở miệng nói, Từ Quân Nhiên ngược lại không tiện nói gì nữa, chỉ có thể cầu nguyện đám người Trịnh Vũ Thành đừng xảy ra xung đột với Trương Cát Tường.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến thanh âm mơ hồ của Trương Cát Tường, giọng ông ta rất lớn, giống như đang cùng người khác hô hào cái gì, một lát sau, Tần Kiệt mồ hôi nhễ nhại xông vào, lúc này anh ta cũng chẳng đoái hoài gì đến thể diện gì nữa, bước nhanh tới trước mặt Hoàng Tử Tề, khàn giọng nói:
- Hoàng, bí thư Hoàng, xảy ra chuyện rồi!
Hoàng Tử Tề lông mày dựng lên:
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Kiệt cười khổ nói:
- Bí thư Trương bị người ta bắt rồi!
Cái gì!
Thông tin này giống như sét đánh khiến tất cả mọi người choáng váng. Hoàng Tử Tề đứng phắt dậy, Từ Quân Nhiên và Hà Vân Vĩ cũng không ngồi yên nữa, nhao nhao kinh ngạc mà nhìn Tần Kiệt.
Sắc mặt của Hoàng Tử Tề trở nên tái mét, trầm giọng nói:
- Tần Kiệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tần Kiệt cười khổ nỏi:
- Bí thư Trương ra ngoài không biết nói gì với mấy tên đó, chưa được mấy câu, đối phương đã có người ra tay, thoáng cái đã đè ông ấy xuống đất rồi.
Hoàng Từ Tề chau mày, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, đây chính là tố chất của cán bộ công xãtrấn Lý gia các cậu?
Lúc này ông ta lại coi Từ Quân Nhiên là cán bộ của công xã trấn Lý gia rồi.
Từ Quân Nhiên lúc này cũng vẻ mặt đầy khó hiểu, cho dù Trịnh Vũ Thành to gan, chỉ e cũng không dám trực tiếp mạo phạm như vậy? Lẽ nào là Tào Tuấn Vĩ hoặc Trần Hoành Đạt qua đây? Nhưng cho dù là bọn họ có lẽ cũng sẽ không liều lĩnh vậy chứ?
Nghe được lời nói của Hoàng Tử Tề, Từ Quân Nhiên chỉ có thể mờ mịt đáp:
- Bí thư Hoàng, tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Hoàng Tử Tề hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài, vừa đi vừa bình tĩnh nói:
- Tôi ngược lại muốn xem xem, là kẻ nào to gan như vậy, dám động thủ trên đầu Thái tuế!
Ông ta hiện tại thực sự rất tức giận, thái độ không phục quản giáo của Từ Quân Nhiên hôm nay, vốn khiến Hoàng Tử Tề rất không hài lòng, chớ thấy ông ta ngoài miệng không nói, nhưng thực tế là một Hoàng Tử Tề tâm cao khí ngạo, làm sao có thể hài lòng đối với tên Từ Quân Nhiên thái độ cuồng ngạo này? Chẳng qua là trở ngại trên quan trường uy nghiêm, bản thân đường đường là một Phó Bí thư Thành ủy, thủ trưởng của tổ chức Thành ủy không tiện so đo với một tên cán bộ cấp phòng Từ Quân Nhiên mà thôi.
Nhưng điều không ngờ là, tâm phúc Trương Cát Tường của mình lại bị cấp dưới củaTừ Quân Nhiên đánh, Hoàng Tử Tề đây tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải cho Từ Quân Nhiên một trận khó xử ra trò, giáo huấn hắn một phen!
Mấy người theo sau Tần Kiệt đi tới cổng của văn phòng thủ đô, thình lình nhìn thấy hai chiếc ô tô con màu đen đậu ở đó, Trương Cát Tường đang bị người đè xuống đất không động đậy được, xung quanh là mấy tên đàn ông xa lạ, đều mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, ánh mắt lạnh lùng, Lâm Vũ Tình và Trịnh Vũ Thành, ngoài ra còn có một tên đàn ông khác đứng ở đó không biết đang nói gì.
Từ Quân Nhiên liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Vũ Tình và Trịnh Vũ Thành đứng ở đó, đợi sau khi hắn nhìn rõ người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Vũ Tình và biển số xe đang đậu thì lộ ra một nụ cười cổ quái, xem ra trận đòn hôm nay của Trương Cát Tường coi như phải chịu thiệt thòi rồi.
- Giám đốc Trịnh, các cậu muốn làm gì?
Hà Vân Vĩ không biết người đàn ông đang nói chuyện với Lâm Vũ Tình nhưng quen Trịnh Vũ Thành, gã nghĩ đến thể diện trước mặt lãnh đạo, lớn tiếng quát.
Trịnh Vũ Thành không nói chuyện, người đàn ông đó có chút không vui mà nhìn thoáng qua Hoàng Tử Tề đứng sau mình rõ ràng đang sửng sốt, thản nhiên nói:
- Bí thư Hoàng, cán bộ dưới tay cậu đều có thói quen nói chuyện với người khác không phân tốt xấu như vậy sao?
Lúc này sắc mặt Hoàng Tử Tề có chút xấu hổ, ánh mắt thậm chí có chút rời rạc, cười ha hả, nói với người đó:
- Tạ đại ca, anh đây là?
Ông ta đã nhìn thấy hai chiếc xe con màu đen đậu phía sau rồi, biển số xe Hoàng Tử Tề rất quen thuộc, cũng chính vì biển số xe này lại khiến ông ta bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Một người đàn ông deo kính vốn đứng sau lưng tên họ Tạ bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đây là Chủ nhiệm Tạ của văn phòng Trung ương.
Tất cả mọi người đều ngây người, Trương Cát Tường vốn vẫn đang đấu tranh, Hà Vẫn Vĩ vì bị mắng mà muốn mở miệng giải thích, thậm chí Trịnh Vũ Thành vô duyên vô cớ vừa rồi, hiện tại đều trở nên im lặng, thậm chí đến cả những người quen biết người đàn ông này là Từ Quân Nhiên và Hoàng Tử Tề cũng ngẩn người.
- Văn phòng Trung ương?
Chủ nhiệm Tạ?
Từ Quân Nhiên phản ứng theo bản năng, đúng là Tào Tuấn Minh nói không sai, Tạ Vĩnh Cường thực sự chuyển đến văn phòng Trung ương rồi.
Mà Hoàng Tử Tề lại mặt đầy vẻ kinh ngạc, trước đây ông ta vẫn luôn biết rõ tên Tạ Vĩnh Cường này, hai người tuy không coi là thân nhưng cũng tính là người quen, đương nhiên nhớ rõ Tạ Vĩnh Cường hình như là đang công tác ở văn phòng nghiên cứu chính phủ, không ngờ người này đùng một cái tiến vào văn phòng Trung ương.
Văn phòng trung ương là chỗ nào, đó là trung ương Đảng, cơ quan làm việc của tổ chức Đảng các cấp các địa phương và các bộ phận trực thuộc trung ương, làm việc dưới sự lãnh đạo trực tiếp của trung ương Đảng. Nói thẳng ra, đó chính là bí thư Đoàn bên cạnh lãnh đạo trung ương.
Tạ Vĩnh Cường đã vào văn phòng trung ương!
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Tử Tề bỗng hiện lên một dự cảm bất thường, mặc dù không nói rõ Tạ Vĩnh Cường là phục vụ cho vị lãnh đạo nào nhưng ông ta có thể khẳng định, đối với bản thân mà nói, Tạ Vĩnh Cường xuất hiện ở đây, có thể chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Dù sao ông ta cũng biết, quan hệ của Tạ Vĩnh Cường và Hoàng gia nói chung, thực ra là có mối quan hệ với Tào Tuấn Minh rất thân cận, mà giao tình của Tào Tuấn Minh và Từ Quân Nhiên đối với Hoàng Tử Tề mà nói không phải là bí mật.
Thân trong giới chính trị, điều quan tâm chính là vị trí. Không ngờ làm binh lính của nguyên soái không phải là lính tốt, không muốn làm quan lớn cũng không phải là viên quan tốt.
Hoàng Tử Tề đương nhiên cũng muốn làm quan lớn, say giấc trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ, đây là ước mơ cuối cùng của mỗi người đàn ông. Tuy nói xã hội hiện tại chưa chắc cho phép bản thân say giấc trên gối mỹ nhân nhưng ông ta biết chỉ cần quyền lực trong tay mình càng ngày càng lớn, đó cũng không phải là việc khó.
Thân là nhân vật số một số hai trong Hồng Nhị Đại ở thủ đô, đối với Tào Tuấn Minh, Hoàng Tử Tề vẫn luôn muốn lĩnh giáo một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận