Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 895: Ông muốn làm gì?

Vấn đề của Đoàn Khê Tuyền, làm cho Từ Quân Nhiên phải dừng bước. Quả thực là hắn cũng hơi ngạc nhiên. Đoàn Khê Tuyền muốn làm gì?
Theo lý mà nói chuyện rèn luyện cán bộ không phải là chuyện mà người đứng đầu thành ủy cần phải quan tâm. Nói cho đến cùng, thân là người đứng đầu thành ủy, ông ta chỉ cần nắm được kế hoạch là được rồi. Những chuyện cụ thể cấp dưới sẽ tự làm.
Nhưng trước mặt Từ Quân Nhiên, Đoàn Khê Tuyền lại nói vấn đề này với Lý Chiêu Minh. Vấn đề này, làm cho Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy Đoàn Khê Tuyền cố ý làm như vậy.
- Ông ta muốn làm gì?
Trong lòng Từ Quân Nhiên đột nhiên lóe lên câu hỏi. Liền nghe thấy Đoàn Khê Tuyền dặn dò Lý Chiêu Minh:
- Tôi thấy thế này, chọn huyện Hoàng Dương là nơi cán bộ trẻ tạm thời giữ chức đi rèn luyện. Công việc ở huyện nghèo khá nhiều. Sinh hoạt ở cơ sở sẽ càng gần dân hơn. Để các cán bộ trẻ xuống cơ sở trải nghiệm một chút. Cũng có thể giúp đỡ công việc sau này của bọn họ. Cậu thấy thế nào? Đồng chí Quân Nhiên.
Nói một câu kéo Từ Quân Nhiên lại gần hơn.
Từ Quân Nhiên không biết Đoàn Khê Tuyền có dự định gì. Nhưng hắn cũng biết làm như vậy là có lợi cả trăm lần với mình chứ cũng không có chút hại nào. Cho nên, hắn liền mỉm cười, gật gật đầu nói:
- Bí thư nói không sai. Tôi đồng ý với ý kiến của anh.
Bất kể thế nào, không có hại với mình. Từ Quân Nhiên không có bất cứ lý do gì để phản đối ý kiến của Đoàn Khê Tuyền.
Lý Chiêu Minh cũng gật gật đầu:
- Được rồi, tôi xin làm theo chỉ thị của Bí thư.
Hiện tại, gã đã biết được ý đồ của Đoàn Khê Tuyền. Xem ra, ông ta đã muốn giao phó chuyện ở Nam Châu cho người thanh niên trẻ Từ Quân Nhiên này. Chẳng trách ông ta ủng hộ công việc của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhìn Lý Chiêu Minh rời khỏi phòng, nghĩ cũng nên từ biệt. Thật không ngờ, Đoàn Khê Tuyền lại bảo hắn ở lại.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên có thời gian không? Chúng ta cùng đi ăn tối.
Đoàn Khê Tuyền mỉm cười với một nụ cười lương thiện. Ngược lại rất khách sáo với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thấy rất khó hiểu. Bản thân mình đến nhận chức ở Nam Châu đã có một thời gian dài rồi. Đây là lần đầu tiên Đoàn Khê Tuyền chủ động mời riêng mình. Tuy rằng ông ta biết được quan hệ của mình với người đứng đầu tỉnh ủy Tôn Chấn An. Nhưng theo như hắn hiểu về con người của Đoàn Khê Tuyền. Ông ta tuyệt đối không phải là một cán bộ ưa nịnh nọt. Nói Đoàn Khê Tuyền là người có tính cách cứng rắn cũng không có gì là quá. Ông ta xem thường chuyện kết bè kết đảng trong chốn quan trường.
Nhưng hành động ngày hôm nay của Đoàn Khê Tuyền làm cho Từ Quân Nhiên có chút ngạc nhiên. Liên hệ lại với hàng loạt hành động bất thường trước kia, trực giác của Từ Quân Nhiên mách bảo, hôm nay dường như Đoàn Khê Tuyền có chuyện gì đó muốn nói với mình.
- Được, nếu Bí thư đã mời vậy cung kích không bằng tuân mệnh.
Từ Quân Nhiên mỉm cười dù sao hắn cũng đã quyết tâm binh đến tướng cản, nước đến đất chặn. Bất luận Đoàn Khê Tuyền có tính toán gì, bản thân mình sẽ đối mặt với thái độ bình tĩnh là được. Nói tóm lại, tuyệt đối không để đối phương biết được toan tính của mình với Nam Châu trong thời gian tiếp theo.
Bí thư thành ủy đi ăn cơm với Phó Bí thư thành ủy đương nhiên sẽ không lựa chọn quán ăn nhỏ. Đoàn Khê Tuyền không thích ăn cơm bên ngoài. Đây là chuyện mà cả Ủy ban nhân dân thành phố đều biết. Cho nên cuối cùng địa điểm ăn cơm của hai người được lựa chọn là căng tin của Thành ủy.
Nói là căng tin, thực ra là đã nhận thầu cả cái quán ăn. Nơi đây đã được trang trí hết sức tinh tế, cũng rất rộng rãi. Bình thường ăn cơm ở đây đều phải đặt chỗ trước. Nhưng khách đến ăn hôm nay rất đặc thù cho nên sớm đã đóng cửa.
- Ngồi đi. Hôm nay mời cậu ăn món ăn đặc sản của Châu Nam.
Đoàn Khê Tuyền mỉm cười chỉ bàn rượu nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Bí thư, anh như vậy là không được rồi. Tôi cũng đã có khoảng thời gian làm việc ở Giang Nam không ngắn. Đồ ăn ở Nam Châu tuy là chưa ăn được mấy lần. Nhưng khi còn ở tỉnh thành cũng đã ăn rồi. Hương vị quả thật là rất tuyệt.
Đoàn Khê Tuyền vỗ đầu một cái:
- Xem trí nhớ của tôi kìa. Quả thật là đã già rồi. Thiếu chút nữa là quên mất cậu chính là cán bộ được sinh ra và lớn lên ở Giang Nam. Năm đó ở trong tỉnh, hi hi, tôi đã từng nghe về cậu…
Bài dạo đầu của hai người đều rất khách sáo giống như những người bạn lâu năm không gặp lại. Cơ bản là không thấy khoảng cách giữa hai người. Đây là bản lĩnh tất yếu của người làm quan. Nếu như đến biểu hiện bên ngoài cũng không thể hiện được thì mọi người cũng không thể tiếp tục hợp tác, quản lý những chuyện tiếp theo.
- Thế nào, đồng chí Quân Nhiên, đối việc phát triển nền kinh tế ở Nam Châu cậu có ý kiến gì không?
Rượu đã quá ba tuần, thức ăn đã lên quá năm vị. Đoàn Khê Tuyền bỏ đũa xuống. Y nhẹ nhàng mở miệng nói chuyện với Từ Quân Nhiên. Đây là vấn đề mà ông ta quan tâm nhất. Ông ta rất rõ Nam Châu có được sự phát triển như ngày hôm nay, một mặt có liên quan mật thiết đến sự cứng rắn của mình. Mặt khác là bởi trong khoảng thời gian mấy năm gần đây Nam Châu gặp được sự thay đổi toàn diện của Giang Nam. Sự thay đổi này làm cho Nam Châu có vẻ như phát triển với tốc độ rất nhanh. Trên thực tế, Đoàn Khê Tuyền hiểu rằng ẩn phía bên dưới vấn đề rất nghiêm trọng.
Vốn dĩ ông ta muốn chỉnh đốn Nam Châu trong nhiệm kỳ mới. Nhưng trong thời gian học tập ở trường Đảng lại phát hiện ra sức khỏe của bản thân như vậy. Ông ta hiểu rằng việc rời khỏi vị trí của mình không còn lâu. Đoàn Khê Tuyền có cảm giác thời gian không chờ đợi mình. Cho nên ông ta mới nghĩ đến việc đưa Từ Quân Nhiên đến Nam Châu.
Làm như vậy là vì, Đoàn Khê Tuyền đã từng nghe thấy tên tuổi của Từ Quân Nhiên. Biết được trong số cán bộ xuất thân từ Giang Nam thì nhân vật số một là Từ Quân Nhiên. Theo như ông ta biết, muốn giải quyết dứt điểm vấn đề của Nam Châu chỉ dựa vào “bàn tay sắt” là không được. Nhất định phải có một người vừa có tài, vừa có thế lực như Từ Quân Nhiên. Nếu không động vào chiếc bánh ngọt của một số người. Chỉ cần những người bị động đến lợi ích phản công mãnh liệt thì những cán bộ bình thường đều không chống đỡ được.
Chỉ có người như Từ Quân Nhiên mới có thể đánh đổ được sự cân bằng đã tồn tại từ lâu này. Để thành phố có thể đi về phía con đường huy hoàng.
Đương nhiên, Đoàn Khê Tuyền không thể nói những lời như vậy cho Từ Quân Nhiên của hiện giờ nghe. Theo như ông ta thì đây là vấn đề mà một Bí thư thành ủy tiền nhiệm như ông ấy cần giải quyết.Việc mà bản thân mình cần làm là phá tan tấm gương mà một số người đã tạo nên. Đưa những vấn đề sau chiếc gương vỡ được đưa ra ánh sáng. Việc mà Từ Quân Nhiên cần phải làm chính là việc thu dọn đống đổ nát của mình. Còn khi đập vỡ gương có những mảnh gương vỡ cứa làm bị thương hay không Đoàn Khê Tuyền không để ý tới việc này nữa rồi. Một người khi đã phát hiện mình không còn sống lâu được nữa thì dũng khí được bùng nổ lúc đó, người bình thường tuyệt đối khó mà có thể tưởng tượng ra được.
Từ Quân Nhiên nhìn Đoàn Khê Tuyền, nghe ông ta không ngừng giới thiệu về tình hình của Châu Nam. Đột nhiên có một ảo giác. Vị Bí thư Đoàn này đường như đang coi mình như học sinh của ông ta. Chỉ hận là không thể để ông ta nói hết những điều mà ông ta biết cho mình.
- Hơi lạ.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ mà không thể hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận