Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 613: Tự dưng kiếm chuyện.

Lâm Văn không chỉ tỏ thái độ, về mặt hành động, ông ta cũng thể hiện đủ sự tôn trọng đối với Từ Quân Nhiên. Bất luận có chuyện gì, đều thông báo trước với phía Huyện ủy, trình tự nên xin chỉ thị nên báo cáo đều đầy đủ. Về việc này, Từ Quân Nhiên rất hài lòng. Một Chủ tịch huyện biết tiến thoái, đối với Bí thư Huyện ủy như mình mà nói, là một chuyện tốt.
Tháng 4, Từ Quân Nhiên đặc biệt mời cha của Phương Ứng Vật tới huyện Phú Lạc. Hai người gặp gỡ, Từ Quân Nhiên hi vọng tập đoàn Chính Đạt sớm quyết định việc cơ sở đá Maifan. Dù sao thấy thời tiết xuân về hoa nở sắp tới rồi, chuyện này sớm quyết định một chút, thì có thể bắt đầu làm công tác trưng thu đất đai. Nếu không khi mùa xuân bắt đầu, đất nông dân đều để trồng trọt rồi, tới lúc đó khoản bồi thường sẽ phải tăng lên rất nhiều.
Cha Phương Ứng Vật tỏ thái độ:
- Bí thư Từ đã nói vậy, thế cứ làm theo ý của Bí thư. Tổ công tác của tập đoàn chúng tôi sẽ lập tức tới đóng ở huyện Phú Lạc. tình hình cụ thể sẽ do Ứng Vật phụ trách. Tới lúc đó xin nhờ Bí thư Từ quan tâm nhiều hơn.
Từ Quân Nhiên cười haha:
- Chú Phương cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ quan tâm. Hiện tại Thành ủy đã trói việc này vào người cháu rồi, cháu không muốn quản cũng không được. Hơn nữa, chỉ cần câu nói này của chú, cháu cũng không thể không quản.
Phương Kiệt ở bên cạnh cười trộm nói:
- Haha, chú thật oai nha.
Mấy người cùng phá lên cười, mọi người đều hiểu, những người ngồi đây hôm nay đều như người một nhà, đương nhiên quan hệ rất thân.
Mặc dù đã làm Bí thư Huyện ủy, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không chuyển vào khu nhà của ủy viên thường vụ, mà tiếp tục sống ở ngôi nhà lúc trước mình ở cùng Tạ Mỹ Quyên. Theo hắn nói, mình quen sống ở đây rồi, không thích đổi chỗ lắm.
Ngồi trong nhà đọc tài liệu một lúc, Từ Quân Nhiên đi xuống, chuẩn bị tới quán ăn tầng dưới ăn cơm. Quán này là của một dì cựu công nhân của nhà máy máy móc mở. Bà đã hơn 40 tuổi. Từ Quân Nhiên gọi bà là dì Trương. Nghe nói vì phát hiện chồng cũ ngoại tình, dì Trương mới li hôn với chồng, tự nuôi một đứa con trai. Đậu hũ dì nấu ăn rất ngon. Từ Quân Nhiên thường ăn sáng ở đây. Dì Trương không biết thân phận của hắn, chỉ biết cậu thanh niên này hình như làm việc trong Huyện ủy.
- Tiểu Từ tới rồi.
Dì Trương cười chào Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Dì Trương, cho con bát đậu hũ, hai cái bánh bao chay.
Sau một lúc bánh bao và đậu hũ đều được mang ra. Từ Quân Nhiên nói một tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị ăn, thì nghe thấy cửa truyền tới tiếng huyên náo.
Cau mày, Từ Quân Nhiên nhìn thấy ba người đàn ông ngật ngưỡng đi vào quán. Tên đi đầu chừng hơn 40 tuổi, mặt mũi dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa. Không chỉ như vậy, Từ Quân Nhiên còn phát hiện, trong nháy mắt tên đó bước vào, sắc mặt dì Trương trở nên rất khó coi.
- Dì Trương không sao chứ?
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn mấy tên kia, hỏi dì Trương.
Dì Trương ngẩn người, lắc đầu cố gắng nặn ra nụ cười:
- Không sao, cậu ăn đi, tiểu Từ.
Nói xong, bà đón mấy người khách kia.
Từ Quân Nhiên thấy vậy cũng không nói gì thêm. Dù sao đây là chuyện của người ta, mình là người ngoài nhúng tay vào thì không hay lắm.
Không biết dì Trương và gã kia nói gì với nhau, mấy người đó quay người bước ra, nói chuyện ở bên ngoài.
Sau khi Từ Quân Nhiên ăn xong, móc ra năm hào đặt trên bàn, đứng lên đi. Vừa tới cửa liền thấy dường như dì Trương đang tranh luận gì với gã kia. Thấy Từ Quân Nhiên nhìn về hướng đó, người đàn ông ngây ra, rồi lập tức trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không hiểu chuyện gì, mở miệng hỏi.
- Dì Trương, cầm tiền này.
Người đàn ông kia liếc nhìn Từ Quân Nhiên, quan sát từ trên xuống dưới, nhưng không nói gì.
Dì Trương quay người, khóe mắt hơi sưng lên, nói khẽ:
- Tiểu Từ để tiền ở đó được rồi, lát nữa dì sẽ lấy.
Từ Quân Nhiên nhướng mày, không kìm được hỏi;
- Dì Trương, mọi người đây là?
Gã đàn ông lảo đảo há mồm quát:
- Tên vắt mũi chưa sạch kia, cút sang một bên, chuyện nhà tao liên quan gì đến mày.
Từ Quân Nhiên mặt biến sắc, lạnh lùng nhìn người kia:
- Ông nói lại một lần nữa xem nào.
Gã kia thấy Từ Quân Nhiên sắc mặt có chút khó chịu, hơn nữa thanh niên 20 thường xốc nổi, mình chưa chắc đã là đối thủ. Trong lòng hơi hoảng sở, cắn răng nhìn dì Trương, hừ một tiếng:
- Tôi sẽ còn tới tìm bà.
Nói xong câu này, quay người gọi hai tên bạn rượu quay người bỏ đi.
- Đừng có nằm mơ, tôi không có tiền cho ông.
Dì Trương mặt tái nhợt, vẫn cứng rắn nói.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới hiểu, hóa ra đây chính là ông chồng lêu lổng bên ngoài của dì.
- Dì, dì không sao chứ?
Từ Quân Nhiên quan tâm hỏi, thanh quan khó quản việc nhà. Mình thực sự không giúp được gì, tuy nhiên vấn đề tiền thì không lớn, liền nói:
- Dì Trương, nếu cần, tôi có chút tiền, thường cũng không dùng, dì xem…
- Tiểu Từ, tôi không sao, tên ôn vật đáng nghìn đao băm vằm kia quá tham lam, tôi sẽ không đưa lão tiền.
Dì Trương định thần lại nói.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, liền không nói gì nữa, chuyện như vậy mình dù sao cũng là người ngoài, không tiện nói nhiều. Nhà dì Trương ở tầng dưới nhà mình. Mặc dù anh em xa không bằng láng giềng gần, nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu, có những chuyện mình nhúng tay vào quá sâu, lại thành ra khiến người ta cảm thấy ngại ngùng.
Vốn hắn tưởng chuyện này như vậy là xong. Không ngờ buổi sáng hôm sau hắn vừa ăn sáng xong ra khỏi cửa hàng, lúc đợi lái xe của Huyện ủy tới đón, lại gặp mấy tên say rượu hôm qua.
- Chính là tiểu tử này.
Phía trước truyền tới một tiếng hô lớn. Từ Quân Nhiên vốn đang định suy nghĩ chuyện hội nghị thường ủy hôm nay, ngẩng đầu nhìn, liền thấy người đàn ông hôm qua lại xuất hiện trước mặt mình. Chỉ là lần này y dẫn theo mấy tên nữa, trong đó có tên đầu trọc Từ Quân Nhiên thấy hơi quen mặt, nhưng không nhớ được mình từng gặp lúc nào.
Hắn nhìn tên đầu trọc quen mặt, cũng không biết tên đầu trọc nhìn hắn cũng thấy quen, chỉ là mơ hồ cảm thấy, mình phải nên cẩn thận người thanh niên này.
Bất giác, tên đầu trọc không xông lên đánh người như bình thường, mà khoát tay với mấy người bên cạnh, dần dần dừng bước.
Tên say hôm qua thì không quản nhiều như vậy. Hôm qua phe mình ít người, hôm nay mình dẫn thêm mấy người tới, chính là muốn giáo huấn tên thích xen vào việc của người khác này. Y cất bước tiến lên, vung quyền đánh về phía đầu Từ Quân Nhiên, miệng mắng:
- Tên ôn vật, dám trêu đùa lão tử, hôm nay tao phải…
Còn chưa dứt lời, liền thấy Từ Quân Nhiên giơ tay ra tóm lấy cổ tay y. Không giống với nửa người trên, nhấc chân đá vào bụng y, không giữ lại chút sức nào.
- Ối
Gã này cũng phải hơn 40 rồi, khả năng đỡ đòn đương nhiên kém hơn so với người trẻ. Sau khi kêu lên thê thảm cùng cực, phịch một tiếng ngã xuống trước mặt Từ Quân Nhiên, cuối cùng không đứng dậy nổi, phì phì như muốn tắt thở.
Dì Trương nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, đi ra xem, lập tức sắc mặt tái nhợt, bước nhanh tới trước mặt Từ Quân Nhiên, lo lắng nói;
- Tiểu Từ, cậu, cậu mau đi, tôi chặn bọn họ cho.
Cậu thanh niên này khá tốt với mình, ngày thường thường tới ăn cơm, thỉnh thoảng còn dẫn bạn tới, vừa nhìn là biết là người trên quan trường. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là một nhân viên bình thường trong Huyện ủy, chồng trước của mình là người như nào, Trương Phong Lệ đương nhiên biết rõ. Hồ Phong là một con quỷ rượu nổi tiếng, thường qua lại với đám giang hồ không ra gì, chính vì vậy mình mới li dị. Tiểu Từ đứa trẻ này lương thiện, đừng dây vào tên Hồ Phong này thì hơn.
- Con đàn bà thối. mày dám tìm người đánh tao.
Hồ Phong còn chưa nói xong, Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, một cước dẫm lên người gã, trầm giọng nói:
- Miệng sạch sẽ tí đi nào.
Hồ Phong dẫy dụa, miệng vẫn còn không phục quát:
- Tên khốn, mày có gan thì giết tao đi, bằng không bố mày…
Y không ngờ, những lời này đã chạm vào chỗ ngứa của Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên mất bố mẹ hận nhất người khác làm nhục cha chú mình. Chân vừa ra sức, Từ Quân Nhiên dậm thật mạnh, khiến Hồ Phong hét lên thảm thiết. Lúc này Từ Quân Nhiên mới bình tĩnh lại:
- Ông mà nói nữa, tôi sẽ khiến ông ở viện cả đời.
Hồ Phong bị Từ Quân Nhiên đánh cho cả người đau nhức kêu lên, quay đầu nhìn về phía tên đầu trọc, hô lớn:
- Tiểu Quang, các người…
Đám người này y mới quen gần đây, cũng được coi là lũ khá chịu chơi trong huyện Phú Lạc, thường ngày trên phố tiếng nói cũng khá có uy lực. Vốn định dựa vào đám người này hôm nay kiếm chút tiền từ chỗ vợ cũ, lại không ngờ tên đầu trọc sắc mặt thay đổi, dậm chân một cái, nhìn Từ Quân Nhiên thận trọng hỏi:
- Này, chúng ta từng gặp nhau sao?
Không ngờ Từ Quân Nhiên lạnh lùng nhìn tên đầu trọc:
- Sao, cơm tù của trại tạm giam huyện ngon như vậy, cậu còn muốn vào ăn thêm mấy tháng không?
Một câu khiến sắc mặt tên đầu trọc thay đổi, chỉ vào Từ Quân Nhiên:
- Anh…anh là…anh là…
Từ Quân Nhiên không kìm được khoát tay:
- Biết tôi là ai rồi còn dám chỉ vào tôi, cậu cũng liều mạng đấy nhỉ?
Tên đầu trọc này khi trước từng đi theo Lôi Bạo, Từ Quân Nhiên đã gặp hai lần. Sau này Lôi Bạo bị tóm, tên này bị bắt tới trại tạm giam nhốt mấy tháng, điều tra rõ y chẳng qua chỉ là tên đánh đấm ẩu đả tép riu, cũng không theo nữa. Theo cách nói của Diệp Hữu Đạo, phía cục công an, côn đồ nhỏ như vậy có quá nhiều ở huyện Phú Lạc, không bắt hết nổi, phần lớn đều dùng cách giáo huấn sau đó thả ra, xem ra tên đầu trọc cũng là một trong số đó.
Tên đầu trọc lập tức im bặt, y đã nhớ ra người thanh niên trước mặt này là ai, Chủ tịch huyện, không đúng, là Bí thư Huyện ủy.
- Từ…Từ…tôi.
Tên đầu trọc răng đập loạn xạ, cuối cùng không nói nổi, y quá sợ hãi.
Bất luận là tên lưu manh oai phong cỡ nào, địa bàn rộng lớn đến đâu, nói cho cùng vẫn là lưu manh. So với những người nắm quyền, tên đầu trọc rất rõ, mình ngay cả cặn bã cũng không phải. Người ta chỉ cần một câu là có thể lấy mạng của mình. Thậm chí ngay cả một câu cũng không cần, chỉ cần hơi tỏ ra hơi phật lòng, e rằng cấp dưới đã có vô số người giúp xử lý mình. Dù sao xử lý một tên côn đồ nhỏ bé đối với đám lãnh đạo mà nói, chẳng phải chuyện gì to tát.
Từ Quân Nhiên lạnh lùng liếc nhìn tên đầu trọc:
- Đây là quán cơm, cậu tới làm gì?
Tên đầu trọc rụt cổ, hồi lâu không dám lên tiếng, nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, thăm dò nói:
- Cái đó, chúng tôi tới ăn cơm.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng:
- Ăn cơm thì ăn cơm, ăn xong mau cút đi.
Nghe thấy câu này của hắn, tên đầu trọc như gặp đại xá, vội vàng nói với dì Trương:
- Bà chủ, phiền bà mang cho chúng tôi mấy thứ đồ ăn, ồ, mấy món rau xào là được rồi.
Dì Trương chứng kiến cảnh tượng đó, hơi khó hiểu, lại có chút chần chừ. Dù sao những người này xem ra không giống người tốt, lại đi cùng Hồ Phong. Cho nên bà lo họ ăn xong không trả tiền. Thời buổi này, côn đồ phía đông bắc đều là lũ không ai dám động vào.
Từ Quân Nhiên cau mày, nói:
- Dì Trương, dì đi làm việc đi, không sao đâu. Bọn họ không dám không trả tiền.
- Ừ…
Dì Trương nghĩ ngợi, vẫn gật đầu, liền hỏi bọn đầu trọc ăn gì, sau đó đi vào trong. Miệng vẫn chưa nói, bà lại lén đi tới đồn công an từ cửa sau.
Tên đầu trọc hiện tại trong lòng cũng rất phiền muộn. Vốn y biết Bí thư Huyện ủy Từ Quân Nhiên biết đánh nhau, tuy nhiên cái đó thì cũng biết vậy, không động vào được thì mình cũng trốn được. Hơn nữa thời gian này, bên phía đồn cảnh sát không có việc gì cũng kiềm chế y, khiến y rất phiền lòng. Vì thế còn khiêm tốn nhún nhường hơn trước kia nhiều. Hôm nay sở dĩ y tới đây, là vì gặp tên đầu đường xó chợ Hồ Phong mới quen, nói là đòi tiền vợ cũ bị người ta bắt nạt, vì thế y liền tới xem xem, ai ngờ lại gặp phải Từ Quân Nhiên, khiến y chỉ biết âm thầm trách bản thân đen đủi.
- Đại Quang….
Hồ Phong nằm dưới chân Từ Quân Nhiên hồi lâu, kêu khóc cầu cứu mạng. Nhưng tên đầu trọc đang vô cùng sợ Từ Quân Nhiên, y hận không thể bịt mồm tên Hồ Phong kia lại, đánh chết y cũng không dám nhận mình quen tên khốn này. Chọc vào Bí thư Huyện ủy, Hồ Phong y không cần mạng nhưng tên đầu trọc còn muốn sống thêm vài năm.
Từ Quân Nhiên cúi đầu nhìn Hồ Phong, dần thu chân lại, cũng không nóng nảy nữa, tiện tay cầm cái ghế ở cửa hàng cơm, ngồi ở cửa ra vào.
Hồ Phong đứng lên, chứng kiến đám viện binh mình dẫn tới không tới giúp, trong lòng sốt sắng, chợt bước lên trước mấy bước, nhìn dường như muốn liều mạng với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, bày tư thế động thủ, nhất thời khiến Hồ Phong hoảng hồn, đứng vững giọng run rẩy nói:
- Cậu…cậu định làm gì?
Từ Quân Nhiên hỏi ngược lại:
- Tôi đang muốn hỏi ông định làm gì đấy?
Hồ Phong quá hoảng sợ, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Từ Quân Nhiên. Dường như cảm thấy mình được an toàn rồi, lúc này mới lên tiếng:
- Bà ta…căn nhà này vốn là của tôi, cậu dựa vào cái gì không cho tôi tới đòi tiền. Hơn nữa, đây cũng không phải việc phạm pháp.
Từ Quân Nhiên nhướng mày. Hắn cũng không biết còn có chuyện như vậy. đúng vào lúc này, dì Trương từ trong hàng cơm lao ra, tay cầm dao chặt thịt, lớn tiếng mắng:
- Hồ Phong, ông còn thể diện không? Cửa hàng này là của ông, nhưng lúc li dị vì ông không nuôi con trai, chính miệng đồng ý giao ngôi nhà cho tôi. Trên tòa ông còn đồng ý, ra khỏi cửa đã quên rồi sao. Ông cho rằng tôi dễ ức hiếp phải không? Hôm nay lão nương sẽ dùng mạng này tính sổ với ông.
Thấy bà khua con dao thái rau, có vẻ kích động, Hồ Phong vội vàng lui về sau, miệng không ngừng kêu:
- Bà muốn làm gì? Đừng tới đây…giết người…đồ đàn bà đanh đá giết người.
Từ Quân Nhiên nhìn trò khôi hài này, bất đắc dĩ cười khổ. Hồ Phong này đúng là thật hiếm thấy. Mình chưa từng gặp người vô sĩ hơn lão già này. Đàn ông như y, đúng là cực phẩm.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng xe máy. Mọi người thấy một chiếc xe moto thùng dừng trước cửa quán cơm. Hai cảnh sát mặc đồng phục bước từ trên xe xuống. khuôn mặt nghiêm túc, sau khi xuống xe liền lớn tiếng hỏi:
- Vừa rồi ai báo cảnh sát?
Từ Quân Nhiên còn chưa kịp nói, dì Trương đã nói:
- Là tôi.
Vừa rồi bà nhìn thấy Từ Quân Nhiên giằng co với mấy tên du côn, lập tức có chút lo lắng. Dù sao Từ Quân Nhiên có một mình, tục ngữ nói hổ giỏi khó địch bầy sói. Ngộ nhỡ đám du côn này chơi ác, dì Trương sợ Từ Quân Nhiên bị thiệt, nên lén báo cảnh sát.
Bà có ý tốt, dù sao ở đây chỉ có một mình Từ Quân Nhiên, ưu thế cũng không lớn lắm. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, dì Trương cảm thấy mình không thể hại chàng thanh niên phong nhã hào hoa này. Người ta ra mặt là vì mình mà.
Vừa nhìn thấy cảnh sát, Hồ Phong vội vàng chạy tới, kêu cha gọi mẹ hô:
- Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, các anh phải đòi lại lẽ phải cho tôi. Người này, cậu ta sắp đánh tôi chết rồi.
Đây là chiêu bài trước sau như một của lão. Tục ngữ nói rất hay, đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa ăn. Bản thân trước tiên nói bị đánh, ít nhất tên thanh niên này phải bị bắt rồi thẩm vấn một trận. Nhân thời gian đó, mình sẽ chỉnh con mẹ đàn bà kia.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, hai anh công an kia vừa nhìn thấy Từ Quân Nhiên, lập tức trở nên nghiêm túc, bước nhanh tới trước mặt hắn, cúi đầu chào, sau đó cung kính nói:
- Bí thư Từ, ngài cũng ở đây sao?
Từ Quân Nhiên bình thản gật đầu, chỉ vào Hồ Phong nói:
- Người này tới quán cơm quấy nhiễu nhiều lần, mặc dù là vợ chồng cũ, nhưng tòa án đã phán li hôn. Tôi thấy ông ta làm vậy không phù hợp lắm, cơ quan công an các anh cũng phải linh hoạt hơn một chút, cuộc sống của nhân dân, cần một môi trường yên ổn, đám lưu manh du côn như vậy, cả ngày vô công rỗi nghề liền biết ngay là muốn gây hấn, tôi thấy nên nói chuyện với đồng chí Diệp Hữu Đạo rồi.
Lời này của hắn không nhẹ không nặng, lại khiến hai cảnh sát kia không hẹn mà cùng toát mồ hôi lạnh. Mặc dù trong huyện bọn họ không phải đám người tin tức linh thông, nhưng cũng biết, có lẽ ở nơi khác thì sức ảnh hưởng của vị Bí thư này chưa chắc đã lớn lắm, nhưng sức ảnh hưởng ở cục công an thì tuyệt đối mạnh nhất trong huyện. Nguyên nhân rất đơn giản, vì Cục trưởng cục công an Diệp Hữu Đạo, có quan hệ rất thân thiết với Từ Quân Nhiên. Cục trưởng Diệp từng nói với những người trong cục, ai không nể mặt Bí thư Từ, chính là không nể mặt Cục trưởng Diệp.
Trên chiến tuyến hành chính pháp luật huyện Phú Lạc, không nể mặt Cục trưởng Diệp, chính là không muốn làm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận