Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 893: Hạ màn.

Lý Chiêu Minh nghe câu nói của Đoàn Khê Tuyền làm cho ngây người. Gã không hiểu Đoàn Khê Tuyền có ý gì.
- Bí thư, ông….
Nhìn Đoàn Khê Tuyền với đầy thắc mắc, Lý Chiêu Minh thật sự cảm thấy hơi lạ. Dựa vào tính cách của Đoàn Khê Tuyền làm sao có thể đột nhiên hỏi mình một câu như vậy?
Đoàn Khê Tuyền mỉm cười, trên khuôn mặt toàn nếp nhăn của gã xuất hiện một chút lạnh nhạt. Đối với phản ứng kinh ngạc của cộng sự. Dường như gã đã dự đoán được điều này.
- Lão Lý, chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy. Ông biết tôi thích nhất ở ông chỗ nào không?
Nhìn Lý Chiêu Minh, Đoàn Khê Tuyền chậm rãi hỏi từng câu một.
Lý Chiêu Minh khẽ giật mình:
- Mời Bí thư nói.
Bàn tay Đoàn Khê Tuyền nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn:
- Tôi biết tính cách của con người ông tương đối ôn hòa. Có thể là thích nắm trong tay công việc. Nhưng có một việc rất quan trọng là con người của ông không tham. Thứ gì không phải là của ông, ông nhất định sẽ không đưa tay ra tranh giành quyền lợi. Trong rất nhiều năm em trai, em gái, con cái ông vẫn sinh sống ở bên ngoài. Ông chưa từng nghĩ tới chuyện điều bọn họ đến đây. Chuyện này làm tôi rất hài lòng. Có thể nói, chuyện mà ông đã làm đều mạnh mẽ hơn đại đa số người trong Thành ủy chúng ta.
Lý Chiêu Minh trầm mặc không nói. Những lời này của Đoàn Khê Tuyền chính là những lời ca ngợi lớn nhất với gã.
Giống như Đoàn Khê Tuyền đã nói. Tuy rằng con người của Lý Chiêu Minh rất thích quyền lực nhưng ông ta lại rất liêm khiết. Tham gia chính trị bao nhiêu năm, Lý Chiêu Minh chưa từng lợi dụng quyền lực trong tay mình làm chuyện riêng cho người trong gia đình. Tất cả mọi người làm việc trong Ủy ban nhân dân tỉnh đều biết con người Lý chủ nhiệm ở Văn Phòng Thành ủy là một người thiết diện vô tư.
Không phải là Lý Chiêu Minh không thích tiền tài. Không có ai là không thích tiền. Nhưng Lý Chiêu Minh hiểu rất rõ. Nếu gã muốn có những bước tiến xa hơn trong chốn quan trường thì buộc phải khống chế khát vọng tham tiền của mình.
Lúc này nghe được những lời đánh giá của lãnh đạo đối với mình. Trong lòng Lý Chiêu Minh ngoài việc mừng rỡ lại có một dự cảm bất thường.
Tính cách của Đoàn Khê Tuyền rất mạnh mẽ, căn bản là sẽ không nói những lời dịu dàng. Nhưng ngày hôm nay lại nói như vậy trước mặt mình. Trực giác mách bảo Lý Chiêu Minh: Đoàn Khê Tuyền của ngày hôm nay không giống với Đoàn Khê Tuyền của ngày hôm qua.
- Bí thư Đoàn, đã nhiều năm như vậy. Tính cách của tôi, ông cũng là người rõ nhất. Có chuyện gì ông cứ nói thẳng ra đi.
Sau khi trầm tư một lúc, Lý Chiêu Minh quyết định nói thẳng ra sự thắc mắc trong lòng mình. Dù gì hai người cũng đã có quan hệ nhiều năm như vậy rồi. Có những lời nếu như tiếp tục che giấu ngược lại sẽ không có ý nghĩa gì.
Nghe Lý Chiêu Minh nói, Đoàn Khê Tuyền nở một nụ cười, gật gật đầu:
- Tôi cũng không giấu gì ông. Có lẽ, tôi không còn nhiều thời gian ngồi trên ghế Bí thư này nữa rồi.
Cái gì?
Lý Chiêu Minh ngây người, không chịu nổi đứng bật dậy, nhìn Đoàn Khê Tuyền không dám tin. Nếu không phải là đã cộng sự nhiều năm với Đoàn Khê Tuyền, cơ bản là gã không dám tin chuyện này. Đoàn Khê Tuyền lại muốn rời khỏi vị trí Bí thư thành ủy Nam Châu?
Nếu tin tức này lan ra, e rẳng chính trường của cả Nam Châu sẽ xảy ra chấn động lớn.
Đoàn Khê Tuyền xua xua tay, Lý Chiêu Minh ngồi xuống. Lúc này mới chậm rãi nói tiếp:
- Cậu không cần phải kinh ngạc đến vậy. Việc này chỉ có hai chúng ta biết. Tôi vẫn chưa nói với bất kỳ ai.
- Tại sao?
Lúc này Lý Chiêu Minh không thể nhịn được nữa liền hỏi Đoàn Khê Tuyền nghi hoặc trong lòng mình. Tuy rằng thời gian Đoàn Khê Tuyền giữ chức vụ quan trọng ở Nam Châu không ngắn. Nhưng gã không ngờ được Đoàn Khê Tuyền lại muốn rời khỏi Nam Châu.
Đoàn Khê Tuyền gượng cười, cầm cái tờ giấy trên bàn làm việc đưa cho Lý Chiêu Minh:
- Ông xem đi.
Lý Chiêu Minh đầy bụng nghi hoặc cầm lấy cái túi. Vừa nhìn thấy gã đã cảm thấy rất bàng hoàng. Gã không dám tin vào mắt mình. Khuôn mặt cũng thay đổi một cách kỳ lạ.
Một hồi lâu sau, Lý Chiêu Minh ngẩng mặt lên”
- Bí thư, chuyện này, chuyện này không phải là đùa chứ?
Gã chỉ vào một xấp giấy trắng:
- không phải sức khỏe của ông vẫn rất tốt sao? mỗi năm Văn phòng Thành ủy tổ chức kiểm tra đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Không sai, trong tay của gã là sổ khám bệnh của bệnh viện. Bên trong rõ ràng viết là bệnh nhân Đoàn Khê Tuyền mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Hơn nữa, sổ khám bệnh này là do chuyên gia ở Bắc Kinh kết luận.
Nói cách khác, tin này chắc chắn là sự thật!
- Bí thư, chuyện này….
bất luận thế nào Lý Chiêu Minh cũng không còn gì để nói. Ánh mắt của gã rơm rớm nước mắt. Không chỉ có quan hệ là cấp trên với cấp dưới chốn quan trường mà hai người đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió trong nhiều năm. Bỗng nhiên nghe được tin sức khỏe của Đoàn Khê Tuyền tệ đến vậy. Lý Chiêu Minh không khỏi có chút thương cảm.
Ngược lại, Đoàn Khê Tuyền không thương tiếc đến vậy hoặc có thể nói ông ấy đã sớm biết bệnh của mình. Sau đó, đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Nhìn Lý Chiêu Minh, Đoàn Khê Tuyền mỉm cười:
- Lão Lý, ông cũng không cần buồn vậy đâu. Tôi đã phát hiện ra bệnh tình của mình khi học trường Đảng. Không công bố với mọi người là vì vẫn còn một số việc tôi chưa làm xong.
- Việc gì ạ?
Lý Chiêu Minh giật mình.
Đoàn Khê Tuyền gật gật đầu:
- Không sai, sau mười năm phát triển đến ngày hôm nay thành phố Nam Châu, có thể là vì sức khỏe bản thân nên tôi có nhiều thời gian hơn để hoài niệm. Tôi phát hiện dường như bản thân mình đã đi sai đường.
Lý Chiêu Minh càng cảm thấy khó hiểu lên tiếng hỏi:
- Bí thư, ông….
Đoàn Khê Tuyền mỉm cười nói:
- Tôi rất tỉnh táo, thật đấy.
Nói xong, đứng dậy đứng trước cửa sổ, chỉ ra ngoài thành phố nói:
- Tôi đã phấn đấu vì thành phố này mười sáu năm. Trong mười sáu năm này, tôi lo lắng, hết lòng hy vọng thành phố này sẽ phát triển nhanh một chút, tốt hơn một chút. Trải quan mười sáu năm mở cửa nơi đây quả thực là đã phát triển. Kinh tế của thành phố Nam Châu đã xếp trong top ở tỉnh rồi. Nhưng vấn đề là, dân cư trong thành phố đã thực sự hạnh phúc chưa?
Lý Chiêu Minh ngây cả người, một lúc lâu gã không nói được câu gì. Là người đã cộng tác mười mấy năm với Đoàn Khê Tuyền. Gã hiểu rất rõ tính cách của Đoàn Khê Tuyền mạnh mẽ như thế nào. Ông ấy tuyệt đối không phải là người bắn tên không đích. Nếu như không phải là có tin tức hoặc chuyện gì bất luận thế nào Đoàn Khê Tuyền cũng không nói những lời như vậy.
- Bí thư Đoàn, rốt cuộc ông đã biết được điều gì?
Lý Chiêu Minh không kìm ném được những ngờ vực trong lòng hỏi nhỏ Đoàn Khê Tuyền. Gã không hiểu, cuối cùng suy nghĩ của Đoàn Khê Tuyền là như thế nào. Tại sao lại sắp xếp như thế. Mà những sắp xếp như vậy của gã có liên quan gì tới vị Phó Bí thư vừa mới đến là Từ Quân Nhiên. Chuyện này có vẻ rất kỳ lạ. Lý Chiêu Minh đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi người cộng tác đã có nhiều năm làm việc chung với nhau này. Lẽ nào giữa Từ Quân Nhiên và Đoàn Khê Tuyền lại có mối quan hệ mà người ngoài không biết được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận