Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 589: Hôn sự.

Từ Quân Nhiên ngồi phía sau bàn làm việc, chăm chú xem báo cáo công việc của Cục chiêu thương Huyện Phú Lạc rồi khẽ gật đầu. Quả nhiên Điền Hồ làm kinh tế rất tốt. Công việc ở bên Cục chiêu thương làm rất có ấn tượng, kêu gọi được không ít vốn đầu tư. Không thể không nói, Điền Hồ làm việc rất chu đáo, nói chuyện với bên đầu tư đến nơi đến chốn, suy nghĩ tỉ mỉ, chu đáo đến từng chân tơ kẽ tóc. Ví dụ như, có nhà đầu tư lo lắng đến vấn đề nhập học của con gái, thì trong lúc đàm phám y đã bày tỏ với họ rằng, Huyện Phú Lạc sẽ xây dựng một đội ngũ giáo viên trung học hùng mạnh.
Về cơ bản, hiện nay đã có 4,5 doanh nghiệp quyết định đầu tư vào Huyện Phú Lạc, địa điểm cụ thể vẫn còn chưa đi đến quyết định, nhưng nhìn tiến độ của kế hoạch, thì chỉ cần sang năm mới là có thể động thổ khởi công xây dựng nhà xưởng mới được rồi.
Từ Quân Nhiên đặt bản báo cáo xuống, đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, hút được một nửa thì có người gõ cửa. Bí thư Khương vẻ mặt tươi cười bước vào.
- Bí thư Khương, sao ngài lại đến đây vậy?
Từ Quân Nhiên vội vàng đứng dậy nhường chỗ:
- Ngài uống trà hay uống nước để tôi lấy.
Bí thư Khương mỉm cười lắc đầu:
- Không cần phiền phức như vậy đâu. Tôi đến ngồi một lát thôi.
Xem ra tâm trạng của gã cũng khá tốt. Mặc dù lần trước trong cuộc họp Thường ủy Từ Quân Nhiên khiến y mất mặt, nhưng sau đó Từ Quân Nhiên vẫn đồng ý cho Bí thư Khương đích thân đến an ủi người nhà Quách Toàn. Mặc dù tiền trợ cấp có hơi ít, nhưng vẫn có đưa. Việc này khiến cho Bí thư Khương cảm thấy, vị Chủ tịch trẻ tuổi này cũng coi như biết người biết ta. Hắn biết rõ ai mới là người đứng đầu ở Huyện Phú Lạc này.
Theo lẽ thường, thì người làm chính sẽ không đến văn phòng của người làm phó. Đây là điều mà trên chốn quan trường ai ai cũng biết, và ai ai cũng tuân thủ theo. Càng là những nhân vật cấp cao thì lại càng có tâm lí đề phòng lẫn nhau. Miệng nói ra và suy nghĩ trong lòng không giống nhau. Chẳng qua là đã quen với hình ảnh khuôn mặt tươi cười khi gặp nhau. Sự đấu tranh khốc liệt của chốn quan trường luôn ở phía sau lưng. Điều này đã trở thành một nghệ thuật trong việc sử dụng chiêu trò từ trước đến nay.Nói thẳng ra thì đó gọi là những thủ đoạn chính trị, nghệ thuật chính trị. Vì vậy lâu dần trên chốn quan trường sẽ hình thành một thói quen ngầm rằng, các quan chức có cùng chức vụ sẽ không va chạm lẫn nhau. Điều này e rằng mục đích chính vẫn là tránh việc lôi bè kết phái.
Hôm nay Bí thư Khương đến văn phòng của Từ Quân Nhiên, thực sự là nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Chủ tịch Từ, tôi tìm cậu là muốn bàn về việc xây dựng khu kinh tế mới ở xã Trường Thanh. Mặc dù nói mọi việc về thi công đều giao cho công ty xây dựng trên tỉnh, nhưng để thúc đẩy cho sự phát triển nền kinh tế Huyện Phú Lạc chúng ta, thì tôi cảm thấy một số công trình nhỏ vẫn nên giao cho các công ty xây dựng ở Huyện. Không thể vì quy mô của họ nhỏ mà chúng ta không tin tưởng họ.
Nghe những lời y nói, Từ Quân Nhiên chau mày. Bí thư Khương không phải là người sinh ra ở Huyện Phú Lạc, sao mới chỉ trong khoảng thời gian có hai, ba tháng mà đã có các mối quan hệ như thế này rồi? Chắc không phải là bị ai đó cho vào tròng rồi chứ?
Bí thư Khương thấy Từ Quân Nhiên không nói gì, cười cười:
- Nếu như đến một số công trình nhỏ cũng không giao cho người của Huyện Phú Lạc, thì tôi e rằng sẽ có người chửi này nói nọ. Bí thư Sở cũng tìm tôi mấy lần nói rằng chuyện thi công khu kinh tế mới ở xã Trường Thanh mọi người phản ứng rất gay gắt. Cậu xem…
Từ Quân Nhiên cười lạnh trong lòng thầm nghĩ đến chuyện trong tương lai. Bí thư Khương lại dám châm ngòi nổ giữa hắn và Lão Sở. Chắc chắn Sở Chính Thiên muốn tốt lôi kéo cho cháu gã mấy công trình. Ai mà chẳng biết, hiện nay cháu gã là Giám đốc của công ty xây dựng Huyện Phú Lạc. Xem ra, Bí thư Khương không muốn giúp đỡ việc này, nhưng lại cũng không tiện từ chối người bạn tốt, thà rằng mang toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Chủ tịch Huyện chính là hắn cho xong.
- Bí thư Khương, chuyện này về cơ bản thì tôi tán thành. Dù sao thì chúng ta cũng nên ủng hộ cho sự phát triển của các doanh nghiệp quê nhà mà. Nhưng tốt nhất thì chúng ta nên thảo luận nó trong cuộc họp Thường vụ.
Từ Quân Nhiên cười ha ha gật đầu. Nhưng lời mà hắn nói ra khiến cho Bí thư Khương sững sờ. Từ khi Từ Quân Nhiên lên làm Chủ tịch Huyện, hắn luôn luôn che dấu tài năng. Lần trước, về chuyện nhà họ Quách, cùng với việc đề bạt vị trí Phó chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy, vô hình chung uy tín của hắn đã tăng lên rất nhiều. Gần đây, biểu hiện của hắn trong các cuộc họp cũng vững vàng, phong độ hơn rất nhiều. Một số phương pháp đối với sự phát triển kinh tế của Huyện Phú Lạc thường khiến cho Thường ủy phát sáng mắt. Ai cũng cảm thấy Từ Quân Nhiên quả thật là người am hiểu rộng, kiến thức sâu xa. Mắt thấy uy tín của Từ Quân Nhiên càng ngày càng cao, Bí thư Khương trong lòng nóng như lửa đốt, vì vậy nên mới chủ động châm ngòi nổ. Vốn dĩ y nghĩ rằng, Từ Quân Nhiên sẽ không kìm chế được bản thân mà đến nói chuyện với Sở Chính Thiên, mục đích là để thuyết phục y, đến sau cùng hai người sẽ dẫn đến việc tranh cãi. Nhưng điều mà y không ngờ đến là Từ Quân Nhiên lại không nhận lấy cái phiền phức này mà lại đưa nó ra cuộc họp Thường ủy.
- Vậy cũng tốt. Chuyện này cứ theo ý của cậu mà làm.
Bí thư Khương ý vị thâm sâu, gật gật đầu đứng dậy cáo từ.
Từ Quân Nhiên tiễn Bí thư Khương ra đến cửa, nhìn bóng y từ từ khuất xa thì khóe miệng bất giác nở nụ cười khó hiểu. Muốn hắn làm bia đỡ đạn cho à? Không dễ như thế đâu.
Chuông điện thoại vang lên, Từ Quân Nhiên nóng lòng. Là Hiểu Nhu sao? Vương Hiểu Nhu đang ở Hương Giang. Mặc dù nói là ở cùng với Lâm Vũ Tình, nhưng tối nào Từ Quân Nhiên và cô cũng gọi điện nói chuyện. Dạo gần đây, đã tiến triển tới mức ban ngày cô cũng gọi điện để làm nũng. Không cần Vương Hiểu Nhu phải nói ra, chỉ cần thấy tâm trạng của cô tốt như vậy, thì Từ Quân Nhiên cũng đủ biết rằng cô và Làm Vũ Tình sống với nhau rất tốt. Từ Quân Nhiên lại càng không biết bằng cách nào mà có thể làm tan biến đi cái vẻ bi thương của cô lúc mới rời đi.
Điện thoại kết nối, không phải là giọng nói yêu kiều, nhẹ nhàng của Vương Hiểu Nhu mà là một giọng nói âm trầm của một người đàn ông vang lên:
- Quân Nhiên, là ta, Tôn Chấn Bang.
Từ Quân Nhiên cười cười gọi một tiếng cậu ba. Tôn Chấn Bang cười nói:
- Nghe một tiếng cậu ba này trong lòng ta mới thấy dễ chịu hơn một chút. Thế nào? Không hận ta đấy chứ?
Lộ ra một điệu cười nhạt, Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:
- Cậu ba, cách nghĩ của cậu cháu hiểu. Cậu là vì suy nghĩ cho gia đình, cháu làm sao hận cậu được chứ? Nhưng mà cậu ba, cháu có quyền đấu tranh cho tình yêu của mình. Cậu không thể quản thúc cháu cả đời này được.
Những lời mà hắn nói ra này đã suy nghĩ từ rất lâu rồi. Hiện nay thế lực nhà họ Tôn đã giảm sút nhiều. Ngoại trừ Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn An ra thì những người khác, tiền đồ về cơ bản là không có gì tiến triển cả. Người duy nhất ở thế hệ thứ ba có chút hi vọng đó chính là bản thân hắn. Mặc dù nói bây giờ Lão gia vẫn còn sống, nhưng ai cũng biết rõ rằng, một khi Lão gia không còn nữa, thì e rằng cả gia tộc sẽ chìm vào cơn giông tố. Cho nên Từ Quân Nhiên được các bậc bô lão xem trọng, đương nhiên sẽ trở thành tia hy vọng duy nhất của nhà họ Tôn sau này.
Trong bối cảnh như thế này thì chuyện hôn sự của Từ Quân Nhiên cũng không thể do bản thân hắn đứng ra làm chủ được.
Nghe những lời Từ Quân Nhiên nói, Tôn Chấn Bang cười rộ lên. Lão có phần bất ngờ với thái độ phản ứng của Từ Quân Nhiên, lại cũng có chút vui mừng. Vốn dĩ lão nghĩ rằng với tính cách của Từ Quân Nhiên như trước đây thì sẽ không thèm để ý gì đến lão. Không ngờ mới chỉ có một năm mà hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Điều này khiến cho lão có cảm giác rất khâm phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận