Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 873: Cơm chùa.

Sự trầm mặc Hà Viễn Chinh đã nằm trong dự tính của Từ Quân Nhiên, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn không vội thành lập sợi dây của mình ở Nam Châu, một mặt là vì bản thân còn chưa hiểu hết tình hình của cả Nam Châu, một mặt khác, lại là vì Từ Quân Nhiên rất rõ, thân là phó bí thư Thị ủy, chỉ cần mình đồng ý, sẽ có vô số cán bộ thất bại như Hà Viễn Chinh giống thiêu thân lao vào lửa đến trước mặt để mình điều khiển.
Trong chốn quan trường, từ trước đến này không thiếu người thất bại một lòng muốn leo lên.
- Lão Hà, tôi có thể tin tưởng anh không?
Từ Quân Nhiên mở miệng, nhưng vẫn không quay lại nhìn Hà Viễn Chinh.
Hà Viễn Chinh khé giật mình, hít sâu một hơi, nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, tôi biết bây giờ cho dù tôi nói cam đoan thế nào, đều không có ích. Lão Hà tôi cũng là người hiểu chuyện, đối với tôi mà nói cơ hội đã ngày càng ít rồi, nếu có người cho tôi cơ hội, nhất định tôi sẽ không để người đó thất vọng.
Trong quan trường, rất hiếm có loại xé toạc mọi sự ngụy trang, một mặt là vì mọi người đều có con át chủ bài của mình, một mặt khác, lại là vì có nhiều lúc, lời của chính khách là lời nói dối không đáng tin nhất, cái họ gọi là chân tình, nhiều khi thực ra đều là đang diễn.
Cho nên, Từ Quân Nhiên rất bình tĩnh nhìn Hà Viễn Chinh, không có biến hóa cảm xúc nào nói:
- Nếu có cơ hội, tôi sẽ xem xét cho anh. Nhưng, tôi hy vọng anh có thể hiểu, có vài công việc không phải đổi người là không có người làm được. Tôi có thể cho anh cơ hội này, cũng có thể cho người khác như vậy.
Câu nói đó của hắn là thật lòng, quan trường kiêng kỵ nhất là tùy tiện thay đổi vị trí, nếu Hà Viễn Chinh đi theo mình, Từ Quân Nhiên chắc chắn phải cho lão cơ hội làm việc, mà một khi Hà Viễn Chinh ngồi đến một vị trí nào đó dưới sự giúp đỡ của Từ Quân Nhiên, một khi Hà Viễn Chinh lựa chọn phản bội Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên không ngại để lão biết được bản thân mình có năng lực lớn đến đâu.
Hà Viễn Chinh quá đỗi vui mừng, cố gắng kiềm chế kích động của mình, gật đầu. Y biết, cuối cùng mình đã có được sự công nhận bước đầu của Từ Quân Nhiên, coi như là bước vào vòng tròn của hắn.
- Cứ như vậy đi, hôm nay anh vất vả rồi.
Từ Quân Nhiên thấy sắp đến đại viện Thị ủy, liền cười nói với Hà Viễn Chinh.
Hắn cũng không đưa ra lời hứa hẹn thực tế gì, nhưng Hà Viễn Chinh biết rõ, tiếp theo, phải xem biểu hiện của mình.
Từ Quân Nhiên xuống xe, cất bước đi vào khu cư xá trong đại viện Thị ủy, trong lòng đang suy nghĩ. Bước tiếp theo mình phải làm thế nào.
Tình hình của thành phố Nam Châu rất phức tạp, cho dù là Thị ủy hay chính quyền thành phố, đều bao phủ một lớp sương mù, bí thư Thị ủy Đoạn Khê Tuyền rất mạnh, nhìn bên ngoài thì giống như tòan bộ chính quyền thị ủy dưới sự lãnh đạo của hắn có sự thay đổi tự động, kinh tế Nam Châu cũng có bước phát triển nhảy vọt. Nhưng trên thực tế, Từ Quân Nhiên lại cảm thấy, đây chỉ là những thứ bên ngoài, có rất nhiều bí mật bị chôn dấu cần mình đi khai quật.
- Ùng ục ục . . .
Một hồi tiếng vang lên trong bụng. Lúc này Từ Quân Nhiên mới chú ý đến, hóa ra đã tối rồi, bản thân lại hơi đói bụng.
- Ha ha, xem ra lại phải tìm chỗ ăn cơm rồi.
Từ Quân Nhiên cười khổ lắc đầu. Cất bước quay người ra khỏi đại viện Thị ủy.
Nam Châu là nơi phát triển hơn so với kinh tế Giang Nam, đầu thập niên 90 phát triển vẫn rất nhanh, vị trí của đại viện Thị ủy cũng đẹp, vừa hay là trung tâm thành phố. Vì thế ở đây có không ít nơi giải trí tiêu tiền, rất nhanh Từ Quân Nhiên liền tìm được một nhà hàng nên đi vào.
- Tiên sinh, ngài cần gì?
Vừa vào cửa. Đã có nhân viên phục vụ đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên nhìn thiết bị lắp đặt trong nhà hàng, cười gật đầu, thiết bị ở đây không tồi, xem ra phải tiêu tiền rồi.
- Tôi chỉ có một người, chọn hai món đặc sắc là được.
Cười cười, Từ Quân Nhiên nói với phục vụ.
Phục vụ gật đầu, sau khi dẫn Từ Quân Nhiên vào một phòng, quay người lui ra ngoài.
- Trang trí cũng không được.
Từ Quân Nhiên nhìn xung quanh, gật đầu, đầu năm nay có thể nghĩ đến việc dùng những thiết bị như này thu hút khách hàng, chủ nhân của nhà hàng này là người rất biết suy tính.
Rượu và thức ăn rất nhanh liền được đưa lên, Từ Quân Nhiên lấy một chai bia, bắt đầu ăn.
Cơm nước no nê, Từ Quân Nhiên đi ra cửa, hỏi nhân viên phục vụ:
- Tính tiền ở đâu?
Phục vụ chỉ quầy hàng cách đó không xa:
- Bên kia.
Vừa đi đến phía quầy hàng, Từ Quân Nhiên vừa lấy ví tiền trong túi áo ra, mở miệng hỏi:
- Ông chủ, bao nhiêu tiền? Ách…
Sau một khắc, Từ Quân Nhiên ngây người, tay với vào trong túi áo mình thoáng cái liền cứng lại.
Không có tiền!
Trong đầu trống rỗng, lúc này Từ Quân Nhiên mới nhớ ra, lúc ăn cơm đã đưa ví tiền của mình cho thư ký Đoạn Văn Hiên, nhưng bây giờ không có Đoạn Văn Hiên, hắn lại rơi vào tình huống không có một đồng nào.
- Tiên sinh, tổng cộng ba mươi hai tệ.
Một thanh âm dễ nghe vang lên bên tai Từ Quân Nhiên, nghe giống như tiếng chim hoàng anh trong núi rất êm tai.
Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, phát hiện một bóng hình xinh đẹp đứng sau quầy đối diện mình.
Tuổi của người phụ nữ không nhỏ, dù chưa đến ba mươi lăm tuổi thì ít nhất cũng phải ba mươi, không giống kiểu thiếu nữ trẻ trung, trên người cô có một khí chất người tài thành thục, giống như một quả đào căng mọng, cắn một cái có thể nếm được vị nước ngọt, khiến người ta say mê.
- Tiên sinh, ba mươi hai tệ.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, phát hiện người này chưa lấy tiền ra, mà đứng ngây người nhìn mình, phát hiện này khiến tâm trạng người phụ nữ hơi khó chịu, đôi mi thanh tú cau lại nhìn Từ Quân Nhiên, giọng nói trở nên không khách khí.
Từ Quân Nhiên có chút lúng túng cười khổ một cái, hôm nay hắn thực sự có chút ngại ngùng, thử nói xem bản thân đường đường là phó bí thư Thị ủy, ăn cơm không trả tiền, mà để người ta biết thì mặt mũi của mình biết để ở đâu?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên suy nghĩ rồi tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, giải thích với người phụ nữ:
- Bà chủ, cô xem chiếc đồng hồ này thế nào?
- Hả?
Bà chủ mở to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ nhìn Từ Quân Nhiên, gương mặt ngây ngốc, chần chờ một chút mới kinh ngạc hỏi Từ Quân Nhiên:
- Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, áy náy nói:
- Chuyện này, tôi không mang theo tiền.
- Phốc!
Bà chủ thoáng cái mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng muốn, che miệng nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu trai trẻ này, náo loạn cả buổi là vì không mang theo tiền a. Thế nào, muốn lấy đồng hồ trả cho tiền cơm.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Tiều của tôi ở chỗ người khác,tạm thời có chuyện không mang đến được. Thế chấp đồng hồ này ở chỗ cô, quay về lấy tiền đên trả, cô lại trả đồng hồ lại cho tôi, có được không?
Cái đồng hồ này là quà Vương Hiểu Nhu mua cho mình từ nước ngoài, giá trị ít nhất là mấy nghìn đô la.
Bà chủ nhà hàng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Từ Quân Nhiên, xem xét cẩn thận, suy nghĩ rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu đã như vậy, cậu đi đi.
- Hả?
Bây giờ đến lượt Từ Quân Nhiên kinh ngạc, vậy mà để mình đi?
Phải biết rằng, ở thể kỷ hai mốt, một bữa cơm mấy chục tệ không là gì, đầu năm chín mươi, mấy chục tệ đối với người thường mà nói cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa, bản thân không quen thân với bà chủ, cô ấy lại không cần tiền, quả thực khiến Từ Quân Nhiên giật mình không thôi.
- Thế nào, ngay cả tiền ngồi xe buýt cũng không có sao?
Người phụ nữ cảm thấy lạ nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, ngạc nhiên khi thấy hắn chưa đi.
Từ Quân Nhiên nghe vậy liên tục lắc đầu, ăn “cơm chùa” đã đủ mát mặt rồi, nếu ngay cả tiền đi xe cũng để người ta bỏ ra, hắn thật sự không ngẩng đầu nổi.
- Khụ khụ, tôi ở gần đây, không cần lo lắng, không cần lo lắng.
Từ Quân Nhiên vừa khóat tay, vừa nói khách khí với bà chủ.
Bà chủ che miệng cười nói:
- Cậu trai trẻ này, thực sự là biết đùa.
Từ Quân Nhiên hơi lúng túng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, hắn thực sự không biết nên nói với người ta thế nào, cũng không thể nói rõ thân phận của mình, nếu không chuyện này lan ra mới càng mất mặt.
- Chuyện này, tôi họ Từ, sau này sẽ có người mang tiền đến trả chị.
Từ Quân Nhiên bỏ lại một câu, rời đi trong ánh mắt hài hước của bà chủ quán, lần đầu tiên, trước mặt phụ nữ, Từ Quân Nhiên bỗng có một cảm giác chỉ muốn vùi mặt vào cát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận