Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 91: Thục nữ Hồng Nhan Hân.

Rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Vọng Tung, Từ Quân nhiên tới phòng tổng hợp của huyện ủy, Lâm Vũ Tình đang ở đó chờ hắn.
- Bí thư Từ, anh đã về.
Đi vào phòng, Hông Nhan Hân liền cười nói. Cô là con dâu của Phùng Hồng Trình, ủy viên tổ chức tại công xã trấn Lý gia.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Chị Hồng, gần đây thế nào?
Hồng Nhan Hân cười:
- Bận muốn chết, không phải là sắp mở họp sao? Hội nghị nối tiếp hội nghị, ngay cả bản thảo cũng không có thời gian xem.
Điều cô nói là thật, vừa rồi hội nghị liên miên, phòng tổng hợp là phòng ban bận nhất, vừa phải xét duyệt bản thảo tin tức, vừa phải đưa tài liệu văn bản cho các vị lãnh đạo, quả thực là bận rộn trăm bề, cơm chẳng kịp ăn. Nghe Uyển Tiêu Nguyệt từng nói qua một lần, thậm chí có lúc không có cả thời gian về nhà.
- Chị Hồng, vài ngày nữa em có chuyện cần chị giúp.
Từ Quân Nhiên mỉm cười nói.
Người phụ nữ này không phải là một nhân vật đơn giản, leo lên vị trí này ở đại viện huyện ủy, không hề đơn giản!
- Được thôi, có chuyện gì cứ nói, tôi chỉ ước có thể làm gì cho cậu.
Hồng Nhan Hân cười nhận lời, nhưng không nói nhất định hoàn thành.
- Đến khi đó rồi nói.
Từ Quân Nhiên cười lớn, đưa mắt nhìn cặp mông vĩ đại lắc lắc rời khỏi tầm mắt của mình. Người phụ nữ này tuy đã hơn 30 tuổi nhưng cũng có mùi vị rất đặc biệt, thuộc loại mùi phụ nữ thuần thuộc, khiến cho người khác có phần no bụng đói con mắt.
Lại nói vu vơ một chút, nơi nhỏ bé như huyện Võ Đức này kinh tế không phát đạt, nghèo khổ muốn chết nhưng lại sinh ra những người con gái như hoa như ngọc, rất nhiều người nơi khác đều tới huyện Võ Đức để tìm vợ.
- Bí thư Từ, chào anh.
- Bí thư tiểu Từ, tới rồi sao.
Đi vào trong văn phòng, mấy người bên trong đều mở miệng chào hỏi. Tuy rằng tuổi Từ Quân Nhiên không lớn, nhưng đối với những nhân viên này thì y cũng là một vị lãnh đạo có thực quyền ở công xã, đương nhiên phải tôn trọng. Đây là quy củ trong quan trường, không kể tuổi lớn nhỏ, chỉ xem chức cao thấp. Đương nhiên nếu như trong tay không có quyền lực, vậy đối phương chỉ biểu hiện chút tôn kính mà thôi, cách đối xử chắc chắn cũng bị suy giảm vài phần.
- Chào mọi người.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói, đồng thời đi với trước mặt Lâm Vũ Tình đang trò chuyện rôm rả với Uyển Tiêu Nguyệt.
- Chị Vũ Tình, chúng ta đi thôi, về công xã.
Từ Quân Nhiên mở miệng.
Lâm Vũ Tình dịu dàng gật đầu, thấp giọng nói gì đó với Uyển Tiểu Nguyệt.
Uyển Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Anh Từ, anh đã về rồi sao.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vừa trở lại.
Dừng một chút, hắn nhớ tới điều gì đó, nói với Uyển Tiểu Nguyệt:
- Tiểu Uyển, ba của cô gần đây có rảnh không?
Uyển Tiểu Nguyệt khẽ giật mình, sao hắn lại nhắc tới cha mình? Nhưng cô vẫn gật đầu:
- Cha tôi tan ca đều ở nhà.
Từ Quân Nhiên ò một tiếng, thấp giọng nói:
- Hôm nào tôi tới nhà thăm hỏi, có chuyện nói với cha cô.
Kế hoạch trong lòng hắn nếu muốn áp dụng, vậy nhất định cần có người phối hợp, mà người được chọn chính là cha của Uyển Tiểu Nguyệt.
Uyển Tiểu Nguyệt không biết những điều này, chỉ yên lặng gật đầu đáp ứng, nhìn trộm Từ Quân Nhiên, không nói một tiếng, bộ dạng xấu hổ kia khiến Từ Quân Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười.
Khách khí tán gẫu vài câu với những người khác, lúc này Từ Quân Nhiên mới dẫn Lâm Vũ Tình rời khỏi đại viện huyện ủy, thẳng về công xã trấn Lý gia.
- Quân Nhiên, cậu tới nhà Tiểu Nguyệt làm gì?
Ngồi trên chiếc xe bò trở về công xã, Lâm Vũ Tình khó hiểu hỏi. Hiện giờ cô đã hiểu tính của Từ Quân Nhiên, y không thích những phụ nữ khúm núm. Dùng cách nói của hắn thì bản thân hắn không kết giao với kẻ rụt rè, nếu nghĩ gì thì phải nói ra.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, chuẩn bị xây dựng một nhà máy sản xuất đồ uống.
Khi trước hắn từng nói với Lâm Vũ Tình muốn mở một nhà máy sản xuất đồ uống ở huyện Võ Đức, nếu như có thể mượn tiết mục cuối năm để tuyên truyền vậy có thể mở rộng nhà máy đồ uống lên khắp cả nước.
Lâm Vũ Tình gật đầu, những lời nói của hắn đều được cô tin tưởng không nghi ngờ, người đàn ông này của cô không có bổn sự “nuôi” người khác.
Chỉ có điều sau khi gật đầu, cô nhíu chặt mày, nhìn Từ Quân Nhiên ngồi bên cạnh, thấp giọng nói:
- Kỳ thực tôi cảm thấy nhà máy chế biến đồ uống chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất.
- Hả?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình:
- Chị Vũ Tình, chị có ý gì.
Sắc mặt Lâm Vũ Tình ửng hồng, do dự nói:
- Kỳ thật tôi cảm thấy không nên mở nhà mày chế biến đồ uống, chi bằng mở nhà máy rượu.
- Nhà máy rượu?
- Đúng vậy, chỉ là không phải làm bia mà là sản xuất rượu trắng.
- Nhà máy rượu trắng?
Từ Quân Nhiên càng thấy khó hiểu hơn.
Lâm Vũ Tình tự nhiên cười, mát mẻ như gió xuân, động lòng người, hai con ngươi như hồ nước:
- Lần này tới thủ đô tôi thấy nhiều người khi ăn cơm đều gọi rượu trắng. Dựa theo những lời cậu nói, nếu nhà máy rượu của chúng ta không sản xuất bia mà chuyển qua làm rượu trắng nói không chừng sẽ có thị trường.
Sau khi cô ta nói xong, phát hiện Từ Quân Nhiên không có trả lời mình, hơn nữa con ngơ ngác ngồi đó, Lâm Vũ Tình còn cho rằng mình đã nói sai điều gì, khiến cho Từ Quân Nhiên không vui, sặc mặt khổ sở, có chút lúng túng nói:
- Việc đó là tôi nói lung tung, cậu đừng để bụng nổi giận.
- Ha ha ha ha..!
Nghe những lời cô ta nói, Từ Quân Nhiên không nhịn được cười phá lên, liền nắm lấy hai tay của Lâm Vũ Tình lắc lắc nói:
- Chị Vũ Tình, chị là phúc tinh của tôi!
Lời nói của Lâm Vũ Tình không sai, Từ Quân Nhiên quả thật đã bỏ sót một điểm rất quan trọng, đó chính là tốc độ phát triển của Trung Quốc trong tương lai.
Vốn lẽ Từ Quân Nhiên cho rằng thị trường đồ uống, miếng bánh lớn này mình sẽ chiếm lấy một phần, nhưng lại quên một điều, trong tương lại thị trường rượu, đặc biệt rượu trắng mới là thị trường nóng bổng nhất.
Nếu đã làm, vậy thì phải làm cho tốt nhất!
- Chị Vũ Tình, chị nói rất đúng, điều mà chúng ta cần làm, đó chính là rượu trắng!
Từ Quân Nhiên nhìn Lâm Vũ Tình, thật lòng nói.
30 năm tới, thị trường rượu trắng ở Trung Quốc nóng đến mức nào?
Từ Quân Nhiên không rõ số liệu cụ thể, nhưng hắn biết giá cổ phần công ty rượu trắng ở Trung Quốc cao nhất có thể lên tới mấy trăm tệ một phần, sở dĩ biết rõ như vậy vì kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng là ma rượu, đã từng chú ý tới giá cả Mao Đài. Tin tức đầu tiên hắn đọc được chính là có một cửa hiệu trăm năm ở phía nam khởi đầu từ một phường kinh doanh nhỏ, liên tục phát triển để trở thành một xí nghiệp lớn, tiền thuế hàng năm cũng đã lên tới mấy trăm triệu.
Một chén canh lớn như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn so với xí nghiệp chế biến đồ uống.
Lâm Vũ Tình xấu hổ đỏ mặt, thiếu chút nữa là giấu cả mặt vào trong ngực Từ Quân Nhiên. Vừa rồi Từ Quân Nhiên vẫn luôn hoài niệm về chuyện xưa, vẫn nắm lấy tay cô, nếu như không phải trong xe ngựa ngoại trừ người lái xe ra chỉ còn lại hai người, đoán chừng cô đã đẩy Từ Quân Nhiên ra lâu rồi.
- Ha ha, tiểu Bí thư, nghe nói cậu vừa đi lên Thủ đô?
Nghe tên lái xe đó nói như vậy, Từ Quân Nhiên biết, anh ta là thuộc hạ trong đội sản xuất của công xã trấn Lý gia.
Từ Quân Nhiên cười, buông tay Lâm Vũ Tình ra, ngồi vào bên cạnh tên lái xe:
- Đúng rồi, tôi đến Thủ đô để làm một hạng mục cho công xã chúng ta, có giáo sư của Thủ đô đến công xã chúng ta, dậy mọi người cách nuôi cá trong ruộng lúa.
- Nuôi cá trong ruộng lúa?
Tên lái xe rõ ràng có chút không hiểu cách nói của Từ Quân Nhiên:
- Như vậy không phải cá sẽ ăn mần gạo sao?
- Ha ha, ông yên tâm, đó đều đã được chuyên gia ở Thủ đô nghiêm cứu qua rồi, không những không ăn mần gạo trong ruộng, mà còn có thể ăn sạch các côn trùng trong ruộng.
- Vậy thì tốt quá rồi, nếu như có thể nuôi trồng như vậy, mùa đông có thể bắt cá ra thị trấn bán rồi, quay về có thể hoán đổi phiếu lương thực với đám công nhân bọn họ.
Lời nói của lão rất chất phác, trong lòng Từ Quân Nhiên có chút đau xót.
Ngồi hai tiếng đồng hồ xe ngựa, hai người mới có thể về tới công xã trấn lý gia, lão lái xe rất khách khí không thu tiền, nhưng Từ Quân nhiên băn khoăn, sửng sốt nhét hai quan tiền vào tay lão.
- Quân Nhiên, cậu nói xem đội kiến trúc có thể tuyển dụng được người sao?
Trên đường đi đến công xã, Lâm Vũ Tình hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không nói chuyện, suy nghĩ làm cách nào có thể thay đổi tư tưởng quan niệm của mọi người một cách nhanh chóng. Dù sao đã đến thời khắc này rồi, mọi người vẫn chưa phân biết rõ thị trường kinh tế và kinh tế có kế hoạch khác nhau chỗ nào. Còn cho rằng có thể dựa vào chính phủ, họ có thể giải quyết vấn đề cơm ăn, thật ra thì chuyện này sớm muộn gì thời đại nào cũng đều sẽ trải qua, trong tương lai vẫn phải dựa vào chính bản thân mình mới có thể sinh tồn được.
Lúc đến đại viện công xã, Từ Quân Nhiên không thấy Lý Càn Khôn, chỉ gặp Phùng Hồng Trình.
- Bí thư Từ đã về, mọi chuyện thuận lợi chứ?
Phùng Hồng Trình cũng giống như vợ anh ta – Hồng Nhan Hân, là người cho người ta cảm thấy rất nhiệt tình, nhìn thấy Từ Quân Nhiên ở xa đã đưa tay ra chào hỏi.
Từ Quân Nhiên cũng khách khí bắt tay với anh ta:
- Cũng may, rất thuận lợi, Bí thư Lý đâu?
- Đồng chí sở nông nghiệp trên huyện xuống kiểm tra, Bí thư Lý cùng họ xuống thôn rồi.
Phùng Hồng Trình nói với Từ Quân nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nhìn thoáng qua Phùng Hồng Trình:
- Bí thư Phùng, ý ông là?
Tuy rằng là ủy viên trong ban tổ chức, nhưng Phùng Hồng Trình cũng kiêm nhiệm phó bí thư Đảng uy của công xã trấn lý gia.
Trên tay Phùng Hồng Trình cầm lấy một xấp đồ, hai ba người theo sau lưng, có vẻ như họ muốn đi ra ngoài.
Mỉm cười, Phùng Hồng Trình nói:
- Tôi phải đi tập hợp bốn đội trưởng, tôi đến chỗ kia dán vài tấm ảnh.
- Vậy được, tôi không quấy rầy ông nữa.
Từ Quân Nhiên cũng khách khi nói vài câu với ông ta, lúc này mới tiễn Phùng Hồng Trình ra ngoài.
Quay đầu, Từ Quân Nhiên nói với Lâm Vũ Tình:
- Như vậy đi, chị về nghỉ ngơi trước, tôi đi tìm các ông lão tộc nói chuyện.
Lâm Vũ Tình do dự một chút, cẩn thận lấy ra cái bao đang đặt trong người, đưa cho Từ Quân Nhiên nói:
- Cái này, cậu cầm lấy đi, tôi có chút lo lắng.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức phản ứng lại, đây hẳn là cái bao đừng năm ngàn đồng kia, hắn cười đẩy về phía Lâm Vũ Tình nói:
- Chị cầm lấy đi, sau này tôi mới dùng tới.
Nói xong, nhìn xung quanh không có người, Từ Quân Nhiên đưa tay vuốt lên gương mặt mịn màng của Lâm Vũ Tình, nhỏ giọng trêu đùa:
- Buổi tối hãy đợi tôi, tôi sẽ đến tìm chị.
Một câu nói lập tức khiến Lâm Vũ Tình xấu hổ, quay mặt chạy đi mất.
Tâm trạng Từ Quân Nhiên thật tốt, ngâm nga ca khúc mà người khác nghe không hiểu, cất bước đi về phía từ Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận