Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 387: Chu Minh Kiều.

- Bí thư, anh quá coi trọng tôi rồi.
Từ Quân Nhiên sắc mặt vẫn như vậy đối diện với Chu Trạch Thành, nhẹ lắc đầu nói.
Anh ta cũng không phải loại trẻ ranh ba tuổi, làm sao có thể vì mấy câu nói của Chu Trạch Thành bộc bạch hết với đối phương được. Cho dù gần đây Chu Trạch Thành luôn giúp đỡ mình nhưng trong mắt Từ Quân Nhiên ông ta không phải người có thể làm tâm phúc của mình.
Trên quan trường, không được nhẹ dạ tin tưởng bất kỳ người nào bởi vì bất kỳ kẻ nào cũng có thể đâm anh một dao sau lưng.
Chu Trạch Thành cười ha ha, không nói gì thêm.
Buổi trưa, mấy đại lão của mấy ban trong huyện mời khách ăn cơm. Có văn phòng huyện ủy, cũng có các cục. Có hai người Dương Quang và Diệp Hữu Đạo hỗ trợ dắt mối từ trong, hơn nữa Từ Quân Nhiên đã không gây ra phiền nhiễu gì. Vậy dựa vào tuổi tác và học lực của anh ta có thể nói là tiền đồ bất khả hạn lượng. Đặc biệt còn có hai vị Chu Trạch Thành và Cố Hoàn quan hệ với lãnh đạo huyện ủy có thực quyền cho nên so sánh với hai vị bí thư đảng ủy và xã trưởng sắp ngã đài cùng với Xã Trường Thanh lung lay sắp đổ, cảnh ngộ Từ Quân Nhiên hôm nay khác biệt một trời. Dù sao trên quan trường việc cát thành hung thật sự rất nhiều bất kể là người ở xã hay lãnh đạo huyện bây giờ đều lôi kéo kết giao với Từ Quân Nhiên.
Đối với loại sự việc này, Từ Quân Nhiên ai đến cũng không cự tuyệt, điểm thiếu sót của bản thân ở huyện Phú Lạc chính là quan hệ các bên. Tuy nói những người này đều giỏi về tồn tại bằng cách dệt hoa trên gấm, nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết mình ở trong quan trường không thể yêu cầu bên cạnh đều là cán bộ có năng lực có tác phong làm việc, nước quá trong ắt không có cá, đạo lý này hắn hiểu rất rõ.
- Đúng rồi, cục trưởng Chu của cục than đá mấy ngày trước sai người nói với tôi muốn mời bí thư Từ cậu ăn cơm.
Sau khi tan tiệc rượu, Dương Quang và Từ Quân Nhiên sóng vai đi trên đường cái, bỗng nhiên mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
- Cục than đá sao?
Từ Quân Nhiên ngẩn ra một chút ngạc nhiên hỏi:
- Cục trưởng cục than đá mời tôi ăn cơm làm gì?
Hắn thấy rất kỳ lạ, bản thân và cục than đá dường như không có liên quan gì. Cục trưởng cục than đá mời mình ăn cơm, dù sao cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Dương Quang thấp giọng nói:
- Cục trưởng Chu này thật không đơn giản, sức ảnh hưởng trong huyện thật không nhỏ. Nếu bí thư Từ có thời gian không ngại gặp ông ta một lần.
Từ Quân Nhiên không nói chuyện. Trong lòng lại bắt đầu để ý đến cục trưởng Chu. Dương Quang đã nói như vậy, xem ra vị cục trưởng Chu của cục than đá này có ảnh hưởng không nhỏ ở huyện Phú Lạc.
Thôi Tú Anh bị gọi về nhà. Hoàng Hải đích thân đến đón người. Thái độ đối với Từ Quân Nhiên cũng rất cung kính. Ông ta là chủ nhiệm văn phòng chính quyền xã Trường Thanh. Nhưng bất kể nói thế nào Từ Quân Nhiên vẫn là lãnh đạo của ông ta, mặc dù có chút không vừa ý với quan hệ của Thôi Tú Anh với Từ Quân Nhiên, ông ta cũng không thể nói gì.
Bữa tối Từ Quân Nhiên ăn cùng Trương Phi. Từ sau chuyện đó của xưởng cơ giới, Trương Phi dứt khoát có chuyện hay không có chuyện cũng đến tìm Từ Quân Nhiên, dù sao anh ta cũng chỉ là một thực tập sinh của đội cảnh sát hình sự. Hơn nữa người bình thường cũng không dám quản anh ta cho nên anh ta tương đối tự do.
- Tiểu Phi, có thời gian giúp tôi kiểm tra một người?
Lúc ăn cơm, Từ Quân Nhiên nói với Trương Phi đang buồn bực gặm đầu gối.
Trương Phi buông miếng xương sườn trong tay xuống, lau miệng nói:
- Kiểm tra ai?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Cục trưởng cục than đá Chu Minh Kiều.
Trương Phi ngây người một lúc:
- Kiểm ta ông ta làm gì? Ông ta có vấn đề gì sao?
Từ Quân Nhiên xua xua tay:
- Đúng là phải tìm hiểu người này một chút. Ông ta muốn mời tôi ăn cơm. Tôi không đi nhưng tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đây là một loại trực giác. Từ Quân Nhiên cho rằng thân là người đứng đầu cục than đá huyện Phú Lạc, Chu Minh Kiều này không thể không cảnh giác với những hành động mờ ám của bọn người Hồ Đại Hải ở xã Trường Thanh nhưng qua một thời gian dài như vậy, luôn không có chứng cứ trực tiếp chứng minh việc trộm mỏ khai thác than ngoài Hồ Đại Hải ra còn có những người khác phải có trách nhiệm. Nói khoa trương một chút, hiện tại hết thảy tất cả đều lộ ra rõ ràng. Đó chính là Hồ Đại Hải tự mình trộm mỏ than quốc hữu, đồng thời cấu kết với An Duy Minh sau khi giữ lại thì rút ra khoản tiền riêng.
Nói trắng ra là chứng cứ thật sự quá rõ ràng giống như bày sẵn ra đó chờ người phát hiện.
Từ Quân Nhiên biết làm quan yêu cầu tối thiểu nhất là tạo phúc một phương. Nhưng hiện tại xem ra một số người ở huyện Phú Lạc hoàn toàn không suy nghĩ làm thế nào để tạo phúc một phương lại suy nghĩ làm thế nào để phát tài phát lộc, làm cho túi của mình đầy lên.
Trương Phi nghe xong lời Từ Quân Nhiên nói gật gật đầu:
- Được, tôi biết phải làm thế nào để kiểm tra rồi. Anh yên tâm đi, không quá ba ngày, tôi sẽ cho anh biết tin tức chính xác.
Nói là ba ngày, kết quả là chiều ngày thứ hai, Trương Phi đã tìm tới. Dựa theo miêu tả của anh ta với Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên mới có hiểu rõ bước đầu với hoàn cảnh của toàn bộ huyện Phú Lạc.
Không thể không nói, cách cục chính trị của huyện Phú Lạc rất quỷ dị, nói không dễ nghe một chút, Từ Quân Nhiên cũng hoài nghi Tề Tam Thái hoặc là Vương Trường Lâm hai người đứng đầu hai chính đảng này mấy năm nay rốt cuộc là làm cái gì? Bất kể là chủ tịch huyện hay bí thư huyện ủy cũng không có người nào chiếm vị trí chủ động trên hội thường ủy huyện ủy. Các thành viên hội thường ủy mỗi người một ý. Đại đa số thời gian hội thường ủy tổ chức họp giống như chợ bán rau. Ngoài việc anh tôi mặc cả ra giá thì là anh tranh tôi giành chỉ trích lẫn nhau.
Còn về họp văn phòng bí thư càng không khác lắm với hội thường ủy, mỗi phó bí thư đều có một đám người ngựa của mình, trong huyện đều có sức ảnh hưởng riêng. Có thể nói, kết cấu cán bộ huyện Phú Lạc chính là một mớ hỗn loạn nếu không xã Trường Thanh cũng không xuất hiện tình huống như hiện nay.
Mà Chu Minh Kiều này ở huyện Phú Lạc lại là một người rất có tiếng.
Chu Minh Kiều năm nay đã 65 tuổi, để được ở lại không rời bỏ vị trí cục trưởng cục than đá ông ta đã tìm người sửa lại tuổi trước sau ba lần, tổng cộng là sửa tuổi của mình nhỏ hơn mười lăm tuổi. Buồn cười nhất là tuổi trên hộ khẩu của Chu Minh Kiều chỉ lớn hơn con gái ruột của ông ta chín tuổi, nói cách khác, vị cục trưởng này chín tuổi đã làm cha. Đây là chuyện cười nổi tiếng của huyện Phú Lạc. Không chỉ như thế, cục trưởng Chu này ở trong huyện cũng là một nhân vật nổi tiếng, đến lãnh đạo của mấy công xưởng lời nói cũng có trọng lượng. Ngày thường lãnh đạo huyện với ông ta cũng phải vài phần khách khí.
Không chỉ như thế, huyện Phú Lạc có vài mỏ than quốc hữu cho phép tư nhân nhận thầu, tuyên bố đối ngoại là thí điểm cải cách mở cửa. Nhưng trên thực tế những mỏ than nhỏ này đều là thân thích trong nhà Chu Minh Kiều nhận thầu. Nói cách khác, cái gọi là cải cách mở cửa Chu Minh Kiều làm trên thực tế là đem nguyên bản mỏ than quốc gia khai thác biến thành mỏ than nhà ông ta nhận thầu. Mấu chốt nhất là chi phí nhận thầu mỏ cực thấp chẳng khác gì Chu Minh Kiều biến tài sản nhà nước thành công cụ phát tài của bản thân.
Từ Quân Nhiên biết Chu Minh Kiều có thể kiêu căng như thế, vô pháp vô thiên như vậy nhất định không phải là cái đèn cạn dầu. Trương Phi nói rõ ràng với Từ Quân Nhiên, khi tự mình điều tra Chu Minh Kiều đặc biệt khi điều tra việc mỏ than có người quen của cục công an cảnh cáo anh ta không nên trêu chọc đến Chu Minh Kiều. Đối phương có thể vì Trương Phi có gia thế nên chỉ là cảnh cáo trong lời nói nhưng ý tứ đã rất rõ ràng chính là không hy vọng Trương Phi động đến Chu Minh Kiều.
- Có chút thú vị.
Từ Quân Nhiên tự mình lẩm bẩm.
- Một cục trưởng than đá có thể ảnh hưởng đến huyện ủy.
Bình tĩnh mà xem xét, Từ Quân Nhiên vốn dĩ không quá coi trọng với Chu Minh Kiều này, chẳng qua bởi vì kinh nghiệm đấu tranh chính trị quá nhiều rồi, có chút hiếu kỳ đối với thân phận cục trưởng than đá đặc biệt này, cho nên mới để cho Trương Phi nghe ngóng một chút, lại không nghĩ đến là một con cá lớn, liên lụy đến rất nhiều vấn đề.
- Anh Từ, có muốn tôi tìm người đánh động ông ta không?
Trương Phi nói với Từ Quân Nhiên. Quan hệ của anh ta với Từ Quân Nhiên hiện tại càng ngày càng tốt. Điểm mấu chốt là vì có cây cầu Lý Dật Phong tồn tại. Hai người này giống như huynh đệ ruột thịt cho nên nhiều lúc cũng không có khách khí với nhau, luôn có gì thì nói đó.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện bên nhà máy cơ giới vừa lắng xuống, đừng gây chuyện.
Anh ta biết cái gọi là biện pháp của Trương Phi đương nhiên là lên tỉnh tìm viện binh. Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không cho rằng gia tộc sau lưng Trương Phi sẽ vì giao tình của mình với anh ta tùy tiện động đến cục trưởng than đá có thể ảnh hưởng đến huyện Phú Lạc. Dù sao thì chuyện chính trị cũng không phải chuyện nhỏ, ngay cả bí thư thành ủy muốn động đến một người cũng phải mượn cớ này kia. Trong chương trình truyền hình và tiểu thuyết việc này gọi là đã động đến người phải triệt để đến cùng, căn bản đều là kịch nói mà thôi.
Chế độ cán bộ Trung Hoa là như thế, trừ phi là có chứng cớ hoàn toàn chắc chắn, nếu không vị trí một cán bộ không phải đơn giản có thể động vào. Những cán bộ “mang bệnh” cân nhắc nói cho cùng là vì họ chuẩn bị bị lên án nhưng thực tế không có chứng cớ.
Trương Phi bất đắc dĩ gật đầu. Anh ta tuy tính tính nóng nảy nhưng lại rất nghe theo lời nói của Từ Quân Nhiên. Đây có lẽ là vì khi Lý Dật Phong trong bộ đội luôn nói vào tai y Từ Quân Nhiên thông minh tuyệt đỉnh thế nào. Điều này làm cho Trương Phi trong tiềm thức có cảm giác tin tưởng mạnh mẽ với Từ Quân Nhiên.
- Cậu đi về trước đi, chuyện này không cần tra xét nữa.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói với Trương Phi:
- Tôi có dự cảm, vị cục trưởng Chu này sớm muộn gì cũng phải liên hệ với tôi thôi.
Dự cảm của Từ Quân Nhiên không sai, chẳng qua là anh ta và Chu Minh Kiều không có qua lại mà có người tìm đến cửa rồi.
Trung Hoa là địa phương trọng tình người, chuyện trên quan trường cũng thế, thường là người với người giao tình rất tốt mà người thứ ba quan hệ với một người khác mười phần là tốt. Cứ như vậy cho dù là quan hệ giữa hai người không tốt lắm nhưng như vậy có người nói câu nói ở giữa thật giống như người đàn ông trung niên lúc này ngồi đối diện với Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên không thân quen anh ta chỉ biết người này là chủ nhiệm văn phòng cục than đá, đồng thời cũng là bạn học cấp 3 của Tạ Mỹ Quyên.
- Phùng Tuấn, người tôi đã mang đến cho anh rồi, có lời gì anh cứ nói thẳng đi.
Tạ Mỹ Quyên ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên, cười nói với người đàn ông kia.
Nói xong, cô ấy ý vị thâm trường nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, chị gái, tôi xem như người ở giữa, có lời gì hai người cứ nói chuyện, không cần để ý đến tôi.
Nghe xong những lời này, lông mi của Từ Quân Nhiên chớp chớp, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận