Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 762: Đối sách ứng

óTừ Quân Nhiên lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có gì, con vốn không phải người của phe bảo thủ. Cậu hai, cậu ba, con không phản đối phe cải cách mở cửa, từ lúc mới bắt đầu, con luôn ủng hộ phe cải cách. Làm việc không thể đầu voi đuôi chuột, không cần nói, chúng ta không thể vì nước khác có vấn đề liền thụt lùi bản thân, đây không phải có bệnh sao?
Tôn Chấn An nhướng mày, duỗi tay chỉ chỉ:
- Bây giờ đấu tới mức này rồi, con vẫn cảm thấy công bố bài luận này ra ngoài phù hợp sao? Thật sự không được, cậu hoặc cậu hai của con kí tên, con cũng đừng trộn lẫn, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì, chúng ta sẽ gánh vác cả đời.
Ông cân nhắc như vậy, là không hy vọng Từ Quân Nhiên bị người khác lên án vì kiểu phát biểu hai mặt này, dù sao việc trên quan trường, cấm kỵ nhất là gió thổi chiều nào theo chiều nấy, nếu như vậy ngược lại sẽ hai mặt hô đánh. Đặc biệt là đoạn thời gian trước Từ Quân Nhiên còn là người tiên phong của phe bảo thủ, bây giờ hắn phát biểu bài luận ủng hộ cải cách, không nghi ngờ gì sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
Từ Quân Nhiên không ngờ Tôn Chấn An có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng rất cảm động, suy nghĩ một chút lại nói:
- Cậu hai, thực ra bài luận thứ nhất kia, phía sau con cũng đã nói, nếu muốn phát triển, nhất định phải kiên trì cải cách mở cửa, chỉ có điều cải cách mở cửa của chúng ta, nhất định phải kiên trì lá cờ chủ nghĩa xã hội khoa học!
- Mặc dù bây giờ Liên Bang Xô Viết cải cách thất bại đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn, nhưng vẫn phải thừa nhận, nguyên nhân Liên Bang Xô Viết giải thể không phải là vì cải cách mở cửa, bản thân nó đã có mâu thuẫn dân tộc, hơn nữa đám người nắm quyền lực cao nhất xuất hiện biến chất không ít.
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói với Tôn Chấn An và Tôn Chấn Bang.
Tôn Chấn Bang nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, cau mày nói:
- Bài luận kia của con cậu đã xem qua, nhớ phía trên nói cái gì không cần quấn quýt, nếu có lợi cho sức sản xuất phát triển xã hội chủ nghĩa, thì sẽ có lợi cho tăng cường quốc lực tổng hợp của nhà nước xã hội chủ nghĩa không, có lợi cho việc nâng cao mức sống của người dân không. Là ý này sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, họ gì không quan trọng, chỉ cần có thể để người dân của chúng ta có được lợi ích thực tế, để quốc gia có thể phát triển, con cảm thấy có thể tạm thời gác lại các loại tranh luận!
Thực ra hắn còn một câu chưa nói, hiện nay tranh đấu tư tưởng trong Đảng, nói đến cùng, thực ra không có tác dụng gì, vì trong lịch sử ban đầu, đầu năm thứ hai của Liên Bang Xô Viết, Thủ trưởng Nam tuần sẽ đến mấy tỉnh phía nam, đến lúc đó ông cụ sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế, kết thúc cuộc tranh luận tư tưởng trong Đảng. Mà những bài luận này của Từ Quân Nhiên, đại khái thoát khỏi khuôn từ lời nói của thủ trưởng, tinh thần tổng thế tương xứng với lời nói của thủ trưởng.
Lúc này nghe được lời của Từ Quân Nhiên, sắc mặt của anh em Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn An đều rất nghiêm trọng, không thể không nói, chủ trương này của Từ Quân Nhiên, hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của họ, hai anh em vốn còn suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể để gia tộc đạt được lợi ích lớn nhất trong lần phong ba này. Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, Từ Quân Nhiên đã giúp Tôn gia tìm được phương hướng, đó chính là kiên quyết ủng hộ cải cách mở cửa.
- Chuyện này, còn phải để ông ngoại của con quyết định.
Sau khi trầm mặc một hồi lâu, Tôn Chấn An chậm rãi mở miệng nói.
Với tư cách là nòng cốt đời thứ hai của Tôn gia, nay là người cầm lái của gia tộc, ông có tư cách nói những lời này. Nhưng ông hiểu rất rõ, nếu công bố bài luận này của Từ Quân Nhiên ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn đến một phen sóng to gió lớn, đến lúc đó Tôn gia nên đi về đâu, nhất định phải do cha đến quyết định.
- Quân Nhiên à, trong khoảng thời gian này, cậu thấy con vẫn nên ít xuất hiện là tốt nhất.
Nói xong câu đó, Tôn Chấn An nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu nghe nói cậu cả của Tào gia đã xuống Tây Bắc rèn luyện, con có suy nghĩ gì không?
Là người đứng đầu gia tộc, Tôn Chân An nói như vậy, dồng nghĩa với việc thừa nhận địa vị của Từ Quân Nhiên trong Tôn gia. Dù sao nếu có thể có được đãi ngộ của thành viên nòng cốt trong gia tộc, điều này hoàn toàn không giống trước đó.
Từ Quân Nhiên tất nhiên hiểu ý của Tôn Chấn An, không có gì hơn là hỏi xem suy nghĩ của mình, tuy hiện nay có danh vọng không nhỏ, nhưng Từ Quân Nhiên thấy, xuống cơ sở rèn luyện, đối với mình không phải là chuyện tốt lành gì. Huống chi, hắn đối với suy nghĩ mượn lực của Tôn gia, cũng không vội đến mức đó, trong suy nghĩ của hắn, nếu có một ngày bản thân muốn nhòm ngó đến trung tâm, mượn lực lượng của Tôn gia cũng là chuyện có thể, kế sách hiện nay, còn chưa cần dựa vào sự giúp đỡ của Tôn gia.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không vội, cậu, con muốn ở lại Bắc Kinh một thời gian.
Nói xong, hắn ném bài luận cho hai vị trưởng bối, cười hắc hắc nói:
- Thứ đồ này con đã lấy ra rồi, dùng thế nào là chuyện của các vị trưởng bối. Mấy ngày gần đây nếu con xảy ra chuyện gì, nhớ phải giúp con giải quyết tốt hậu qua đó.
Còn chưa dứt lời, tên này đã đi ra đến cửa, quay người trực tiếp bỏ đi.
Việc trên chính trị tự có các trưởng bối quan tâm, bây giờ Từ Quân Nhiên thích nhất, vẫn là sống những ngày tiêu dao của bản thân.
- Tôi nói này ông chủ, cậu còn biết tới gặp tôi à?
Dương Kiệt Siêu nhìn Từ Quân Nhiên đầy u oán, những ngày này Từ Quân Nhiên để anh ta và Thẩm Thanh ở lại Bắc Kinh, ngoại trừ đọc sách xem báo, thì chỉ có chơi, căn bản không nhắc đến chuyện làm ăn, thiếu chút nữa Dương Kiệt Siêu cho rằng bản thân có phải gặp phải tên buôn người trong truyền thuyết không.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, vươn tay vỗ vai Dương Kiệt Siêu:
- Không phải chứ, chẳng nhẽ anh Dương mất ăn mất ngủ sao? Nhưng tôi nghe nói, gần đây anh phong quang vô hạn mà.
Sắc mặt Dương Kiệt Siêu hơi ửng hồng cười cười, liên tục khoát tay:
- Vớ vẩn vớ vẩn!
Tên này và Thẩm Thanh, cùng Trần Hoành Đạt, Trương Kiệt lăn lộn cùng một chỗ, lưu luyến Ba Dặm Đồn, mỗi ngày ra tay rất hào phóng, dù sao lúc đầu Từ Quân Nhiên thưởng cho họ mỗi người một triệu, đủ để hai người tiêu xài.
ngược lại Thẩm Thanh vẫn may, dù sao người còn trẻ, không biết những thứ này, giữ lại tiền chuẩn bị gửi cho mẹ. Dương Kiệt Siêu gửi về nhà một phần, còn lại tất nhiên giữ lại. Mỗi ngày ăn chơi nhảy múa với đám con cháu nhà quan, hơn nửa tháng trôi qua, gã ta đã xưng anh gọi em với đám người Trần Hoành Đạt.
Từ Quân Nhiên nhìn Thẩm Thanh có chút khó chịu, cười nói:
- Sao vậy, sợ dì hai mắng?
Thẩm Thanh cười khổ:
- Anh, em không dám nói việc làm thủ tục nghỉ học với mẹ, chuyện này em thấy vẫn nên để anh nói với bà đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Được rồi, quay về anh sẽ gọi điện cho dì hai và dượng hai, giải thích một chút, sẽ nói là chú giúp anh làm buôn bán.
Nay ba người họ ngồi trong một gian phòng trong quán bar Dạ Sắc, trải qua việc lần trước, Từ Quân Nhiên xem như là cổ đông của nơi này, tất nhiên bình thường sẽ không đến nơi khác chơi, có bạn bè thường sẽ dẫn đến đây, Cung Nhược Nam vui vẻ vì có nhiều người như vậy đến, nên cũng không có ý kiến gì.
- Đúng rồi, anh, chuyện của công ty, rốt cuộc phải làm thế nào? Thật sự phải ra nước ngoài đăng ký sao?
Thẩm Thanh thừa dịp Dương Kiệt Siêu đi toilet, đến bên người Từ Quân Nhiên thấp giọng hỏi.
So sánh với Dương Kiệt Siêu, Thẩm Thanh có lẽ không có nhiều kinh nghiệm làm ăn, nhưng hắn lại có sự trung thành mà Dương Kiệt Siêu không có. Từ Quân Nhiên rất rõ ràng, có lẽ Dương Kiệt Siêu sau này sẽ vì lợi ích lớn hơn mà phản bội mình, nhưng Thẩm Thanh có quan hệ máu mủ với mình sẽ không như vậy, dù sao nếu so sánh với Dương Kiệt Siêu, Thẩm Thanh càng hiểu rõ thế lực sau lưng Từ Quân Nhiên là như thế nào.
- Không có việc gì đâu, công ty này không có quan hệ lớn với anh. Giống như lần trước chúng ta nói chuyện, chú và anh Dương mỗi người sẽ có 15% cổ phần công ty, 70% còn lại, anh sẽ tìm người có chuyên môn đến quản lý. Công ty mẹ cứ dựa vào phương thức cổ phần để tiến hành các công việc, mà không phải lên sàn. Còn những dự án đầu tư chiếm bao nhiêu cổ phần, theo cách nghĩ của anh, chỉ cần là doanh nghiệp chúng ta đầu tư, nhất định phải chiếm được vị trí đại cổ đông, như vậy mới có lợi cho quản lý sau này.
Đối với Thẩm Thanh, Từ Quân Nhiên cũng không vó gì dấu giếm nên nói hết kế hoạch của mình ra.
Nghe xong những lời nói của Từ Quân Nhiên, Thẩm Thanh nhíu mày, do dự một chút mới nới:
- Em thấy cũng được, nhưng, 70% cổ phần còn lại, anh định để ai quản lý? Thực sự không được, anh dứt khoát từ bỏ công việc này đi.
Thẩm Thanh biết rõ thời gian gần đây của Từ Quân Nhiên không dễ chịu, tất nhiên cũng có suy nghĩ như vậy.
Không ngờ Từ Quân Nhiên nhẹ lắc đầu:
- Anh chắc chắn không thích hợp, chức vụ gần đây của anh có thể sẽ thay đổi, hơn nữa anh không thích hợp làm kinh doanh.
Nói xong, hắn bỗng cười:
- Lựa chọn người kinh doanh công ty, tất nhiên là người anh có thể tín nhiệm, nào, Thẩm Thanh, đây là chị dâu của em.
Một câu nói, Thẩm Thanh thoáng cái ngây ngẩn cả người.
Lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đẹp ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên, kinh ngạc hỏi:
- Chị, chị dâu?
Có thể được Từ Quân Nhiên gọi như vậy, cũng chỉ có Tạ Băng Hân, một thân váy trắng mới vừa từ ngoài bước vào, phía sau còn có Trần Hoành Đạt và Trương Kiệt, sớm đã chào hỏi Thẩm Thanh một tiếng, mới ngồi xuống bên cạnh Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Nói đi, vội vội vàng vàng tìm tôi làm gì?
Sở dĩ chọn Tạ Băng Hân, là vì trước đây Từ Quân Nhiên nghe cô nói muốn làm kinh doanh.
Nguyên nhân rất đơn giản, nhân tài thế hệ này của Tạ gia đã tàn lụi, lão gia lại sớm qua đời, cha của Tạ Băng Hân có thể làm đến cấp phó bộ, đã dựa vào giao tình của thế hệ trước. Tiếp theo Tạ gia muốn phát triển trên con đường quan trường, trên căn bản là không thể. Cho nên tất nhiên là hướng về phía kinh doanh.
Từ Quân Nhiên nhìn gương mặt Tạ Băng Hân, ôn nhu cười nói:
- Băng Hân, nếu để em là nữ phú ông của Trung Hoa, em có làm không?
Tạ Băng Hân ngây người một lúc, lập tức cười nói tự nhiên, vươn tay chỉ vào đầu của Từ Quân Nhiên:
- Anh à, đã viết mấy bài luận liền coi mình là thần tiên? Làm ăn dễ làm như vậy sao? Em không cảm thấy mình có thể làm kinh doanh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận