Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 179: Cục trưởng Cục tài chính Lý Trấn Phong.

Rốt cục Trương Kính Mẫn đang giở trò gì đây?
Đây là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Dật Quần sau khi nghe thấy đáp án của Dương Duy Thiên.
Thời gian đến làm việc ở thành phố Toàn Châu cũng không ngắn. Chu Dật Quần tự thấy mình cũng khá hiểu đối thủ cũ của mình – bí thư thành ủy Trương. Theo ông ta, bí thư thành ủy Toàn Châu – Trương Kính Mẫn chính là một chính khách đa mưu túc trí. Nói một cách chính xác, là một người thông minh giảo hoạt như một con hồ ly. Đừng thấy đó là người không có văn hóa cao, nhưng mỗi khi làm việc lại vô cùng cẩn thận, một chút sơ hở cũng không hề để lại. Ngay cả người như mình cũng không thể không bị Trương Kính Mẫn áp chế vô cùng gắt gao.
Một người như vậy lại không ủng hộ Tần Quốc Đồng – tâm phúc của mình, mà lại đi ủng hộ một người ngoài như Dương Duy Thiên, điều này khiến ông ta rất khó hiểu, rốt cục người này đang muốn làm gì.
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Chu Dật Quần, Dương Duy Thiên đã hiểu ông ta đang nghĩ gì nên cũng không mở miệng mà chỉ chờ đợi đáp án của Chu Dật Quần.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Chu Dật Quần sáng ngời, đột nhiên nghĩ đến một khả năng liền không nhịn được mà bật cười:
- Bí thư Trương quả nhiên là người có kinh nghiệm phong phú.
Dương Duy Thiên không hiểu, nhưng cũng biết chắc hẳn trong lòng Chu Dật Quần đã có đáp án. Chỉ có điều, lãnh đạo không mở miệng, anh ta chỉ là cấp dưới, không tiện hỏi thăm nên đành phải nhẫn nãi, kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng.
Thấy cấp dưới trước đây của mình muốn hỏi rồi lại không, Chu Dật Quần cười nói:
- Có phải thấy lạ lắm không?
Dương Duy Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, thái độ của bí thư Trương rất…
Anh ta nói không sai, thái độ của Trương Kính Mẫn khiến anh ta rất bất ngờ.
Dù sao, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, Trương Kính Mẫn không cùng môt phe với mình, thậm chí trong thành ủy, tranh chấp giữa Chu Dật Quần và Trương Kính Mẫn rất gay gắt. Hai người thường tranh cãi với nhau vì một số việc xảy ra giữa chính phủ và lãnh đạo thành ủy trong cuộc họp hội đồng thường vụ. Đây là chuyện tất cả các cấp dưới đều biết. Nhưng hết lần này đến khác, trong chuyện ở huyện Võ Đức, Trương Kính Mẫn lại ủng hộ Dương Duy Thiên mà không ủng hộ Tần Quốc Đồng – tâm phúc của mình. Điều này khiến ai cũng cảm thấy vô cùng tò mò.
Chu Dật Quần lắc đầu với sắc mặt bình tĩnh:
- Cậu không cần lo chuyện khác đâu. Suy nghĩ của bí thư Trương rất đúng, mọi việc vì lợi ích của quần chúng nhân dân, với tư cách là lãnh đạo cấp trên chúng ta đều phải ủng hộ. Đồng chí Từ Quân Nhiên rất có năng lực. Có cậu ta, chắc chắn trấn Lý gia có thể phát triển mạnh mẽ, vận khí của cậu tốt đấy, tìm được một cấp dưới tốt.
Những lời này khiến Dương Duy Thiên rất bất ngờ, lòng khẽ động như thể đã nghĩ tới điều gì đó.
Chu Dật Quần vừa thấy nét mặt của Dương Duy Thiên liền bật cười:
- Việc điều chỉnh nhân sự trong huyện các cậu lần này quả thật có tồn tại một vài vấn đề. Hôm khác, tôi sẽ thảo luận với Bí thư Trương, thành phố sẽ xem xét ý kiến của huyện ủy.
Dương Duy Thiên như mở cờ trong bụng, xem ra chủ tịch thành phố đã đồng ý giúp.
Anh ta không biết rằng, lúc này Chu Dật Quần cũng đang có những tính toán cho riêng mình.
Trương Kính Mẫn có được tin tức, Chu Dật Quần cũng vậy. Đã làm đến chức vụ này, sao có thể không có được mạng lưới liên hệ trên tỉnh cơ chứ.
Tin tức Tôn Chấn An muốn tới tỉnh Giang Nam đã không còn là bí mật giữa các lãnh đạo cấp cao ở Giang Nam. Trương Kính Mẫn có thể nghĩ đến việc nhờ Từ Quân Nhiên để có được ân tình của chủ tịch tỉnh mới, Chu Dật Quần cũng đã nghĩ tới. Nói thế nào đi chăng nữa, Tôn Chấn An không có thuộc hạ đắc lực ở Giang Nam, hơn nữa, chủ tịch tỉnh mới nhậm chức cũng không có ai muốn đắc tội với ông ta. Nếu có thể thông qua thân phận ân nhân Tôn gia của Từ Quân Nhiên, nhất định có thể gây được ấn tượng trước mặt vị chủ tịch tỉnh này.
Chỉ có điều, những thứ này ông ta sẽ không nói cho Dương Duy Thiên. Có một số việc chỉ có thể dựa vào chính mình chứ không thể dựa vào ai khác.
Một lát sau, Từ Quân Nhiên cảm thấy hai người nói chuyện đã xong liền gõ cửa phòng.
- Tiểu Từ, trấn Lý gia các cậu làm không tồi. Tôi thấy cậu đấy, không chỉ có kiến thức lý luận phong phú mà làm kinh tế cũng rất giỏi…
Chu Dật Quần châm cho mình một điếu thuốc, nheo mắt nói với Từ Quân Nhiên. Hiện nay, ông ta phải cố hết sức lôi kéo người thanh niên trẻ tuổi này. Từ Quân Nhiên là nhân tài hiếm thấy, người như vậy đáng để lôi kéo. Huống hồ, Từ Quân Nhiên cũng xem như có quan hệ với Tôn gia, có thể thành công thì xem như mình đã có duyên. Cho dù cuối cùng, Từ Quân Nhiên không có tiếng tăm gì, nhưng ông ta cũng có tiếng là người biết coi trọng người tài.
Mặt khác, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là, quan hệ thân thiết giữa Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên, mà Dương Duy Thiên lại là người của mình, điều này khiến Chu Dật Quần cảm thấy, quan hệ giữa mình và Từ Quân Nhiên lại càng trở nên thân thiết hơn, ít ra là nếu Từ Quân Nhiên tạo ra thành tích, mình càng có nhiều cơ hội được thơm lây.
Nghe Chu Dật Quần tán dương mình, Từ Quân Nhiên vội ngồi thẳng người, kính trọng nhìn Chu Dật Quần. Dù sao người ta cũng là lãnh đạo, mình cũng nên tôn trọng người ta một chút.
Thật ra, Chu Dật Quần nói gì với Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên đã sớm đoán được, chắc chắn có liên quan đến chuyện Dương Duy Thiên gặp Trương Kính Mẫn. Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên cũng biết, cho dù là Trương Kính Mẫn hay Chu Dật Quần đều không phải những người dễ đối phó. Lãnh đạo thời đại này đừng thấy năng lực không phải quá lợi hại, nhưng nói đến lục đục nội bộ, có thể đánh đổ một người, không ai ngốc, ít nhất khả năng mưu cầu quyền lợi cũng đã sớm trở nên thuần thục.
- Ngài chủ tịch quá khen, tôi chỉ áp dụng chỉ thị của lãnh đạo tỉnh và thành phố mà thôi. Công việc ở trấn Lý gia phải tiến hành trên tinh thần chỉ đạo của lãnh đạo thành ủy và dưới sự lãnh đạo của lãnh đạo huyện ủy.
Từ Quân Nhiên không ngốc, hắn phải cẩn thận trả lời Chu Dật Quần, ít nhất sẽ không để ông ta tìm ra được lỗi sai nào.
Chu Dật Quần mỉm cười:
- Đừng khiêm tốn như vậy, có bản lĩnh chính là có bản lĩnh, phải dám thể hiện năng lực của cậu, nếu không thì làm sao cấp trên biết được cậu là một nhân tài chứ? Đầu năm nay, tuy đạo lý rượu thơm không sợ trong ngõ sâu cũng đúng, nhưng phải để cho người yêu rượu ngửi thấy mùi rượu mới được.
Ông ta dừng lại một chút rồi nói với Dương Duy Thiên:
- Đúng rồi, tôi có hẹn với lão Lý ở Cục tài chính. Nếu các cậu đã muốn phát triển kinh tế tập thể, chắc chắn tài chính thành phố có thể giúp đỡ được phần nào. Lần trước, năm chục ngàn xem như sự hỗ trợ của thành phố với dự án phân cắt đá Graphit. Lát nữa, tôi sẽ nói chuyện với lão Lý, xem xem có thể phê chuẩn điều này cho các cậu không. Theo kế hoạch của tiểu Từ, nếu có thể làm được việc ở nhà máy rượu, chắc chắn nó sẽ trở thành chiêu bài sống của chúng ta.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ Chu Dật Quần lại có hẹn với người khác thật.
Chỉ có điều, cái người lão Lý ở Cục tài chính trong lời của Chu Dật Quần lại khiến Từ Quân Nhiên khá tò mò, không biết người đó là thần thánh phương nào.
Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người bước vào:
- Chủ tịch, xin lỗi tôi đến muộn.
Từ Quân Nhiên sững sờ, trơ mắt nhìn một người đàn ông chừng 40 tuổi, dáng người không cao, bộ dạng như phật di lặc, có chút mập mạp, chỉ có điều hai mắt thỉnh thoảng lại lóe sáng khiến người ta cảm thấy chắc hẳn người này rất khôn khéo.
- Không sao, không sao, lão Lý, lát nữa phải tự phạt mình ba ly đấy.
Chu Dật Quần mỉm cười nói với người kia, rồi liền nói với Dương Duy Thiên:
- Lão Dương, đây là Cục trưởng Cục tài chính thành phố Lý Trấn Phong, vừa đến thành phố chúng ta không lâu, trước kia công tác ở Vĩnh Ninh.
Nói xong, ông ta cười với Lý Trấn Phong:
- Lão Lý, đây là đồng chí Dương Duy Thiên – bí thư huyện ủy Võ Đức, người một nhà cả.
Dương Duy Thiên vội đứng dậy hàn huyên với Lý Trấn Phong. Hai người đều hiểu, đã được Chu Dật Quần giới thiệu chứng tỏ, họ đều là những người Chu Dật Quần có thể tín nhiệm, nếu không thì ông ta đã không nói ra hai chữ người nhà.
Lý Trấn Phong nhìn về phía Từ Quân Nhiên vẫn luôn yên lặng rồi sững sờ nói:
- Chủ tịch, người này là?
Dương Duy Thiên đang định giới thiệu Từ Quân Nhiên thì Chu Dật Quần đã nói:
- Đây là đồng chí Từ Quân Nhiên, tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, hiện nay đang công tác ở công xã trấn Lý gia. Đây chính là cán bộ trẻ được lãnh đạo trung ương chỉ tên biểu dương, nhân tài của cả thành phố Toàn Châu chúng ta đấy.
Trong mắt Lý Trấn Phong bỗng lóe sáng, vươn tay trịnh trọng bắt tay Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí tiểu Từ, xin chào, xin chào.
Từ Quân Nhiên sững sờ. Hắn không ngờ, với một cán bộ bình thường như mình mà Lý Trấn Phong cũng đối xử thận trọng như vậy. Tuy Chu Dật Quần tự mình giới thiệu, nhưng ông ta vẫn là Cục trưởng Cục tài chính, là một thần tài nên cũng không cần phải lễ nghĩa như vậy. Tuy nhiên, vì điều này, Từ Quân Nhiên lại càng đánh giá cao Lý Trấn Phong hơn. Ít ra, vị Cục trưởng này không phải là kiểu lãnh đạo trông mặt mà bắt hình dong mà là lớp cán bộ gần gũi với dân. Ít nhất, từ bên ngoài nhìn vào, khả năng của người này không tồi.
Người như vậy, hoặc là đại trung giả gian, hoặc là đại gian giả trung, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, đây cũng không phải người đơn giản.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, vội vàng ân cần thăm hỏi:
- Xin chào Cục trưởng Lý, tôi là Từ Quân Nhiên.
Đều là người thông minh, nguyên nhân người ta khách khí với mình như vậy, nhiều khả năng là vì lãnh đạo trung ương đã từng biểu dương mình. Với Từ Quân Nhiên, hắn hiểu rõ vốn liếng chính trị của mình, nếu vận dụng cho tốt, chắc chắn con đường sau này sẽ rộng mở.
Mấy người nói chuyện khách khí mấy cậu rồi mới ngồi xuống. Rượu và thức ăn trên bàn gần như không ai động đến. Sau khi Lý Trấn Phong gắp mấy miếng, uống hai chén rượu rồi mới nói với Chu Dật Quần:
- Chủ tịch, ngài tìm tôi có việc gì sao?
Chu Dật Quần mỉm cười:
- Lão Lý này, sao cậu cứ nôn nóng thế nhỉ. Cũng được, tôi sẽ không vòng vo nữa, Cục tài chính thành phố còn tiền không?
Thân là chủ tịch thành phố, ông ta cũng biết, tài chính thành phố Toàn Châu tương đối căng thẳng. Nhưng lần này, để ủng hộ kế hoạch cải cách của Từ Quân Nhiên và Dương Duy Thiên, ông ta chỉ có thể hy vọng Lý Trấn Phong có thể lấy ra được một ít. Dù sao thì huyện quan không như hiện quản, có lúc Cục trưởng Cục tài chính còn có tiền hơn chủ tịch thành phố.
Nghe xong lời nói của Chu Dật Quần, sắc mặt Lý Trấn Phong bỗng thay đổi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
- Chủ tịch, ngài hỏi cho tôi một vấn đề khó quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận