Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 157 – Sai lầm của Từ Quân Nhiên.

- Con chỉ là chưa suy nghĩ kĩ mà thôi.
Lý Càn Khôn nghe Từ Quân Nhiên nói, sau đó cười hiền từ nói với hắn.
Ông ta có thể thấy được, Từ Quân Nhiên thật lòng muốn phát triền công xã, không chỉ có công xã, cách nghĩ của Từ Quân Nhiên, hẳn là muốn làm cho dân chúng huyện Võ Đức giàu có hơn.
Từ Quân Nhiên thở dài, nhưng trong lòng đã biết, e rằng mình vẫn phải đến tìm Dương Duy Thiên nói chuyện.
- Chú, trong thành phố gần đây cho chúng ta năm chục ngàn đồng.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lý Càn Khôn nói.
Lý Càn Khôn ngây cả người, đồ ăn trong miệng cũng quên nuốt, cả buổi mới nuốt nổi sau đó nhìn Từ Quân Nhiên kinh ngạc hỏi:
- Bao nhiêu?
Từ Quân nở nụ cười, xòe bàn tay ra khua khua nói:
- Năm chục ngàn.
Rất hiển nhiên, năm chục ngàn được thốt ra từ miệng Từ Quân Nhiên đã làm cho Lý Càn Khôn giật mình, sau khi nghe hắn nói con số năm chục ngàn, Lý Càn Khôn sửng sốt hơn nửa ngày, thiếu chút nữa thì cắn cả đầu lưỡi mình. Sau đó giọng nói vô cùng mừng rỡ.
- Tất cả số tiền này thuộc về chúng ta sao?
Từ Quân Nhiên mỉm cười lắc đầu nói:
- Không phải thuộc về chúng ta, là thành phố giúp chúng ta làm kinh tế tập thể.
- Vậy cũng nhiều quá rồi.
Lý Càn Khôn đã quen với cuộc sống nghèo khổ, bất ngờ trong tay có nhiều tiền như vậy, ông ta cũng có chút không thích ứng được.
Từ Quân Nhiên điều chỉnh sắc mặt, nhìn Lý Càn Khôn nghiêm túc nói:
- Chú Càn Khôn, tiền này cháu có việc lớn cần dùng, nói không chừng cũng không đủ, mấy ngày nữa lấy tiền rồi, chú phải chú ý giúp cháu, ai dám động đến số tiền này, cũng tuyệt đối không được.
Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã gặp nhiều tình huống như vậy, vất vả chạy lên chạy xuống để kiếm tiền đầu tư, kết quả vẫn là không có cách nào cứu vãn, nửa đường thì bị cắt đứt. Đây là thái độ bình thường trên quan trường ở Trung Quốc, nơi cấp trên phát lương xuống phải đi qua rất nhiều bộ phận cũng giống như năm chục ngàn này, phải từ cục tài chính chuyển đến cục tài chính huyện Võ Đức, sau đó mới có thể đến công xã trấn Lý gia.Từ Quân Nhiên lo lắng chính là ở cấp huyện có người nhòm ngó số tiền kia, kế hoạch của hắn sẽ bị đảo lộn.
Vì vậy, Từ Quân Nhiên dặn dò Lý Càn Khôn chú ý chuyện này, không phải là không cho ai động đến số tiền kia, mà là sợ số tiền kia không đến được nơi cần đến. Đến ngân sách hắn lập tức lấy ra đi mua máy móc.
- Cháu yên tâm, chú phái người đến cục tài chính xem chừng, tiền của chúng ta đến chú sẽ thông báo cho cháu.
Lý Càn Khôn bảo đảm với Từ Quân Nhiên.
Nói xong chuyện tiền nong, Lý Càn Khôn nhìn Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát hỏi:
- Quân Nhiên cháu nói thật với chú, chuyện mỏ khoáng sản kia cháu muốn làm gì vậy?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ, bản thân hắn không có cách gì giải thích cho Lý Càn Khôn hiểu cái gì gọi là graphit, dù sao đối với ông ta mà nói, giải thích cái gì gọi là khoáng sản chi bằng giải thích ý định mình định làm gì còn hơn.
Suy nghĩ một lát Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Là như thế này, cháu đã hỏi qua Ngâm Nguyệt tiên sinh, ông ấy nói mỏ gra phit này có thể khai thác trên dưới 7-8 năm, cách nghĩ của cháu là làm một xưởng gia công nhỏ sản xuất bút máy văn phòng phẩm.
Lý Càn Khôn gật gù, thứ mà Từ Quân Nhiên nói ông căn bản cũng không hiểu:
- Chú không quản nữa, dù sao chuyện này cháu cung làm chủ, công xã bên này để chú phụ trách. Nếu ai dám có ý kiến gì chú sẽ để người đó xuống dưới đội sản xuất.
Lời nói đằng đằng sát khí chỉ có Lý Càn Khôn mới dám nói, ông ta đứng đầu công xã trấn Lý gia mấy chục năm, cán bộ quần chúng từ trên xuống dưới ông rõ như trong lòng bàn tay. Đối với Lý Càn Khôn mà nói, thật vất vả ông mới có cơ hội có được cuộc sống tốt như hiện nay, nếu ai dám cản đường, ông không ngại làm ác nhân một lần nữa giúp Từ Quân Nhiên diệt trừ nó.
Từ Quân Nhiên hiểu nỗi khổ tâm của Lý Càn Khôn, hắn gật đầu nói:
- Chú, chú yên tâm, nhà máy văn phòng phẩm làm tốt rồi sau này chúng ta có thu nhập tương đối ổn định.
Hắn có lòng tin với chuyện này, kinh tế Trung Quốc nhất định sẽ ngày càng phát triển, dân chúng sẽ có cuộc sống tốt hơn, tất nhiên sẽ coi trọng giáo dục, loại bút lông tiết kiệm mực lần này sẽ một đi không trở lại, thị trường bút máy văn phòng phẩm sẽ ngày càng phồn vinh.
Lý Càn Khôn gật đầu nghĩ một lát lại hỏi:
- Thời gian trước cháu đi khắp nơi hỏi cách cất rượu, thế nào rồi, cháu muốn làm rượu sao?
Từ Quân Nhiên cười cười, mấy ngày trước hắn bảo Lý Càn Khôn đi nghe ngóng một chút nhà ai có cách điều chế rượu, thực sự là chủ ý này. Kiếp trước Từ Quân Nhiên biết rõ công xã trấn Lý gia ở thập niên 90 đã xuất hiện hơn mười nhà máy sản xuất rượu, sau đó bị gộp thành một nhà máy sản xuất rượu trắng, lợi nhuận cũng không ít.
Vốn cách nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, hắn nhận thầu tất cả sân bãi và thiết bị của nhà máy bia để biến thành nhà máy rượu.
Nhưng sau khi tranh chấp với Dương Duy Thiên, hơn nữa Lý Càn Khôn khuyên ngăn, Từ Quân Nhiên lại có ý định khác, tuy nhiên chưa hẳn đã thành thục, nhưng cũng có thể thử xem.
- Chú Càn Khôn, chú liên lạc lại xem, bảo những người đứng đầu các xưởng rượu nấu một chút rượu. Sau đó để họ nếm thử, chọn ra hai ba loại tốt nhất. Cháu chuẩn bị thầu toàn bộ nhà máy bia trong huyện, đến lúc đó chúng ta mượn những phương thức nấu rượu này, nâng lợi nhuận của rượu trong thành phố lên.
Từ Quân Nhiên dặn dò Lý Càn Khôn, những lời này của hắn không có chút gì phải lo lắng, có Tào Tuấn Minh và Tằng Văn Khâm quan tâm, sản lượng nhỏ rượu ở trấn Lý gia này căn bản không đủ dùng.
Lý Càn Khôn không hề nghi ngờ gì lời nói của Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Cháu yên tâm ngày mai chú sẽ đi sắp xếp.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Không cần vội, trước cuối năm chú bảo bọn họ làm ra hàng mẫu là được, cháu muốn mang đến thành phố làm quà.
- Làm quà?
Lý Càn Khôn khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên.
Cười một cái Từ Quân Nhiên nói ra tên của ông cụ Tào và ông cụ Tôn:
- Làm quà tặng hai vị thủ trưởng, đương nhiên phải tặng rượu của quê mình rồi.
Lý Càn Khôn nghe thấy vậy khẽ giật mình, miệng lẩm bẩm tên của hai ông cụ, rồi võ đùi nói:
- Vậy quyết định như vậy đi. Chú sẽ đích thanh canh chừng chuyện này. Đây là chuyện của cả trấn Lý gia chúng ta, kẻ nào dám làm trễ chuyện đại sự chú không tha cho kẻ đó.
Từ Quân Nhiên cười cười, hắn biết rõ uy vọng cả đời của những bậc trưởng bối này đối với trấn Lý gia, chỉ cần mấy vị trưởng bối nghe thấy mang rượu tặng hai ông cụ ở thành phố, nói không chừng đều đích thân ra tay bắt những người có phương pháp nấu rượu phải giao ra phương pháp.
Thực ra dựa vào cách bình thường, cần phải có một ít tiền, nhưng Từ Quân Nhiên hiện tại cũng ý thức được một vấn đề, đó chính là sự hạn chế của thời đại. Thời gian trước chính mình cũng quên chuyện này, rất nhiều thứ là chuyện đương nhiên, nhưng hôm nay trong mắt mọi người xem ra rất khó lý giải được.
Giống như cách hắn xử lý nhà máy bia, Từ Quân Nhiên thấy đây là chuyện đương nhiên, sau khi xí nghiệp cải tổ thì phải bồi thường cho công nhân, sau đó sẽ không có trách nhiệm nữa. Dù sao cũng là người có tay có chân cũng không phải để nhà nước nuôi?
Thế nhưng trong mắt những người thời đại này, giai cấp công nhân nếu đã rời xí nghiệp thì còn gọi là công nhân nữa sao?
Tình hình này, không liên quan gì đến đúng sai, chỉ là lập trường bất đồng, đánh giá sự việc bằng mắt rồi đưa ra quyết định.
Lại có chuyện như tìm phương thức nấu rượu, xem ra Từ Quân Nhiên xuất phát từ góc độ quyền tài sản bảo hộ trí thức cần phải đền bù tổn thất. Nhưng theo mấy người Lý Càn Khôn mà nói, nếu mình đưa tiền mới thật sự là không đúng, thực tế rượu này còn phải đưa đến thủ trưởng trung ương thưởng thức. Chuyện này đối với quần chúng trấn Lý gia mà nói là chuyện vô cùng vinh dự, nếu thu tiền chính là bất kính với các vị lãnh đạo trung ương, và bị cô lập.
Cũng không phải nói thời đại này không tốt, chỉ là thời gian này mặc dù thiếu thốn nhưng quan hệ giữa người với người thì không phức tạp như vậy. Tương đối mà nói lúc này người phải chất phác một chút.
- Chú Càn Khôn chuyện nhà máy rượu trước hết chú hãy cứ giữ bí mật, lặng lẽ tiến hành. Hiện tại chuyện quan trọng là làm xong nhà máy văn phòng phẩm.
Từ Quân Nhiên dặn dò Lý Càn Khôn.
Lý Càn Khôn gật đầu:
- Cháu yên tâm, chuyện này trong lòng chú hiểu.
Dừng lại một chút ông hỏi Từ Quân Nhiên:
- Đúng rồi, cháu nói muốn làm nhà máy văn phòng phẩm, thiết bị lấy đâu mà làm?
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát:
- Chú không cần lo lắng, cháu tự sẽ có cách, mấy ngày nay bớt thời gian lên tỉnh một chuyến.
Hai người nói chuyện một lát về chuyện công xã, thấy thời gian không còn sớm nữa Từ Quân Nhiên lúc này mới chào từ biệt.
Về đến nhà Từ Quân Nhiên không thấy Long Ngâm Nguyệt, nghe nói thầy về quê rồi, dường như đi tìm người nào đó. Hắn lại một mình đi dạo quanh vườn sau đó mới về phòng nghỉ. Mặc dù Lý Càn Kiền Khôn đã chắc chắn rồi nhưng trên thực tế Từ Quân Nhiên lại không có quan hệ gì với người trên thành phố, hắn cũng không phải thần tiên mà biết trước sự phát triển của thời đại.
Vắt óc suy nghĩ hơn nửa ngày cuối cùng Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài, thật sự không được, cũng chỉ có thể như Tào Tuấn Minh nói. Đi thăm hỏi một chút vị Bí thư Hô Diênchánh pháp trên tỉnh ủy. Sau chuyện của Tôn Tĩnh Vân không lâu, tỉnh ủy Giang Nam đã có thay đổi nhiều. Hô Diên Ngạo Ba chính thức trở thành Bí thư tỉnh ủy, chính thức bước vào hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy. Còn chuyện bên trong Tào gia có tác dụng gì Từ Quân Nhiên không hề hay biết. Nhưng hắn có thể khẳng định một điều vị bí thư Hô Diên này không phải là địch.
Về phần người đứng đầu tỉnh ủy Chu Đức Lượng, Từ Quân Nhiên căn bản không nghĩ đến sẽ đi nhờ vả ông ta giúp đở, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ về việc mua thiết bị, mình đến nhờ vả đường đường là một vị bí thư tỉnh ủy giúp đỡ cũng hơi quá đáng một chút, chuyện này khác gì có ý lấy dao giết gà.
Hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng hiểu được mình và Chu Đức Lượng không thân mật đến mức nhờ ông ta giúp. Hô Diên Ngạo Ba dù sao vẫn là phe phái của Tào gia, hơn nữa chuyện chỗ Tôn Tĩnh Vân cũng đã đạt được lợi ích, xem như nợ mình một ân tình nhỏ. Còn Chu Đức Lượng, Từ Quân Nhiên cảm giác thấy bản thân mình không nhìn thấu được vị bí thư tỉnh ủy đứng đầu Giang Nam này.
- Thử một lần xem sao.
Trong lòng nghĩ vậy, Từ Quân Nhiên đi vào giấc mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận