Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 286: Đàn ông phải tự cường.

Một người đàn ông trường thành, khi đối mặt với khó khăn, cần phải nghĩ cách giải quyết như thế nào, không phải là chọn sự trốn tránh, càng không phải là kẻ luôn mồm phàn nàn.
Đây là lời nói mà ở kiếp trước hắn nghe cha nuôi nói nhiều nhất, khi đó cha hắn thường tự cảm khái xem lựa chon ban đầu của mình có phải là đã sai hay không, sau đó lại lấy bản thân để giáo huấn, nói cho Từ Quân Nhiên không được dẫm vào vết xe đổ của ông, phải dũng cảm đối mặt với tất cả khó khăn.
Cho nên, khi mọi người đều đang trợn mắt há mồm, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu lên, gật đầu nhìn Chu Đức Lượng nói:
- Thủ trưởng, cảm ơn hậu ái của ngài, tôi vẫn mong muốn được công tác ở huyện Võ Đức!
Mọi người đều ngây người ra, Lãnh Nhạc và Lưu Bân thì ngạc nhiên còn Kim Thái Nghiên thì không hiểu, Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An đều đưa mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên, không biết hắn đang nghĩ gì!
Có điều, Hô Diên Ngạo Ba thì đang nghi ngờ còn Tôn Chấn An thì lại tỏ ý khen ngợi. Cuối cùng, con trai của em gái, bất kể lúc nào cũng luôn kiêu ngạo, tuy không biết tại sao Chu Đức Lượng lại đưa cho Từ Quân Nhiên một miếng bánh ngon như vậy, nhưng Tôn Chấn An lại không hi vọng Từ Quân Nhiên tiếp nhận ý tốt của đối phương, con cháu của Tôn gia không cần dựa vào sự giúp đỡ của người khác để sống.
- Tiểu Từ, ý cậu là?
Thấy sắc mặt Chu Đức Lượng có chút không vui. Hô Diên Ngạo Ba liền vội lên tiếng, hỏi Từ Quân Nhiên, ông cũng không mong Từ Quân Nhiên vì chuyện này mà đắc tội với Chu Đức Lượng.
Từ Quân Nhiên tự nhiên hiểu rõ mình nên làm thế nào, nói cách khác rất có thể bị hiểu nhầm thành không biết cân nhắc. Tuy nhiên, hắn hiểu rõ nếu như hắn muốn núp dưới cánh của người khác thì cả đời này hắn cũng chỉ là một cán bộ cấp sở! Không trải qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng? Một người nếu không trải qua khó khăn thất bại, ở trong chốn quan trường không chính thức tranh giành với người ta, như vậy sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành thật sự.
Trên quan trường, nhiều người góp củi tạo thành một ngọn lửa lớn, quan hệ chính là động lực quan trọng để trèo lên cao hơn. Hơn nữa, chốn quan trường cũng giống như tâm tình của con gái, luôn biến đổi không ngừng, nhiều thêm một người bạn là nhiều thêm một con đường, ít đắc tội với người khác chính là một trong những cách sinh tồn trong chốn quan trường.
Cho nên sau khi Hô Diên Ngạo Ba nói xong, Từ Quân Nhiên liền mỉm cười nói với Chu Đức Lượng:
- Thủ trưởng, tôi đã từng bày tỏ thái độ với ngài nếu không đem công xã trấn Lý gia biến thành công xã giàu có nhất Giang Nam, tôi sẽ không đi khỏi huyện Võ Đức, ngài vẫn còn nhớ chứ?
Chu Đức Lượng nghĩ một chút rồi lập tức nhớ ra, vào buổi trưa mùa hè hôm đó, Từ Quân Nhiên đã đứng trước mặt mình miêu tả con đường phát triển trong tương lai của công xã trấn Lý gia, mô hình công xã trấn Lý gia sau này có thể áp dụng trong toàn huyện Võ Đức hay thậm chí là áp dụng cho toàn thành phố Toàn Châu.
Vào lúc đó, chính y đã biết rõ được lý tưởng của cậu thanh niên này. Hiện tại xem ra, trải qua nhiều chuyện như vậy, dù là bị người ta đả kích, bị người ta lập kế hãm hại Từ Quân Nhiên vẫn một lòng nghĩ đến việc báo đáp cố hương, báo đáp những người đã nuôi dưỡng hắn thành một thanh niên nhiệt huyết như này.
Chu Đức Lượng là người đứng đầu, ông ta chỉ nói một câu thôi cũng bằng mấy chục câu. Chỉ cần ông ta ở đây, những người cấp dưới sẽ tự nhiên chú ý đến sắc mặt của ông ta. Nhiều khi không cần gọi tên, cấp dưới cũng biết ông ta đang nói chuyện với ai, những người thường xuyên qua lại, ông ta thường có thói quen nói không có chủ ngữ. Chu Đức Lượng liếc nhìn Từ Quân Nhiên, cười cười nói:
- Cậu cần phải theo Tiểu Từ mà học tập, ít nhất hắn còn dám tình nguyện ở lại một nơi nghèo khó, một lòng ở đấy, ngươi còn kém xa lắm!
Lưu Bân vội vàng cúi người nói:
- Tôi thật sự cần phải học hỏi nhiều ở Bí thư Từ!
Chu Đức Lượng gật đầu, nói với Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An:
- Phải rồi, tôi gần đây có ý định để Lưu Bân đến thành phố Toàn Châu, tôi nhớ là hình như Chủ tịch huyện Võ Đức kia, dung túng con trai hành hung người khác, mua bán chức vị, Tần gì gì đó, đã bị miễn chức rồi phải không?
Tôn Chấn An nhíu mày, nhìn về phía Lãnh Nhạc, Lãnh Nhạc tất nhiên hiểu ý, nghĩ một chút rồi nói:
- Tần Quốc Đồng, con trai ông ta cùng với con dâu của bộ trưởng tuyên truyền, cũng là một thường ủy huyện ủy có quan hệ nam nữ bất chính, gây ảnh hưởng không tốt, nghe nói thành ủy Toàn Châu đã chuẩn bị xét xử vụ án này.
Về lý thuyết, thành phố Toàn Châu đã che đậy thông tin rất kỹ, chuyện này không được phép truyền lên tỉnh. Tuy nhiên, lãnh đạo tỉnh đều có người của mình ở mỗi một thành phố, những người này tất nhiên sẽ báo cáo những chuyện quan trọng lên trên. Một vị Chủ tịch huyện kiêm phó Bí thư huyện ủy xảy ra chuyện, còn kèm theo cả một thường ủy huyện ủy, đối với bất kỳ một tổ chức cấp thành phố nào cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Hơn nữa, Tần Quốc Đồng lại là người của Bí thư Thành ủy Trương Kính Mẫn, cho nên lãnh đảo Tỉnh ủy cũng nhận được báo cáo khác nhau từ người của mình
Chỉ có điều, nó so với tình hình thật khác bao nhiêu thì không thể biết được!
Chu Đức Lượng nghe Lãnh Nhạc nói, liền khoát tay:
- Tiểu Lãnh, tin tức của đồng chí không giống với những gì tôi nhận được. Tôi thấy vẫn nên là để đồng chí Từ Quân Nhiên nói, cậu ta đến từ huyện Võ Đức, là người có quyền nói nhất về chuyện này!
Nói xong, ông ta nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, đồng chí nói xem, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Từ Quân Nhiên không dám thất lễ vội vàng đem chuyện của Tần Quốc Đồng kể lại từ đầu chí cuối một lượt. Hắn biết rõ, mấy vị này đều là Hoả nhãn kim tinh, nếu như hắn thêm thắt điều gì, sau đó, người ta cũng điều tra ra được mà thôi, đến lúc đó, hắn chính là người mất mặt, cho nên nói thật hết mọi chuyện, từ chuyện cục trưởng Cục công an huyện là Lưu Liễu đi bắt đào phạm cho đến chuyện Tần Quốc Đồng và Thẩm Dũng Cảm đánh nhau tại văn phòng Chủ tịch huyện, Bí thư Dương Duy Thiên phải hòa giải, rồi chuyện Thẩm Chí Cường bị Tần Thọ Sinh đánh trọng thương, Tần Thọ Sinh bị bắt, muốn trốn tội, sau đó là một loạt sự kiện diễn ra theo phản ứng dây chuyền, mãi cho đến lúc Thành ủy tuyên bố Thẩm Dũng Cảm bị miễn chức và bị nhà nước điều tra, chức Chủ tịch huyện cũng được Thịnh Chư Thạch tạm tời tiếp nhận.
Cuối cùng, Từ Quân Nhiên lên tiếng:
- Trước khi tôi đi khỏi, tất cả mọi người đều đang rỉ tai nhau, không biết có phải Chủ tịch Tần và Thẩm Dũng Cảm đều đang bị nhà nước điều tra không …
Ngưng lại một chút hắn liếc nhìn một cái lạnh lùng cười gượng nói:
- Có điều xem ra, mấy vị bộ trưởng tổ chức dân gian này đã đoán sai!
Hắn vừa nói xong, Tôn Chấn An liền đáp với một giọng lạnh lùng:
- Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần làm an kiểu gì không biết? Loại người này còn để lại trong đội ngũ cán bộ của chúng ta, bọn họ cho là tỉnh ủy không có mắt sao?
Hô Diên Ngạo Ba nét mặt u ám nói:
- Lưu Liễu, đồng chí này ta có ấn tượng vụ án xét xử sai ở huyện Võ Đức của các anh chính là do gã phá phải không? Tôi rất muốn xem xem, một vụ án với hệ thống chứng cứ vô cùng xác thực của công an chúng ta, làm sao lại có thể cho qua được?
Hai vị quan chức cấp cao của thường ủy tỉnh ủy đều đã tỏ tháy độ, những người còn lại tự nhiên đều đưa mắt nhìn về phía Chu Đức Lượng.
Chu Đức Lượng cười lớn, nói một cách cao thâm khó lường:
- Tôi thấy như vậy đi, chuyện này giao cho đồng chí Sở Lâm phụ trách. Cậu ta là bộ trưởng tổ chức của Tỉnh ủy, chuyện này liên quan đến vấn đề bổ nhiểm, để cậu ta đi là phải rồi!
Nghe ông ta nói xong, Hô Diên Ngạo Ba và Tôn Chấn An đều không khỏi thầm giật mình, Bí thư Chu này đã định cho Trần Sở Lâm đi rồi.
Hai người đều biết rõ, Bí thư Thành ủy Toàn Châu, Trương Kính Mẫn, là người của Trần Sở Lâm, do một tay Trần Sở Lâm đề bạt. Hiện tại, Toàn Châu lại xảy ra chuyện như vậy, Chu Đức Lượng lại để cho Trần Sở Lâm đi xử lý, chính là để cho y lựa chọn hoặc là tự chặt cánh tay này của mình hoặc là tiếp tục che đậy.
Nếu Trần Sở Lâm và Thành ủy Toàn Châu lựa chọn đem chuyện của Tần Quốc Đồng che đậy, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không vậy thì Chu Đức Lượng có thể mượn cớ này để nổi giận, tiến hành điều chỉnh Thành Ủy thành phố Toàn Châu, phá vỡ sự khống chế của Hạ Thu Thực và Trần Sở Lâm ở Toàn Châu. Trái lại, nếu như Trần Sở Lâm đưa chuyện này ra xét xử, vậy thì không phải chỉ có xử lý tâm phúc của Trương Kính Mẫn mà còn phải đối mặt với đòn phản công của Hạ Thu Thực. Phải biết rằng tuy Hạ Thu Thực là Chủ tịch Thành phố Toàn Châu, lão lãnh đạo của Chu Dật Quần, nhưng Chu Dật Quần và Trương Kính Mẫn luôn đối đầu gay gắt với nhau, người tại vị hẳn là nhận được không ít báo cáo.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư, chuyện này giao cho bí thư Trần là tốt nhất rồi!
Tôn Chấn An suy nghĩ một chút rồi liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Chu Đức Lượng.
Hô Diên Ngạo Ba tất nhiên cũng không có ý kiến, có điều ông hơi nhíu mày, lập tức nhớ ra chuyện khỏi nguồn sâu xa, nhìn về phía Tôn Chấn An và Chu Đức Lượng nói:
- Vậy vụ án của Thị cục Giang Châu ….
Chu Đức Lượng mỉm cười nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, đồng chí là người phát hiện ra vấn đề, đồng chí có ý kiến gì không?
Có thể nhìn ra được, ông ta đối với chuyện Từ Quân Nhiên từ chối làm thư ký cho mình không có tức giận, trong những năm 80 này, sinh viên đại học chính là những kẻ khiến người ta ghen tỵ, bởi những người này luôn tràn đầy tinh thần phấn chấn và chủ nghĩa lý tưởng. Chu Đức Lượng thấy được Từ Quân Nhiên chính là người như vậy, một con người giỏi giang, một lòng muốn đền đáp quê hương, thà ở cơ sở chịu khổ chịu tội cũng không muốn về thành phố để hượng thụ. Những người trẻ tuổi này, Chu Đức Lượng ngoài việc tán thưởng, ông càng muốn giúp đỡ hắn một chút.
Càng không nói đến chuyện cậu thanh niên này lại chính là người thân lưu lạc bên ngoài của thủ trưởng mình. Tuy Tôn Chấn An vừa rồi rời khỏi thư phòng, sắc mặt vô cùng bình thản nhưng ánh mắt sưng đỏ của ông ấy không thể lừa được người khác, có thể khiến ông ngồi im như thế trong một thời gian, khiến Tôn lão nhị, người có phong độ của một vị tướng lại bần thần như thế, ngoài trưởng nữ đã mất tích nhiều năm của Tôn gia thì Chu Đức Lượng không nghĩ được câu trả lời nào khác.
Từ Quân Nhiên nghĩ một chút, kính cẩn nói:
- Vụ án này, tôi thấy cần phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao hiện tại chứng cớ chúng ta lắm được, vẫn còn nhiều điều vượt xa tưởng tượng của chúng ta, ít nhất không ai trong chúng ta ngờ được rằng Hà Kiến Bình lại liên lạc với Tần Cảng Sinh nhiều năm như vậy rồi!
Hô Diên Ngạo Ba gật đầu:
- Tôi cũng đang tính như vậy, tôi cảm thấy, trên người Hà Kiến Bình này, chắc chắn vẫn còn nhiều manh mối.
Tuy không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu được, Hô Diên Ngạo Ba vẫn còn nghi ngờ, còn có thể có nhiều hơn là cấu kết với Hà Kiến Bình, thậm chí sau lưng Hà Kiến Bình còn có nhân vật thần bí sai khiến y.
Quan trọng là mọi người đều hiểu, điều này biết đâu, lại đảo ngược hoàn toàn lại cơ hội tốt nhất của mấy người đó.
Chỉ có điều, con người độc ác này tất nhiên không để cho mấy vị lãnh đạo tỉnh ủy làm, cho nên Từ Quân Nhiên lên tiếng vừa đúng lúc:
- Các vị thủ trường, tôi thấy có phải như này hay không? Tỉnh sở bắt đầu quản chế Hà Kiến Bình, có điều, lúc này không chỉ là giám sát điện thoại của y mà hành tung của những người tiếp xúc với ông ta cũng cần phải được điều tra kỹ càng. Nhất quyêt phải tìm cho ra những kẻ buôn lậu đứng sau Hà Kiến Bình, tiêu diệt triệt để những tên buôn lậu ở tỉnh Giang Nam chúng ta,
Nhìn thấy 3 vị cán bộ cấp cao của tỉnh ủy gật đầu ngay lập tức, Từ Quân Nhiên biết là hắn đã thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận