Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 851: Âm hồn bất tán

Một kết thúc đầy kịch tính hạ màn cho sự việc lần này, vừa rồi Tiết Văn còn giễu võ dương oai đã bị Triểu Hổ bắt đến trước mặt Từ Quân Nhiên xin lỗi, theo lời của Triệu Hổ mà nói thì chuyện này dừng lại ở đây, còn về phía Tiết Võ anh ta sẽ tự mình qua đó xử lý.
- Hổ Tử, làm phiện cậu rồi.
Từ Quân Nhiên vừa bắt tay Triệu Hổ vừa cười nói, dù sao đi nữa thì người ta cũng đã giúp đỡ mình nên cảm ơn một tiếng mới phải. Tôn Vũ Hiên cùng Tôn Vũ Hàng thì khác bởi bọn họ là người một nhà không cần những thứ hư vô này nhưng người ngoài thì lại không thế được.
Vẻ mặt Triệu Hổ có vẻ hối lỗi:
- Trưởng phòng Từ, thành thật xin lỗi, cái tên không nên thân này do không được dạy dỗ đến nơi đến chốn đã khiến anh gặp phiền phức.
Quan hệ của anh ta với Từ Quân Nhiên cũng không phải là quen thân lắm nên cũng chỉ có thể xưng hô như vậy với Từ Quân Nhiên, chỉ có điều trong lòng Triệu Hổ lại rất hưng phấn, bởi với tư cách là con cháu Triệu gia đương nhiên anh ta biết thân phận cùng thực lực của Từ Quân Nhiên, có thể kết bạn với một cán bộ cao cấp có tiền đồ như vậy, so với anh em nhà họ Tiết đương nhiên là tốt hơn nhiều rồi.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Đều là bạn bè cả, anh không cần phải khách khí như vậy, sau này có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói.
Nói thật thì hắn cũng chẳng thân thiết với anh em nhà họ Tôn lắm, trong đám con cháu quan chức ở Bắc Kinh những người mà Từ Quân Nhiên thân nhất chỉ có đám Tào Tuấn Vĩ cùng Trần Hồng Đạt tuy nhiên hiện tại trong số họ, người thì lăn lộn trên thương trường người thì xuất ngoại, không ai làm cho nhà nước hết. Mà đám người đại đa số Tôn Vũ Hiên Tôn Vũ Hàng đều làm việc trong nhà nước, mặc dù chức vị không cao nhưng cũng vẫn có sức ảnh hưởng, điểm quan trọng chính là bọn họ đều là con em cháu cha gia đình quyền thế về sau tất nhiên sẽ một bước lên mây.
- Được rồi, dù sao thì dạo gần đây anh họ tôi cũng sẽ ở lại Thủ đô, sau này sẽ có nhiều thời gian qua lại thăm hỏi nhau.
Tôn Vũ Hàng đi tới nói.
Gã cùng Triệu Hổ là anh em nối khố lớn lên bên nhau, quan hệ cực kỳ thân thiết, nên không cần làm theo lời của Tôn Vũ Hiên phải đánh gãy một chân của Tiết Văn. Lúc vừa mới nghe Đỗ Vĩ cùng Sở Văn Thiên nói suýt chút nữa Từ Quân Nhiên bị Tiết Văn làm cho bị thương, Tôn Vũ Hiên thật sự không dám tưởng tưởng lỡ như để ông cụ nhà mình biết chuyện Từ Quân Nhiên phải vào bệnh viện thì sẽ có hậu quả gì nữa, nói không chừng còn trực tiếp tới bệnh viện luôn ấy chứ. Nếu không phải Tôn Vũ Hàng ngăn cản thì Tôn Vũ Hiên còn định đánh gãy cả tứ chi của Tiết Văn rồi.
Mọi người nói chuyện một lúc hẹn nhau mấy ngày nữa tụ tập, lúc này Từ Quân Nhiên mới nói lời tạm biệt rồi rời khỏi đó.
Đỗ Vĩ có xe nên đã đưa Từ Quân Nhiên cùng Sở Văn Thiên về, lúc sắp đi còn nói lời cảm kích Từ Quân Nhiên:
- Thực sự không biết phải nói thế nào, hôm nay nếu như không có cậu cửa ải này không biết anh phải làm thế nào mới qua được.
Từ Quân Nhiên cười ha hả nói:
- Cần gì phải khách khí như vậy, khi còn đi học lúc nào anh cũng đưa thẻ cơm cho em mà chưa bao giờ đòi em trả lại.
Thời đại học, với gia cảnh của Đỗ Vĩ hiển nhiên anh ta không cần phải lo lắng đến chuyện cơm áo gạo tiền như sinh viên bình thường. Mà Từ Quân Nhiên lại là loại người cái gì cũng dựa vào chính bản thân mình cho nên đám nam sinh trong lớp học bất luận là có thứ gì tốt tất cả đều nghĩ tới Từ Quân Nhiên. Đỗ Vĩ đã lén lấy thẻ cơm ở nhà đưa cho hắn.
Lúc nhắc tới chuyện này Đỗ Vĩ không nhịn được nở nụ cười, đã nhiều năm trôi qua như vậy ai có thể ngờ tới một tiểu tử nghèo kiết xác ngày đó giờ đã là minh tinh tiền đồ sáng lạn của giời chính trị chứ.
- Đúng rồi, vừa nãy hai người gọi cậu là anh họ là ai vậy?
Đỗ Vĩ cảm thấy kỳ lạ nên hỏi Từ Quân Nhiên, anh nhớ Từ Quân Nhiên rõ ràng là cô nhi cơ mà.
Từ Quân Nhiên cười gượng giải thích với Đỗ Vĩ :
- Mẹ của em là người Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp ông ngoại mới tìm được em, hai người kia là con trai của cậu em.
Đỗ Vĩ gật đầu sau đó không hỏi thêm gì nữa, dù sao thì cũng là chuyện nhà người ta, chỉ có điều anh ta cũng đã nhìn ra được, hai người họ hàng này của Từ Quân Nhiên chắc chắn không phải là con cháu gia đình bình thường, ngay cả Tiết Văn mà còn phải cúi đầu xin lỗi bọn họ trước mặt bạn bè của bọn chúng hơn nữa còn cam đoan sẽ không gây rắc rối cho mình là có thể thấy được thực lực của những người kia không tầm thường chút nào.
Sau khi tạm biệt Đỗ Vĩ, Từ Quân Nhiên trở về nhà mình, mặc dù chuyện hôm nay có chút khó khăn nhưng xét về mặt tổng thể thì cũng không đến nỗi quá tệ, những quan hệ có thể vận dùng thì cũng liên hệ cả rồi hơn nữa hắn tin với quan hệ của mình ít nhất về sau trong hội nghị của Văn phòng thường trú của tỉnh Đông Hải cũng sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều, sức ảnh hưởng của học sinh không hề nhỏ chút nào chính vì vậy những chỗ cần chiếu cố chắc cũng sẽ không làm khó hắn.
Chỉ có điều sự xuất hiện của Tôn Vũ Hàng cùng Tôn Vũ Hiên quả thật khiến hắn có chút bất ngờ, vì vậy hắn quyết định ngày mai tốt nhất vẫn nên đến chỗ ông ngoại một chuyến.
Một đêm vô sự, hôm sau trời vừa sang Từ Quân Nhiên sắp xếp đồ đạc ra cửa lấy chiếc xe mà mình mua ở Bắc Kinh trước đây lái tới chỗ ở của Tôn lão gia.
Trong một tứ hợp viện nhìn có vẻ bình thường ở khu vực ngoại ô phía tây Bắc Kinh, sân được lát bằng đá xanh, có một mảnh đất dài toàn bùn đất, Từ Quân Nhiên đang khom người cầm cuốc cuốc đất, sau lưng hắn Tôn lão gia đang ngồi trên ghế bên cạnh là một chiếc bàn cười ha hả nhìn cháu ngoại làm việc.
- Quả nhiên là cháu ngoại xuất thân từ nông dân có khác.
Ông cụ nhìn hình ảnh Từ Quân Nhiên bận rộn cuốc đất cười cười nói với thư ký đời sống đứng bên cạnh.
đương nhiên Từ Quân Nhiên cũng nghe thấy những lời ông cụ nói chỉ có thể cười khổ, hắn đến đây là để ăn sáng vậy mà cuối cùng lại bị ông cụ nhà mình kéo đến vườn rau làm việc thế này đây. Không sai, không phải là vườn hoa mà là vườn rau, từ sau khi ông cụ chuyển đến đây tự nhiên lại thích trồng rau, thích tự mình tưới nước bón phân, nếu như có khách đến cũng sẽ bị ông lôi ra làm những việc này. Chỉ là nghe những lời ông nói chắc có lẽ chẳng mấy ai khiến ông thấy hài lòng.
Cuốc đất được một lúc, Từ Quân Nhiên liền thấy hai anh em Tôn Vũ Hàng cùng Tôn Vũ Hiên đang cúi đầu ủ rũ đi tới.
Vốn dĩ gương mặt hai người đều đang phiền muộn nhưng lúc nhìn thấy Từ Quân Nhiên sắc mặt lại lập tức khá hơn, thậm chí Tôn Vũ Hàng còn chạy đến trước mặt Từ Quân Nhiên cười cười nháy mắt ra hiệu.
Từ Quân Nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hai người này chắc vẫn chưa bỏ qua được chuyện của Tiết Văn.
Quả nhiên lúc Tôn lão nhìn thấy hai thằng cháu của mình đến liền lấy quải trượng gõ gõ xuống đất:
- Hai cái thằng vô liêm sỉ này, nói đi vì sau lại đánh gãy chân người ta hả? Đừng tưởng ông không biết mấy chuyện vô liêm sỉ đó của bọn mày, đồng chí Quốc Phong đã gọi điện thoại tới chỗ ông rồi đấy!
Ông ngoại nhắc đến đồng chí Quốc Phong, người này Từ Quân Nhiên cũng biết đó chính là Phó Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, là người đứng đầu Uy ban Chính trị – Pháp luật (Chánh pháp), cũng là người do Tôn lão gia tự tay đề bạt.
Từ Quân Nhiên thở dài biết bản thân không thể để hai tên vô liêm sỉ này thay mình gánh tội bởi dù sao thì chuyện này cũng là vì hắn mà ra.
Từ Quân Nhiên đứng thẳng người mở miệng:
- Ông ngoại, ông đừng trách hai người họ, chuyện này muốn trách thì cũng phải trách cháu trước.
Tôn lão sững sờ, ông cụ khá bất ngờ trước thái độ của Từ Quân Nhiên, bởi ông biết đứa cháu ngoại này của mình là loại người ăn mềm không ăn cứng, vậy mà lần này nó lại cúi đầu nhận lỗi, trong mấy năm qua Tôn lão cũng chưa được thấy mấy lần như vậy, chẳng lẽ thật sự là bởi vì nó sao?
- Quân Nhiên, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy cháu?
Tôn lão cau mày nhìn Từ Quân Nhiên, nhưng so với lúc nói với Tôn Vũ Hàng cùng Tôn Vũ Hiên mặt ông lúc nào cũng nghiêm nghị, lời nói nghiêm khắc thì lúc nói với Từ Quân Nhiên vẻ mặt ông hiền hòa hơn rất nhiều. Đây rõ ràng là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, điều này khiến Tôn Vũ Hiên cùng Tôn Vũ Hàng vô cùng oán than.
Từ Quân Nhiên cười gượng kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Người nhà họ Tiết quả thật là quá liều lĩnh.
Tôn lão không gì thêm bởi với ông thì chuyện này cũng không to tát gì, đồng chí Quốc Phong gọi điện tới không chỉ là vì lo chuyện Tôn Vũ Hiên cùng Tôn Vũ Hàng đánh gãy chân người ta mà còn lo sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ thông gia với nhà họ Triệu, dù sao thì loại chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.
Tôn Vũ Hiên đứng ra giải thích:
- Vốn dĩ chúng cháu cũng không có ý định động tay động chân đâu bởi Triệu Hổ cũng đã bắt Tiết Văn phải xin lỗi rồi những không ngờ anh họ chưa đi được bao lâu, Tiết Võ với Hoàng Tử Tề lại tới không cho chúng cháu thả người đã vậy Tiết Võ còn tuyên bố nếu ai dám đứng ra bảo vệ Đỗ Vĩ thì đều phải bước qua xác anh ta! Kết quả là cháu với Vũ Hàng không kiềm chế được…
Từ Quân Nhiên nhướn mày hỏi:
- Chuyện Hoàng Tử Tề là thế nào vậy?
Tôn Vũ Hàng nhún vai trả lời:
- Em cũng không biết, lúc đó Triệu Hổ tức điên lên, mà nói lại thì cũng là tại thằng cha đó động thủ trước nên mới vậy.
thật sự Từ Quân Nhiên không nghĩ tới chuyện này, Triệu Hổ cùng anh em nhà họ Tiết có thể coi là họ hàng thân thích vậy mà không ngờ anh ta lại ra tay trước, có thể thấy lúc đó anh em nhà họ Tiết đã thực sự chọc giận anh ta. Chỉ có điều như vậy cũng tốt hắn cũng không cần phải tốn nước bọt giải thích nhiều, tuy nhiên Từ Quân Nhiên cũng tò mò vì sao Hoàng Tử Tề lại cùng Tiết Võ kéo nhau đến đó.
Nhà họ Hoàng này đúng là âm hồn bất tán mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận