Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 886: Vùng xa xôi hẻo lánh

- Cô ta à?
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng:
- Con gái rượu của cục trưởng cục nhân sự, một con nhóc miệng còn hôi sữa.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới hiểu, thảo nào cô gái kia lại tỏ thái độ như thế. Người đàn ông trung niên này cũng chỉ có gan nói sau lưng một chút, bị người ta chỉ thẳng vào mặt mắng cũng không dám lên tiếng, hóa ra là con gái của cục trưởng đại nhân à.
Người đàn ông trung niên cũng không phải kẻ ngu, hiển nhiên sẽ không nói gì thêm với Từ Quân Nhiên, oán giận vài câu đã là cực hạn rồi.
Từ Quân Nhiên không ở trong phòng này lâu. Nếu mình đã làm đủ thủ tục rồi thì ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa nữa.
- Cậu được phân tới thôn Thảo Mạo.
Người đàn ông trung niên nói với Từ Quân Nhiên, vừa nhìn lại danh sách trong tay mình một chút, nói với Từ Quân Nhiên như không có việc gì:
- Vị đồng nghiệp Đoạn Hiên kia của cậu cũng được phân tới nơi đó. Chốc nữa cậu thông báo với anh ta một chút.
Sở dĩ nói vậy là bởi trên danh sách đã ghi chú rất rõ, Từ Quân Nhiên và Đoạn Văn Hiên đi cùng nhau.
Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý, đi ra khỏi khu hành chính của huyện.
- Lãnh đạo, thế nào rồi?
Đoạn Văn Hiên thấy Từ Quân Nhiên đi ra, vội vàng đi tới hỏi.
Từ Quân Nhiên không nói gì, nghĩ tới một người liền quay lại nhìn thoáng qua khu hành chính huyện Hoàng Dương phía sau lưng, lắc đầu:
- Đi thôi.
Đoạn Văn Hiên không dám hỏi nhiều, vô cùng cẩn thận đi theo phía sau Từ Quân Nhiên. Hai người đi về phía ngoài.
Trở lại thành phố, Từ Quân Nhiên nói với Đoạn Văn Hiên:
- Điều tra tình hình phòng nhân sự của huyện Hoàng Dương, chủ yếu là đồng chí phụ trách.
Đoạn Văn Hiên ngẩn ra, không dám chậm trễ, lập tức đi điều tra.
Rất nhanh liền có kết quả mang tới. Từ Quân Nhiên nhìn tư liệu Đoạn Văn Hiên giao cho mình, chỉ chỉ vào tên của một người:
- Mã Đông Phong. Là người này. Anh gọi điện thoại cho huyện ủy huyện Hoàng Dương, hỏi một chút xem Mã Linh Linh có quan hệ gì với Mã Đông Phong? Dựa vào đâu mà đưa trẻ con mười bảy tuổi vào làm cục nhân sự huyện!
Lúc nói những lời này, sắc mặt của Từ Quân Nhiên rất không tốt. Hắn không ngờ được Mã Đông Phong này đúng là có lá gan không nhỏ, dám sắp đặt cho con gái vào làm ở cục nhân sự. Thời đại này còn có kiểu một người làm quan cả họ được nhờ thế này. Ý nghĩa của một suất công chức chỉ là một người có chút kiến thức phổ thông cũng hiểu. Mã Đông Phong làm như vậy đúng là quá to gan lớn mật.
- Bí thư, việc này…
Đoạn Văn Hiên thấy vẻ mặt Từ Quân Nhiên không tốt, không nhịn được mở miệng, muốn nói lại thôi.
Từ Quân Nhiên thấy vẻ do dự của anh ta, cười cười hỏi:
- Thế nào? Có gì muốn nói không?
Từ Quân Nhiên rất hiểu tính cách của Đoạn Văn Hiên. Nếu không phải chuyện có liên quan tới những điểm mấu chốt thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng mở miệng.
Đoạn Văn Hiên chỉ vào phần tài liệu nọ, nói nhỏ:
- Mã Đông Phong này là ông cậu nhỏ của Bí thư Tiền.
- Hả?
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên biến đổi, nhìn Đoạn Văn Hiên đầy ngạc nhiên, hỏi:
- Anh nói người này là ông cậu nhỏ của Tiền Vân Lục sao?
Hắn thì không sao, dứt khoát gọi thẳng tên Tiền Vân Lục. Đoạn Văn Hiên lại không thể như thế, chỉ có thể cười khổ gật đầu:
- Không sai, chính là cậu ruột của Tiền Ninh.
Anh ta có nhiều năm ân ân oán oán với nhà họ Tiền, có thể nói là hiểu rất rõ tình huống nhà này. Mặc dù Mã Đông Phong không gặp mặt anh ta trực tiếp nhưng Đoạn Văn Hiên vẫn đã nghe qua tên y, mặc dù là danh tiếng không được tốt cho lắm.
- Cũng thú vị. Xem ra tôi đúng là rất có duyên với Bí thư Tiền.
Từ Quân Nhiên lộ nụ cười không ai hiểu nổi. Đối với hắn mà nói, cho dù là Mã Đông Phong này có quan hệ với ai đi nữa thì cũng giống nhau cả thôi. Chẳng qua y là cậu của Tiền Vân Lục cũng khiến Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ.
Nhưng cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng không bỏ qua chuyện này. Cho dù có thể bởi việc xử lý Mã Đông Phong mà đắc tội với Tiền Vân Lục nhưng đối với Từ Quân Nhiên mà nói, bản thân hắn đã sớm bởi chuyện của Đoạn Văn Hiên mà đắc tội với ông ta rồi, cũng chẳng thiếu gì chuyện nữa.
- Bí thư, tôi thấy hay là nên liên hệ với Bí thư Tiền về chuyện này đi.
Đoạn Văn Hiên thấy Từ Quân Nhiên mãi không nói, không nhịn được mà mở miệng. Anh ta thật tâm muốn tốt cho Từ Quân Nhiên, không hy vọng Từ Quân Nhiên đắc tội với quá nhiều người. Dù sao thì Tiền Vân Lục đã có gốc rễ rất sâu tại Nam Châu, đắc tội với ông ta cũng không có gì tốt, nói không chừng còn khiến công việc của Từ Quân Nhiên bị ảnh hưởng không tốt.
Nhưng hiển nhiên Từ Quân Nhiên không có ý nghĩ này, nghe thấy Đoạn Văn Hiên nói liền trực tiếp xua tay:
- Không cần phải thế. Chuyện này đã quyết như vậy rồi. Mặc kệ. Trực tiếp gọi điện tới Ủy ban Kỷ luật huyện, phái người tới điều tra!
Vừa nói Từ Quân Nhiên vừa ra lệnh tiếp:
- Cứ nói là ý của tôi. Phải điều tra thật rõ ràng vì sao Mã Linh Linh thông qua được thẩm hạch. Bên trong điều lệ phân công cán bộ làm sao cho phép có người bưng bít như vậy? Tôi thật sự muốn nghe Mã Đông Phong kia giải thích thế nào!
Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên nói:
- Gần đây anh cũng không nên đi tới đó nữa, chỉ cần phái một người của thành ủy chuyên phụ trách vụ này, có tình huống gì liền báo cáo cho tôi. Còn nữa, cho dù là người nào tới xin xỏ anh cũng bảo gã trực tiếp tìm tôi. Tôi thật sự muốn thấy ai vì tình riêng mà dám bẻ cong quốc pháp!
Nói một hồi, trong giọng của Từ Quân Nhiên đã tràn ngập sát khí. Đoạn Văn Hiên bỗng nhiên cảm thấy mình đang đối mặt với một ngọn núi cao nguy nga.
Sau khi phái Đoạn Văn Hiên đi làm việc rồi, Từ Quân Nhiên mới cúi đầu nhìn tư liệu của Thảo Mạo.
Buổi sáng thứ hai, Từ Quân Nhiên lại ngồi xe khách tới huyện Hoàng Dương. Nhưng hắn không ngờ chính là muốn tới thôn* Thảo Mạo lại vẫn phải tiếp tục ngồi xe.
(Em đắn đo không biết dùng thôn hay xã thì đúng hơn: quy mô nhỏ giống thôn, nhưng có cả Chủ nhiệm Văn phòn Đảng ủy nên hẳn là xã mới có lý)
Đi tới trạm xe khách, dù tâm trí Từ Quân Nhiên kiên định giờ cũng không nhịn được mà khóe miệng phải giật giật. Trước mắt hắn là chiếc xe khách cũ nát nhất trong các loại xe, bên trên ghi chữ hướng tới thôn Thảo Mạo.
Tuổi chiếc xe này chắc cũng phải bằng tuổi mình rồi. Từ Quân Nhiên không nhịn nổi mà thầm oán. Nhưng đi tới gần, dù mũi ngửi thấy đủ mùi vị khác nhau của phân động vật, hắn vẫn cắn răng ngồi xuống.
Xe xuất phát rất nhanh. Xóc nảy dọc đường đi làm cho Từ Quân Nhiên phải cố nén cảm giác buồn nôn, chỉ có thể đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ, nếu có cơ hội nhất định phải sửa tốt con đường này.
Nửa giờ sau, ngay khi Từ Quân Nhiên sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng chiếc xe cũng chậm rãi dừng lại. Lúc xuống xe, Từ Quân Nhiên thoáng ngây người.
Lọt vào tầm mắt hắn là một trấn nhỏ giống như từ sáu bảy mươi năm trước. Hắn đứng ở một đầu đường có thể nhìn thấy đầu đường bên kia. Con đường này chính là con đường đi ngang qua cả thôn Thảo Mạo rồi.
- Thật là nghèo mà!
Trong lòng Từ Quân Nhiên nói thầm một câu. Dù sớm đã hiểu một ít qua tư liệu báo cáo, cũng biết về sự nghèo khó của thôn Thảo Mạo nhưng khi tự mình cảm thụ, hắn mới phát hiện ra nơi này còn nghèo hơn mình tưởng tượng nhiều. Dù sao tư liệu cũng là do người ta viết ra, chỉ cần là người thì sẽ không tự chủ có chút điều chỉnh trong cách dùng từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận