Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 409: Người thao túng vận mệnh.

- Có chuyện gì thế? Hai người có chuyện gì giấu tôi thế?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Vũ Hằng đang đi đến, có chút kinh ngạc hỏi, câu nói vừa nãy của Tôn Vũ Hằng, khiến cho trong lòng của hắn bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
Sắc mặt của Tôn Tĩnh Vân có chút tiều tụy, nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên nhưng lại không mở miệng trả lời, mà lại lặng lẽ xoay người lại.
- Tô Vũ Hằng, cậu nói đi!
Giọng của Từ Quân Nhiên cao hơn một chút.
Hắn là ai chứ, dù hiện tại không ở thủ đô, nhưng Từ Quân Nhiên lại biết, bất cứ chuyện gì ở trong thủ đô đều không thể không có lửa thì sao có khói, xét điều Tôn Vũ Hằng vừa nói, cộng thêm phản ứng của Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra. Xem ra đúng là có huyện gì đó mà bản thân không được biết, hơn nữa là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, xảy ra chính vào lúc mà mình rời khỏi trường Đảng trung ương đi đến tỉnh Tùng Hợp công tác.
Tôn Vũ Hằng đi đến trước mặt của Từ Quân Nhiên, cười khổ rồi nói:
- Cậu không hỏi, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên âm trầm:
- Cậu nói đi, rốt cuộc Hoàng gia với Tôn gia có giao dịch gì, có liên quan gì đến dì út?
Hắn biết rõ, Tôn lão không thể nào dễ dàng rút khỏi trung tâm quyền lực, tuy bởi vì vấn đề hàng đội, ông ấy hiện tại đã rút khỏi quyền lực trung tâm, nhưng bất kể có nói thế nào, có được thành tích đã qua cùng với mối giao tình cũ, thủ trưởng cao nhất có lẽ sẽ không chủ động đối phó với Tôn gia.
Nếu như đã là như vậy, vậy thì Tôn gia nếu như muốn quật khởi, hoặc bảo trì vị trí hiện tại, khẳng định cần phải có một bạn đồng minh.
Chẳng lẽ Tôn lão chọn Hoàng phó tổng?
Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, tiếp sau đó Từ Quân Nhiên chợt nghe thấy lời mà Tôn Vũ Hằng nói với mình.
- Ông nội đã quyết định, để dì út đính hôn cùng với đứa con trai nhỏ của Hoàng phó tổng.
Tôn Vũ Hằng cười khổ mà nói ra những lời này, sau đó bất đắc dĩ nói tiếp với Từ Quân Nhiên:
- Chú hai họ cũng đã phản đối quyết định này, nhưng vì là quyết định của ông nội, cậu cũng biết, không ai có thể thay đổi được.
Trong mắt của Từ Quân Nhiên lóe lên:
- Dì út không bằng lòng?
Đối với hắn mà nói, Tôn gia tốt xấu cũng không liên quan gì đến mình. Hắn sở dĩ ở đây, chỉ là bởi vì không hy vọng phá hỏng phần tình cảm thân thích đó mà thôi.
- Cậu thử nói xem?
Tôn Vũ Hằng cười lạnh hỏi ngược lại.
- Một người đã sắp bốn mươi tuổi vẫn còn dựa vào bậc cha chú, một kẻ mà hay gây sóng gió khắp nơi này, dựa vào cái gì mà đem lại hạnh phúc cho dì út? Ông nội cũng không biết phát bệnh gì, lại một mực muốn kết thân với Hoàng phó tổng, tuy nói hiện tại y ở trong cố ủy trủ chì công việc, nhưng như vậy thì sao chứ, cũng không thể lấy hạnh phúc của dì út đem đi đổi lấy an bình của Tôn gia được? Hơn nữa, cho dù Tôn gia có đi xuống dốc, cũng không đến bước ấy chứ?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, trong lòng lại nở nụ cười lạnh. Tôn lão rốt cuộc vẫn là đi bước này, ở trong mắt của ông ấy, hạnh phúc của Tôn Tĩnh Vân cũng không quan trọng, nếu như là vì sự phát triển lâu dài của gia tộc, ông ấy không ngại hi sinh người con gái nuôi này. Con người già rồi thì dần dần mất đi sự tiến thủ trước kia, cũng không phải ai cũng đều giống như thủ trưởng cao nhất có thể trải qua ba chìm ba nổi mà không thay đổi nguyện ước lúc đầu. Dưới con mắt của Từ Quân Nhiên, Tôn lão gia của hôm nay đã mất đi nhuệ khí của ngày nào, kể từ khi con trai lớn xuống đài, ông ấy lại triệt để lui về, ông ấy dần dần đã mất đi tâm tư tranh hùng, ông ấy suy nghĩ càng nhiều hơn, là làm thế nào bảo vệ được cuộc sống bình an sau này của con cháu Tôn gia.
Ở điểm này Từ Quân Nhiên từ nửa năm trước đã cảm nhận được rồi, lúc đó hắn đôi lúc có từ trường Đảng đến đây trò chuyện cùng Tôn lão, vào lúc ấy, Từ Quân Nhiên cảm nhận được, cách nghĩ của ông ấy đang dần dần thay đổi.
Nguyên nhân tạo nên sự thay đổi này có rất nhiều, nhưng Từ Quân Nhiên bất luận thế nào cũng không thể hiểu nổi. Vì sao ông ấy lại chọn hi sinh hạnh phúc của Tôn Tĩnh Vân để kết minh với Hoàng phó tổng, chẳng lẽ ông ta cho rằng Tôn Tĩnh Vân gả vào Hoàng gia có thể có được hạnh phúc, hoặc là, dựa vào loại quan hệ này có thể bảo đảm được hạnh phúc sau này cho người của Tôn gia.
- Vũ Hằng đừng nói nữa!
Tôn Tĩnh Vân không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hằng, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ:
- Đây đều là số mệnh, đừng nói nữa.
Trong mắt của Từ Quân Nhiên lóe lên hàn khí:
- Vì sao dì lại đồng ý? Dì út, dì nói thật với tôi đi.
Hắn không thể không hoài nghi đầu đuôi sự tình này, bởi vì Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ Tôn Tĩnh Vân, đây là một người phụ nữ mà cả ở bên ngoài lẫn bên trong đều tràn đầy tư tưởng chủ nghĩa tự do, vậy mà ở trong chuyện này cô lại lựa chọn thỏa hiệp mà không phải phản kháng, điều này khiến cho Từ Quân Nhiên bất luận như thế nào cũng đều cảm thấy quá kì quái. Nếu như nói Tôn Tĩnh Vân lựa chọn là chống lại hoặc là chạy trốn, Từ Quân Nhiên còn có thể cảm thấy bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác dì ấy lại lựa chọn thỏa hiệp, lựa chọn đồng ý sự an bài của Tôn lão, điều này khiến cho Từ Quân Nhiên có nghĩ vỡ đầu cũng không thể lý giải, thậm chí còn cảm thấy có chút kỳ quái.
Tôn Tĩnh Vân nở nụ cười khổ, hai con ngươi tràn đầy ảm đạm cùng sự bất đắc dĩ:
- Có gì kỳ lạ đâu, ta thích Hoàng Hạo không được sao?
Từ Quân Nhiên cười lạnh nhìn ánh mắt của Tôn Tĩnh vân:
- Dì út, dì cho rằng tôi giống một vài người ngu ngốc dễ bị gạt ở trong phòng khách kia sao? Thích ư? Đến Tôn Vũ Hằng cũng biết đó là một tên phế nhân, tôi không tin dì lại không biết chuyện này, dì không đến mức cho là Từ Quân Nhiên tôi cũng là đồ dần hồ đồ dễ gạt giống bọn họ chứ?
Tôn Tĩnh Vân lắc đầu, lại như cũ, không nói lấy một câu.
Từ Quân Nhiên nhìn thật sâu ánh mắt của Tôn Tĩnh Vân, hỏi Tôn Vũ Hằng:
- Ông nội cậuđâu?
Tôn Vũ Hằng ngây người một lúc:
- Đang nghỉ ngơi ở thư phòng, sao thế?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cậu ở đây cùng với dì, tôi đi tìm ông nói chuyện.
Bất luận nói thế nào, chuyện này là Tôn lão đưa ra quyết định, Từ Quân Nhiên biết, nếu mình muốn biết đáp án thì phải đi gặp ông, chỉ có ông ấy mới có thể giải quyết được những nghi hoặc trong lòng mình.
Cất bước đi hướng về phía thư phòng, Từ Quân Nhiên nhìn thật sâu Tôn Tĩnh Vân, sau đó không quay đầu lại nữa.
- Ngươi hà tất phải làm thế?
Tôn Tĩnh Vân nhìn bóng lưng của Từ Quân Nhiên, tự nhủ, không biết là đang nói Từ Quân Nhiên sao lại làm như vậy, hay là đang nói việc Tôn Vũ Hằng lựa chọn đem sự tình nói cho Từ Quân Nhiên.
Tôn Vũ Hằng ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì, sau một hồi lâu mới bình tĩnh nói:
- Ở trong cái nhà này, nếu như còn có người có thể ngang hàng đứng ở trước mặt ông nội nói chuyện, vậy cũng chỉ có một mình Quân Nhiên. Bất kể như thế nào, chuyện này nếu như muốn có được một đáp án, vậy cũng chỉ có thể để cho hắn đi tìm ông nội nói chuyện.
Khóe miệng bỗng nhiên nở một nụ cười, Tôn Vũ Hằng ý vị thâm trường nói ra:
- Xung quan giận dữ vì hồng nhan, dì út không cảm thấy, vừa rồi Quân Nhiên, rất đàn ông sao?
Tôn Tĩnh Vân thoáng ngây ngẩn cả người, cả buổi đều không nói ra lời nào.
………………
………………
Đại viện Tôn gia là tòa nhà cấp bốn, thư phòng của ông ở bên trong cùng, ngày thường sẽ không có người dám đến đây gây ảnh hưởng đến ông ấy. Dù sao quyền uy Tôn lão ở Tôn gia cũng rất lớn, đám tiểu tử hậu bối ngày thường ở trước mặt của lão gia đến cả thở mạnh cũng không dám, nếu không phải vì yêu cầu của trưởng bối, bọn họ sống chết cũng không tới nơi này.
- Bí thư Trần, thủ trưởng có đây không?
Từ Quân Nhiên khi vừa đi tới cửa, thấy bí thư phụ trách sinh hoạt Trần Phong Cư của Tôn lão lại đang đứng ở trước cửa ra vào, cười, lên tiếng chào hỏi.
Trần Phong Cư là bí thư phụ trách sinh hoạt của Tôn lão, đã ở bên cạnh ông lâu lắm rồi, Tôn gia từ trên xuống dưới, đối với vị bí thư Trần này không dám thất lễ, đều rất khách khí. Nhưng Trần Phong Cư con người này cũng rất có ý tứ, đối với với hậu bối Tôn gia đều hết thảy đứng xa mà trông, từ trước đến nay có chuyện riêng tư tiếp xúc với bọn họ, chỉ có điều Từ Quân Nhiên thì ngược lại là trường hợp ngoại lệ, hai người chênh lệch khoảng hai mươi tuổi, nhưng giao tình cũng không hề tệ.
- Quân Nhiên đến à, thủ trưởng vừa nghỉ ngơi, cậu có chuyện gì không?
Trần Phong Cư cười cười, nói với Từ Quân Nhiên. Đối với người thanh niên cũng xưng hô gọi Tôn lão là thủ trưởng giống mình chứ không phải là ông ngoại, y rất mến mộ, người này thật giống như mình lúc còn trẻ, có tài hoa, mà không kiêu căng.
- Nghỉ ngơi?
Từ Quân Nhiên nhướng mày, Tôn lão sao lại sớm thế mà đã nghỉ ngơi, có chút không thích hợp.
Nhìn thoáng qua hướng vào trong thư phòng, Từ Quân Nhiên cười nói với Trần Phong Cư:
- Chủ nhiệm Trần, chúng ta đi rồi nói chuyện.
Trần Phong Cư gật đầu, hai người dạo quanh một vòng đi vào một góc vắng vẻ, Từ Quân Nhiên lúc này mới nhìn Trần Phong Cư trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Trần, người ngay không nói hai lời, tôi muốn hỏi anh chuyện này. Thủ trưởng có phải muốn đem dì Tĩnh Vân gả cho cái tên Hoàng Hạo, chính là con trai của Hoàng phó tổng?
Nghe thấy lời Từ Quân Nhiên vừa nói, Trần Phong Cư thoáng ngây ngẩn cả người, sau một hồi lâu sắc mặt hơi mới có chút bất đắc dĩ nói:
- Cuối cùng thì cậu cũng biết chuyện này.
Những lời này của y đã để lộ ra tin tức mà Từ Quân Nhiên hy vọng được biết, Từ Quân Nhiên nhìn Trần Phong Cư gật gật đầu:
- Chuyện lớn như vậy, tôi có thể không biết sao?
Trần Phong Cư thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Quân Nhiên, chuyện này không đơn giản như cậu đang nghĩ đây, lão thủ trưởng cũng là có nỗi khổ tâm đấy.
- Nỗi khổ tâm?
Từ Quân Nhiên không khỏi nở nụ cười lạnh:
- Ông ấy có nỗi khổ tâm thì có thể hi sinh hạnh phúc của dì út sao? Năm đó buộc mẹ của tôi đi xem mắt cũng là ông ấy, hiện tại buộc dì út gả cho một tên phế vật ăn không ngồi chờ chết rồi cũng là ông ấy, tôi cho rằng nhiều năm như vậy ông ấy có thể có chút thay đổi, có điều xem ra tôi sai rồi, người bảo thủ chính là người bảo thủ, cả đời đều không có cách nào thay đổi được!
Nói xong, hắn xoay người đi hướng về phía thư phòng:
- Tôi thật ra muốn hỏi ông ấy, ông ấy rốt cuộc có ý đồ gì!
Trần Phong Cư ở sau lưng của Từ Quân Nhiên, sắc mặt không ngừng thay đổi, nhưng chung thành đều không mở miệng, y không biết, mình có nên đem tin tức kia nói cho Từ Quân Nhiên hay không.
Mắt thấy Từ Quân Nhiên muốn xông vào thư phòng, Trần Phong Cư đi ra phía trước, kéo lấy tay của Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, cậu không thể đi vào!
Từ Quân Nhiên bỗng nhiên quay người, trừng mắt nhìn Trần Phong Cư nói:
- Anh còn ngăn tôi nữa, chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa, là kẻ địch!
Trần Phong Cư bất đắc dĩ thở dài một hơi:
- Cậu phải hiểu thủ trưởng, ông ấy…
Lời còn chưa dứt, từ trong thư phòng truyền đến giọng nói của Tôn lão:
- Tiểu Trần, để cho nó vào đi.
Trần Phong Cư hai tay dừng lại, vốn là kéo lấy hai ống tay áo của Từ Quân Nhiên cũng bất đắc dĩ buông ra, mắt nhìn theo Từ Quân Nhiên cất bước tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng, Tôn lão ngồi ở trên một chiếc ghế mây, nhìn Từ Quân Nhiên đang đứng vững trước mặt, hai đầu lông mày hiện lên sắc thái mỏi mệt, nhẹ nhàng chỉ vào cái ghế đối diện:
- Ngồi xuống nói đi, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười lạnh, bước đến đối diện ông ngoại, từ từ ngồi xuống.
Thế nhưng, sau một khắc, một câu của Tôn lão lại khiến cho Từ Quân Nhiên bỗng nhiên đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận