Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 447: nhân vật lớn.

Phần mông quyết định phần đầu, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, vậy cái gì quyết định tầm nhìn của một người?
Lúc trước Vương Hiểu Nhu cũng cho rằng đối với cô mà nói, các lãnh đạo trong huyện hay là trong thành phố đã là các nhân vật lớn rồi, nhưng sau khi tiếp xúc với mấy người chị Chu, cô mới dần dần phát hiện ra, thế giới bên ngoài còn thú vị hơn nhiều những gì mà cô đã tưởng tượng. Giống như chuyến đi lên tỉnh, nhìn thấy quần áo trang sức của cửa hàng Vũ Tình, cô vẫn còn nhớ như in dáng vẻ kinh ngạc lúc đó của mình. Thế nhưng, chị Chu lại nói Mấy thứ này so với xí nghiệp ở Lĩnh Nam và Hương Giang thì còn kém xa.
Lâm tiểu thư mà chị Chu nói đến Vương Hiểu Nhu cũng biết là người như thế nào, với cách nói của chị chu, cô ta chắc hẳn là một nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng, sinh ra ở Giang Nam lại một mình đến mảnh đất Lĩnh Nam cùng làm ăn với với Trang Minh Nguyệt, Trang phu nhân nổi danh của vùng Hương Giang, cho dù là ở Thủ đô thì cũng giống như đi trên đất bằng.
Một người như vậy, Vương Hiểu Nhu không thể không bội phục, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy chị Chu nói qua, vị Lâm tiểu thư này rất thân với Từ Quân Nhiên, lần này Lâm Vũ Tình đầu tư vào tỉnh Tùng Hợp cũng là vì Từ Quân Nhiên.
Hiển nhiên, mối quan hệ của Lâm tiểu thư và Từ Quân Nhiên không hề đơn giản.
Vương Hiểu Nhu có chút lo lăng cho Tạ Mỹ Quyên, dù sao nếu so với Lâm Vũ Tình, bất luận là về địa vị hay các điều kiện khác, thì Tạ Mỹ Quyên không chỉ thua kém một phần một nữa. Cô cũng không biết là mình có nên nói cho Tạ Mỹ Quyên hay không, nhìn dáng vẻ yêu thương sâu đậm hôm nay của Tạ Mỹ Quyên, e rằng chị ta đối với Từ Quân Nhiên là thật lòng thật dạ.
Điều khiến Vương Hiểu Nhu lo lắng nhất là thân phận của Từ Quân Nhiên, bởi Vương Hiểu Nhu vô tình nghe được Vương Giản và chị Chu nói chuyện với nhau, thành tích mà Lâm tiểu thư có được hôm nay có liên quan rất lớn đến việc quen biết con cháu của các cán bộ lớn ở Lĩnh Nam, Ngay cả con cái của các cán bộ đứng đầu tỉnh Lĩnh Nam cũng đều gọi Lâm Vũ Tình một tiếng em dâu!
Em dâu!
Vương Hiểu Nhu có là kẻ ngốc thì cũng có thể đoán được, có thể được mấy thế hệ con cháu của các quan lớn ở Thủ đô xưng huynh gọi đệ, nhất định cũng là con cháu của một nhân vật lớn nào đó ở Thủ đô.
Sau khi Từ Quân Nhiên gặp mặt chị Chu, Từ Quân Nhiên tặng thuốc lá cho chồng của chị Vương, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là, nhà thiết kế thời trang kiêu ngạo đó lại không nỡ hút điếu thuốc đó. Vương Hiểu Nhu đã nhìn thấy tận mắt anh ta cất giữ điếu thuốc đó rất cẩn thận, lúc đó, cô còn cảm thấy rất kỳ lạ. Sau này, có dịp lên tỉnh cùng với chị Chu, Vương Giản cũng đã thăm dò qua về mối quan hệ của cô và Từ Quân Nhiên, khi biết cô và Từ Quân Nhiên chỉ là bèo nước gặp nhau thì thái độ của mọi người với cô liền tốt hơn hẳn, nghe bọn họ nói, bao thuốc đó của Từ Quân Nhiên, có nguồn gốc vô cùng lớn, nghe nói là ở Thủ đô, không phải ai cũng có tư cách hút nó.
Cho nên nhìn thấy Đàm Thụy gọi điếu thuốc mà Từ Quân Nhiên đưa cho là thuốc lá địa phương, Vương Hiểu Nhu không nhịn được cười lạnh, còn tự nhận là quý nhân trên tỉnh xuống, cũng chỉ là một kẻ đần độn có mắt như mù mà thôi.
Người của Vương gia hiển nhiên cũng không để ý đến ánh mắt khinh bỉ này của Vương Hiểu Nhu. Đối với họ, con rể của mình nói đó là thuốc lá địa phương thì nhất định là thuốc lá địa phương, dù sao ở chốn thâm sơn cùng cốc này cũng không có nhân vật lớn nào, Vương Thanh Văn đã làm lãnh đạo ở huyện này nhiều năm, cũng không biết đến trong huyện Phú Nhạc này có nhân vật lớn nào họ Từ cả.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến những tiếng động ầm ĩ, hình như đang có một nhóm người đi đến, mọi người quay lại thì phát hiện ở cửa đang có mấy người đi đến.
Tạ Mỹ Quyên biến sắc, thì ra là Chu Trạch Thành và Cố Hoàn đang đi đến, đi trước họ có một người đàn ông khoảng 40 tuổi, nét mặt rất uy nghiêm, dáng vẻ đầy khí thế quan, đi ngang hàng với ông ta là một người đàn ông đeo kính khoảng 30 tuổi, trông có vẻ như là một vị giáo sư đại học. Theo sau lưng 4 người họ còn có mấy nhân viên nữa, hình như là các thư ký.
“Anh rể mình sao lại đến đây?” trong đầu Tạ Mỹ Quyên hiện lên một suy nghĩ kỳ quái, lập tức nhìn về phía Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng chuyện này hắn cũng không rõ, người có thể khiến cho Chu Trạch Thành đi cùng như vậy, ít nhất cũng phải là một lãnh đạo cấp Thành ủy. Tuy hắn nhìn người đàn ông đeo kính kia rất quen nhưng không thể nhớ nổi là hắn đã gặp đối phương ở đâu.
Hắn ngước lên nhìn, không ngờ mấy người của Vương gia đang trò chuyện vui vẻ, sắc mặt ai nấy lúc này đều hết sức kinh ngạc, Đàm Thụy há hốc mồm, giống như chuẩn bị nuốt cả một quả trứng vịt.
- Chị, anh rể, hai người quen họ sao?
Tạ Mỹ Quyên nhìn về phía Vương Mỹ Lệ, thấp giọng hỏi. Cô cũng rất tò mò, nhìn thấy biểu hiện của Vương Mỹ Lệ và Đàm Thụy thì rõ ràng là họ có biết người đàn ông đeo kính kia.
- Xuỵt!
Vương Mỹ Lệ đặt ngón tay lên trước miệng, khẽ nói với Tạ Mỹ Quyên:
- Người kia chính là Trưởng phòng Trương của văn phòng Tỉnh ủy, thư ký của Bí thư Trần!
Nói xong, bà ta tự nhủ: “ Kỳ lạ, Trưởng phòng Trương sao lại đến huyện Phú Nhạc này cơ chứ?
Đàm Thụy ở bên cạnh, sắc mặt lo lắng, thậm chí khuôn mặt còn có chút cau có, lầm bẩm trong miệng:
- Sao y lại đến đây, sao y lại đến đây …
Vương Thành Văn làm ra vẻ nói với con rể:
- Đàm Thụy, con với trưởng Ban Trương cũng coi như là chỗ đồng liêu, cũng nên đi chào hỏi một chút!
Đàm Thụy nghe thấy bố vợ nói như vậy do dự đáp:
- Con thấy trưởng ban trương hình như là có việc riêng, không nên quấy rầy ông ấy!
Y tự biết mình, bên ngoài dương oai giễu võ rất oai phong nhưng cũng không bằng ai cả, y cũng là dựa vào danh vị phó Chủ tịch kia, vốn không có quyền lực gì, nếu như so với Trương Trọng Kiên ở phe thực quyền thì địa vị của y còn thua xa. Huống chi người ta là trưởng ban văn phòng tỉnh ủy, còn mình chỉ thuộc văn phòng chính phủ của tỉnh, khoảng cách giữa hai người là không hề nhỏ.
Vương Mỹ Lệ ngồi bên cũng lên tiếng:
- Lão Đàm, em thấy anh cũng nên đi chào hỏi dù sao cũng đều cũng làm việc ở Ủy ban, ra vào chạm mặt, cũng nên để lại ấn tượng tốt. Em nghe nói cuối năm nay trưởng ban Trương rất có thể sẽ thăng chức làm phó Sở.
Cô ta cũng có một công việc nhàn hạ ở Ủy ban, ngày bình thường, mấy người phụ nữ không có việc gì thường tụ tập lại nói chuyện phiếm, tất nhiên biết được rất nhiều tin tức, thậm chí còn biết được tin trước khi có văn kiện chính thức.
Đàm Thụy nghĩ thấy cũng đúng, y và Trương Trọng Kiên cũng coi như là có quen biết, cho dù có thể đối phương không nhất định là quen thân với mình, nhưng một khi Trương Trọng Kiên được đề bạt làm cán bộ cấp phó sở, nhất định sẽ kiêm nhiệm thêm chức phó Bộ trưởng của văn phòng chính phủ tỉnh. Đến lúc đó, nếu như mình có muốn liên hệ với gã cũng dễ dàng hơn nhiều. Xuất thân của Đàm Thụy cũng không được tốt, có thể đi được đến hôm nay nói cho cùng cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của bố vợ, nếu như chỉ dựa vào y thì có thể hôm nay y vẫn chưa thể gia nhập giới chính trị, làm được cái chức Trưởng ban. Tình hình hiện tại trong tỉnh y cũng biết một chút, Chủ tịch Trần mới nhậm chức, cũng có ý định mời gọi nhân tài, Đàm Thụy cũng coi là có chút tài năng, nên cũng hi vọng có ngày nổi danh.
Đàm Thụy đang suy nghĩ thì cả người liền cứng đờ, điếu thuốc đang kẹp trên tay cũng rơi xuống, sau đó, mặt y tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói với những người ngồi cùng:
- Lát nữa mọi người để ý một chút, chú ý lời ăn tiếng nói của mình, tuyệt đối không được ăn nói lung tung, trưởng ban Trương là người bên cạnh Chủ tịch tỉnh, lỡ may … Được rồi, Quyên Tử, cô dẫn theo bạn của mình lánh đi!
Nói xong, y vội vàng đứng dậy đi đến ngênh đón mấy người Trương Trọng Kiên đang đi đến.
Thì ra, khi những người kia chuẩn bị lên lầu, vị Trưởng ban Trường kia đột nhiên dừng lại, nói gì đó với mấy người bên cạnh, sau đó đổi hướng đi về phía bàn của bọn họ ở bên này.
Từ Quân Nhiên sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa rồi, tuy rằng bên đó có Chu Trạch Thành và Cố Hoàn đi cùng, nhưng hôm nay Từ Quân Nhiên không hề có một chút tâm tư nào muốn đối phó bọn họ, nhìn Tạ Mỹ Quyên một cái, rồi lại nhìn sang Vương Hiểu Nhu, hắn chuẩn bị cứ như vậy rời khỏi đây.
Đàm Thụy tươi cười đi đến trước mặt Trương Trọng Kiên, đưa tay ra tươi cười nói:
- Trưởng ban Trương, anh khỏe chứ, không ngờ …
Y còn chưa nói xong liền phát hiện Trương Trọng Kiên đi qua mình, giống như không hề nhìn thấy y, y còn đang sửng sốt thì bên tai đã thấy vang lên giọng của Trương Trọng Kiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên! Đúng là cậu chứ? Sao lại là cậu, thật không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được cậu!
Đàm Thụy ngây như phỗng một hồi, sau đó quay người lại, thấy Trương Trọng Kiên mới vừa rồi còn vô cùng lãnh đạm, không thèm để ý đến y, lại trò chuyện với Từ Quân Nhiên một cách nhiệt tình như thế. Nhìn kiểu thân mật này không khác gì là nhìn thấy Chủ tịch tỉnh đến vậy!
Từ Quân Nhiên nhíu mày, lập tức nhớ ra đối phương là ai, cười nói:
- Tôi cũng không ngờ rằng lại là ngài! Chủ tịch tỉnh Trần cũng đến rồi?
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra người này là ai. Năm đó, khi hắn bị gọi vào phòng họp đối mặt với các vị lãnh đạo tỉnh như Chu Đức Lượng và Trần Tinh Duệ, người này đứng ở ngoài cửa, lúc đó gã là thư ký của Trần Tinh Duệ. Không ngờ lâu như vậy, Trần Tinh Duệ vẫn dẫn theo gã, xem ra đây là trợ thủ đắc lực của Trần Tinh Duệ nên mới được theo từ Giang Nam đến Tùng Hợp.
- Ha ha, xa quê gặp người quen cũ, đúng là xa quê gặp người quen cũ!
Thư ký bắt tay cùng Từ Quân Nhiên, sau đó nói:
- Chủ tịch tỉnh không có đến, lần này tôi đến là đặc biệt lấy một ít tài liệu ở huyện của các cậu. Chủ tịch biết cậu đã đến Tùng Hợp cũng có nói đến mấy lần, lễ mừng năm mới ở Thủ đô, còn nhắc cậu với các lãnh đạo bên trên. Chuyện cậu hợp tác với ông chủ Tào, thật quá lợi hại! Đám anh em chúng tôi nghe xong cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chuyện mà gã nhắc đến chính là chuyện mà hắn và Tào Tuấn Vĩ đập phá xe của Lý Kiến Thiết mấy câu này nói ra có hơi đường đột nhưng ám chỉ Từ Quân Nhiên, Trần Tinh Duệ là tâm phúc của Tào gia, cũng có thể coi như người nhà. Không thể không nói, Trương Trọng Kiên này có thể được Trần Tinh Duệ coi trọng, gã nhất định không phải là một người đơn giản.
Từ Quân Nhiên cười một cái, nhìn Trương Trọng Kiên gật đầu:
- Đã phiền Chủ tịch Trần ngài phải lo lắng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận