Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 617: Phải đi.

Đã đến quan trường, sẽ biết sự phức tạp của quan trường, sự phức tạp của xã hội, trên trên dưới dưới, việc gì cũng không đơn giản, hôm nay là bạn, ngày mai là địch, thấy nhiều thành quen, không có gì đáng ngạc nhiên. Cho dù trong lịch sử, quan trường thường phân chia người thành quân tử và tiểu nhân, nhưng trên thực tế luôn là trong anh có tôi, trong tôi có anh, ranh giới không rõ ràng như thế, người người đều cảm thấy bản thân là quân tử, còn kẻ thù là tiểu nhân.
Từ Quân Nhiên không cảm thấy mình là quân tử, nhưng cũng hiểu, quan hệ giữa quân tử và bè đảng. Người xưa nói: trong triều có người tốt làm quan. Bây giờ muốn lăn lộn trong quan trường, chỉ sợ còn phải trăm phương ngàn kế dựa dẫm tiến vào một vòng tròn nào đó, tìm kiếm ô dù bảo vệ, người trong quan trường tiến vào một vòng tròn, trở thành “một người nào đó”, là có biểu hiện bản lĩnh, có năng lực, được đánh giá cao, tiền đồ tươi sáng. Chuỗi đồ ăn trong quan trường không chỉ khiến quan viên đoàn kết, đóng vai trò chuyển giao lợi ích và ô dù, hơn nữa còn đục ruỗng nghiêm trọng quan trường, nếu không tiến vào vòng tròn, không chuyển giao lợi ích cho vòng tròn, vậy vĩnh viễn bị đẩy ra khỏi con đường sự nghiệp, buộc một số người không thể không từ bỏ nguyên tắc để gia nhập vào vòng tròn.
Tại tỉnh Tùng Hợp, rất rõ ràng Từ Quân Nhiên là người thuộc vòng tròn của Trần Tinh Duệ. Đây là điều không cần nghi ngờ, giống như bản thân Trần Tinh Duệ nói, Trần Tinh Duệ làm quan ở Giang Nam nhiều năm, Từ Quân Nhiên là người từ Giang Nam, điều này trong mắt nhiều người, là dấu hiệu phe nhóm rất rõ ràng, cho dù Từ Quân Nhiên làm thế nào, đều khó tách rời.
Bản thân hắn cũng rất rõ đạo lý này, vì thế dù không có việc đặc biệt kháng cự này, dù sao có quan hệ của Tào Tuấn Minh, hơn nữa người ta đang là cán bộ cấp lãnh đạo, Từ Quân Nhiên có thể gia nhập vòng tròn của anh ta, cũng coi như là một sự giúp đỡ cho tiền đồ tương lai của hắn.
Trong xã hội, nhiều người đã định trước là phải để người khác nói chuyện thay họ, cho dù do trong công việc, cuộc sống hình thành trong vòng tròn quan hệ, mỗi người đều có cơ hội phát biểu ý kiến, nhưng sự thực luôn là có một vài người bị một vài người khác chi phối, xã hội cũng phân hóa thành người thường, người tài, quý tộc. Họ dựa vào điều kiện kinh tế, văn hóa giáo dục, nhu cầu chính trị, tự thiết lập quy tức ứng xử riêng, dưới những quy tác này, vòng trong cũng trở thành một đơn vị chuẩn xã hội, tuy vô hình vô thanh, nhưng nó giới hạn hành động của mỗi người, đồng thời cũng va chạm và thẩm thấu lẫn nhau.
Việc như vậy từ thời cổ đại của Trung Hoa, trong lịch sử của Trung Hoa, quan trường chính trị vẫn luôn là hệ thống đặc quyền trên đầu người dân, cũng vì rời xa người dân bình thường mà đầy vẻ thần bí, thay đổi triều đại, vinh nhục chìm nổi. Chính trị là một hệ thống sinh thái rất phức tạp, thành bại rất khó tổng kết, nhân vật chính trị cũng có ưu khuyết điểm thị phi rất khó dùng tiêu chuẩn đơn giản để đo lường.
Phải biết rằng vòng tròn, trong lời nói của người dân chỉ là khái niệm phạm vi cuộc sống, nhưng trong hệ thống chính trị, lại là tiền vốn để một quan viên yên thân gửi vận mệnh. Trong từ vựng chính trị, có rất nhiều từ thể hiện thay cho vòng tròn: giáo phái, băng phái, bè phái, vây cánh, thế lực, đội nhóm, tập đoàn,…Nói ngắn gọn, một quan viên đặt mình trong hệ thống này, hoặc chủ động tự giác gia nhập vào, hoặc vô tình tham gia một phe phái, hoặc đơn thuần là bị người khác coi là “người” của người nào đó, ít nhiều đều sẽ bị phân loại và đóng dấu. Một vòng tròn chính là một cỗ thế lực chính trị, muốn hoàn toàn đứng ở bên ngoài, kết quả rất có thể bị gạt ra ngoài lề: ở trên không có người quan tâm anh, ở dưới cũng không có người đi theo anh, cô độc một người, đã thành không khí, cũng khó thực hiện được tham vọng. “Được người có quyền lực trong triều trọng dụng” ---- được người khác tiến cử tán thưởng hoặc đề bạt, anh nên đứng trong đội ngũ của người này, nếu lắc đầu, không chỉ bị vòng tròn này từ bỏ, còn rất dễ bị những đoàn thể khác gây khó khăn, rất khó để lăn trong giới chính trị.
Từ Quân Nhiên từng nghe qua một câu nói, gọi là một cánh đồng một quân phiệt, một tung đội một núi, chính là nói phân tranh vòng luẩn quẩn trong quân đội, loại việc vòng luẩn quẩn này, căn bản là không rõ được, giống như các phe phái ở thủ đô hiện nay, rất nhiều lúc, không phải vì mọi người có cùng kinh nghiệm hoặc bối cảnh gì?
- Cảm ơn chủ tịch tỉnh Trần chiếu cố tôi trong thời gian dài như vậy, lần đầu đến thăm ngài, cũng không biết tặng gì thì được, mấy ngày trước cùng bạn bè dạo phố phát hiện ra bức tranh này rất không tồi, vì thế đặc biệt mang đến tặng ngài.
Từ Quân Nhiên vừa nói vừa lấy bức tranh trong túi ra.
Trần Tinh Duệ nghe nói là tranh, cũng không để ý, chỉ nói:
- Đến thì đến, còn mang đồ gì, lần sau không cần mang đồ đến.
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói:
- Bức tranh này thể hiện tình cảm sự dẫn dắt tôi của chủ tịch tỉnh Trần, mời ngài nhất định nhận lấy.
Nghe nói thế, Trần Tinh Duệ cười ha ha nói:
- Vậy thì được, nếu cậu nói như vậy, tôi nhận vậy, cậu có tâm ý như vậy tôi không nhận cũng không được.
Tùy ý để lên bàn, Trần Tinh Duệ cũng không quá coi trọng, quay người hàn huyên với Từ Quân Nhiên.
Vợ của Trần Tinh Duệ là biên tập của tòa soạn, thấy bức tranh Trần Tinh Duệ đặt trên bàn, có chút tò mò cầm lên, vừa đặt lên tủ vừa mở ra xem một cái, vừa nhìn liền nhìn ra có chỗ đặc biệt, bà cũng có nghiên cứu qua phương diện đồ cổ, lập tức phát hiện bức tranh này có chỗ đặc biệt. Chỉ là ngại có khách ở đây, bà cũng không tiện xem cẩn thận, chỉ đặt trên tủ.
Ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, Trần phu nhân hỏi:
- Tiểu Từ, đồ này, cậu mua ở đâu vậy?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Ở chợ, hôm đó bị bạn kéo đi dạo phố, ở chợ có một bà lão ở thôn bên cạnh tới bán, tôi thấy bà ta đáng thương, bỏ ra 500 đồng mua.
Trần phu nhân nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.
- Tiểu Từ, công tác ở huyện Phú Lạc nay làm thế nào rồi? Nghe nói cậu làm bí thư huyện ủy rồi, có suy nghĩ gì với công việc sau này không?
Từ Quân Nhiên cung kính đáp:
- Kiên quyết tuân theo lãnh đạo chính quyền thị ủy, cố gắng làm kinh tế trong huyện.
Nhẹ gật đầu, Trần Tinh Duệ nói:
- Công việc là ra thành tích mới có thể phục tùng đủ, công việc của cậu ở huyện Phú Lạc làm không tồi, nhưng, sau khi đến cương vị mới, phải có một tâm thái bắt đầu lại, tất cả đều phải làm lại từ đầu. Theo tôi được biết, ban tổ chức. Tỉnh ủy đang khảo sát một nhóm cán bộ trẻ, đã có người đề nghị cho cậu đến công tác ở địa phương mới, đây là một thử thách mới, đến một lúc nhất định phải tạo quan hệ tốt với các đồng chí, cậu vẫn còn trẻ, tiền đồ còn rộng mở, không nên tranh giành được mất nhất thời.
Lời này của Trần Tinh Duệ có chút ý vị chân thành sâu sắc, trong lòng Từ Quân Nhiên càng cảm động, nói:
- Xin chủ tịch tỉnh Trần yên tâm, tôi nhất định làm theo lời ngài.
Vừa nói xong, sắc mặt hắn liền thay đổi, vì hắn nhớ tới, ý tứ trong lời nói của Trần Tinh Duệ lúc nãy, rõ ràng chính là muốn mình rời huyện Phú Lạc!
- Chủ tịch Tỉnh Trần, tôi phải rời huyện Phú Lạc!
Từ Quân Nhiên không nhịn được kinh ngạc hỏi Trần Tinh Duệ.
Trần Tinh Duệ cười ha ha, vươn tay vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Cũng không cần gọi chủ tịch tỉnh gì, trong nhà có thể gọi là chú Trần, lão Tào là lãnh đạo của chú, cháu là con cháu của ông ấy, tất nhiên cũng là thế hệ con cháu của chú, không cần khách khí như vậy.
Từ Quân Nhên cười gật đầu:
- Chú Trần…
Hắn càng quan tâm đến, chính là những lời lúc nãy của Trần Tinh Duệ, chẳng lẽ trong tỉnh thực sự muốn điều mình rời huyện Phú Lạc.
Trần Tinh Duệ tất nhiên cũng hiểu tâm trạng lúc này của Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Cháu. Làm ra nhiều việc ở huyện Phú Lạc như vậy, có từng nghĩ qua, bản thân làm ra kết quả như vậy, cuối cùng đắc tội bao nhiều người không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức hiểu được ý của Trần Tinh Duệ, những hành vi của mình ở huyện Phú Lạc, xác thực chạm đến lợi ích của nhiều người, đơn giản việc giao khoán lại tài nguyên khoáng sản kia, Từ Quân Nhiên cũng biết, phía dưới và phía trên có bao nhiều người có ý kiến rất lớn với mình, chỉ có điều ngại Trần Đại Dũng bí thư thành ủy kia rất coi trọng mình, cho nên mới không thể hiện ra ngoài.
Bây giờ xem ra, dường như có vài người đã ngồi không yên rồi.
- Tiểu Từ, sau này những chuyện trong công việc nên học tập các đồng chí cũ, chỉ có không ngừng học hỏi mới có thể tiến bộ, công tác của đồng bằng Tam Hà chúng ta không giống thành phố Song Tề, cũng rất phức tạp, nếu có chỗ không hiểu, có thể trực tiếp gọi điện hỏi chú.
Trần Tinh Duệ thấy Từ Quân Nhiên thể hiện đã hiểu ý mình, cười cười nói với Từ Quân Nhiên, coi như cho hắn một viên thuốc an thần.
Việc đã đến nước này, Từ Quân Nhiên cũng hiểu, Trần Tinh Duệ đồng ý đề nghị của ban tổ chức tỉnh ủy, chỉ sợ là vì muốn tốt cho mình, ông ta nghĩ đến những việc mình làm ở huyện Phú Lạc, không khỏi thầm thở dài một hơi trong lòng, chỉ sợ bản thân cũng không ý thức đến, thời gian lâu như vậy trôi qua, trong lúc bản thân không ý thức, đã đắc tội nhiều người như vậy.
Chỉ có điều bởi như vậy, việc công khai công tác quản lý, chỉ sợ bản thân phải nhanh chóng triển khai, nếu không một khi mình bị điều rời huyện Phú Lạc, đến lúc đó thành tích này có thể là của người khác rồi.
Không thể nói Từ Quân Nhiên ích kỷ, chỉ là chiến tích hình thức này thật sự quá lớn, Từ Quân Nhiên không thể để cho người khác.
- Đúng rồi, công khai công tác quản lý cháu nói lúc trước, rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này, Trần Tinh Duệ mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên, ông ta cũng rất có hứng thú.
Từ Quân Nhiên vội nói suy nghĩ của mình cho Trần Tinh Duệ nghe, cuối cùng nói:
- Chú Trần, cháu hy vọng có thể cho cháu chút thời gian, để cháu mở rộng triệt để công khai công tác quản lý ở huyện Phú Lạc, như vậy cũng coi như không uổng công cháu công tác ở huyện Phú Lạc lâu như vậy.
Trần Tinh Duệ suy nghĩ, gật đầu:
- Suy nghĩ của việc này cũng không tồi, nếu có thể triệt để mở rộng xuống dưới, rất có ích cho công tác ở chính quyền của chúng ta. Chú cho cháu thời gian nửa năm, sau nửa năm, cháu phải rời huyện Phú Lạc.
Nói xong, ông ta chân thành nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, là lãnh đạo và là trưởng bối của cháu, chú nói cho cháu biết, có lúc, phải hiểu được nhượng bộ, hành động của cháu ở huyện Phú Lạc, mạnh mẽ có thừa, nhưng không đủ khéo léo, khuyết điểm này của cháu, cần sửa lại!
Sau khi lại hàn huyên một hồi, thấy trong thời gian ngắn này Trần Tinh Duệ lại nhận mấy cuộc điện thoại, Từ Quân Nhiên vội nói:
- Chú Trần, chú bận việc, lần sau cháu lại đến thăm chú vậy.
Trần Tinh Duệ cười nói:
- Lần này biết nhà rồi, lần sau vào tỉnh nhất định phải đến đây đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận