Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 747: Boss siêu cấp xuất đầu lộ diện.

Những gì ngày hôm nay, Điền Ái Quốc rất rõ, con trai của mình bởi vì bản thân nói năng vô lễ mà nhận lấy sự trừng phạt, tất cả tiếp sau đây, thì phải song phương cùng đánh cờ rồi. Tuy trong lòng vô cùng muốn bắt lấy thanh niên đáng hận cực điểm ở trước mặt, nhưng Điền Ái Quốc biết, bản thân nhất định phải nhịn, bởi vì một khi mình nhúng tay vào chuyện này, sự tình sẽ từ chuyện tranh đấu của của bọn nhỏ biến thành cuộc đối đầu giữa hai gia tộc.
Tranh đấu cùng với hai vị đại lão thanh danh hiển hách tiếng tâm ở thủ đô, Điền Ái Quốc biết rõ, bản thân không có sức nặng như vậy.
Hơn nữa, cho dù mình muốn thay con đòi lại công đạo, những đám người chỉ mong mình ngồi vào cái vị trí chủ tịch thành phố của Nam Hoa để thực hiện khát vọng chính trị, cũng sẽ không cho phép mình làm ra chuyện kích động như vậy.
Cho nên, Điền Ái Quốc chỉ có một lựa chọn.
Nhẫn! Có thể nhịn được thì cần nhịn, không thể nhịn được, cắn nát răng cũng phải nhịn!
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, Điền Ái Quốc thật sự rất đau lòng, mặc dù ông ta ngày thường ở trong quan trường âm hiểm xảo trá thế nào, tính toán đến thế nào thì giờ này khắc này, ông ta cũng chỉ là một người cha.
Vợ mất sớm, một mình nuôi hai đứa con trai đến bây giờ, tình yêu của Điền Ái Quốc dành cho hai đứa con trai, người ngoài không thể hiểu được.
Vào lúc này, nhìn thấy đứa con thứ hai của mình bị Từ Quân Nhiên đánh bất tỉnh nhân sự, Điền Ái Quốc vốn dĩ định nhẫn nhịn cho qua, trong chốc lát bị lửa giận của người thân làm cha bao phủ, mặc kệ hắn lai lịch con cháu nhà Tôn gia gì đó, cho dù lão Thiên Vương cũng không thể đánh con của ta lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra mà bước ra khỏi quán cơm này.
Điền Ái Quốc bước đến trước mặt của Từ Quân Nhiên, lạnh lùng nhìn chăm chú Từ Quân Nhiên vẫn đang rất thản nhiên, Điền Ái Quốc mặt âm trầm lạnh lùng mở miệng nói ra:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, thân là cán bộ của văn phòng trung ương, cậu lại ngang nhiên ban ngày ban mặt ẩu đả với quần chúng vô tội! Cậu tốt nhất nên cầu nguyện Tiểu Đào bình an vô sự! Nếu con của tôi có xảy ra chuyện gì, cho dù liều cái mạng già này, tôi cũng phải đi lên thủ đô tìm cậu để nói chuyện!
Nghe thấy những lời của Điền Ái Quốc, Từ Quân Nhiên cau mày, tuy nói tâm tình bảo vệ con trai của lão hắn có thể lý giải. Nhưng có điều y không phải là một đứa con ngoan, con trai của Điền Ái Quốc ngươi là con yêu, thế còn những người bị huynh đệ nhà Điền gia các người giẫm đạp dưới chân thì không phải là con yêu của người khác sao?
Nhìn thoáng qua Điền Ái Quốc, Từ Quân Nhiên nở nụ cười nhạt mà nói:
- Chủ tịch thành phố Điền, chú Điền, con của chú nói cái gì, làm cái gì, không cần con phải giải thích lại với ngài chứ?
Điền Ái Quốc sững sờ, lập tức nhìn về phía con lớn nhất, Điền Quốc Bân cười khổ một cái. Đi đến bên cạnh cha mình thấp giọng đem nguyên nhân gây ra chuyện này đều nói lại. Trước đó Tiền Phong hồi báo với Điền Ái Quốc, chỉ nói là Tiểu Đào gây xung đột với người ta, bị Tôn gia đến từ thủ đô cái người đó tên là Từ Quân Nhiên kia đánh trọng thương. Mà Điền Ái Quốc vừa đến đây lại thấy con mình ngã trên mặt đất, cũng không hỏi nhiều. Đến lúc này mới biết được tất cả ngọn nguồn của sự việc, con trai ông ta không chỉ ngủ với bạn gái của thân thích Tôn gia, mà còn nhiều lần ô nhục người ta, lại còn ở ngay trước mặt của Từ Quân Nhiên mở miệng ô nhục trưởng bối Đoạn Vân.
Sau một hồi lâu, nhìn thoáng qua Đoạn Vân đang ngồi bên kia nói chuyện gì đó cùng Từ Ninh, trong lòng Điền Ái Quốc nhịn không được thở dài một tiếng.
Ông ta kỳ thật cũng biết rõ con trai bảo bối của mình đức hạnh thế nào. Lão đại Điền Quốc Bân thì lại khác, coi như là đã nhận được vài phần tích đức của mình, dù là ở trên quan trường hay là trên những phương diện khác cũng không gì có thể bắt bẻ, cũng đã có ngườigọi nó là thủ lĩnh của Điền gia đời thứ ba. Nhưng ngược lại đứa con thứ hai này mình lại rất lo lắng. Có lẽ là vì từ nhỏ đã nuông chiều y, y làm việc gì cũng có chút không đúng mực, cả ngày chơi bời lêu lõng không nói, lại còn ỷ vào thế lực của Điền gia tại Nam Hoa. Quả thực gây không ít tai họa.
Chỉ có điều, trước kia thế lực của Điền gia có thể bảo vệ nó, nhưng bây giờ, Điền Quốc Đào cuối cùng đã chọc tới một người có thế lực không thua kém gì Điền gia.
- Bí thư Điền, chuyện này, là lỗi của Điền Quốc Đào chúng ta!
Từ Ninh từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh Điền Ái Quốc, nói từng chữ từng câu.
Điền Ái Quốc nhướng mày:
- Cậu có ý gì?
Từ Ninh không nói gì, chỉ điềm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cách đó không xa, một chiếc xe Jeep màu xanh lá chậm rãi dừng lại, từ trong xe bước ra là hai người đàn ông tóc húi cua, tuổi chừng ba mươi tuổi, gương mặt tháo vát, bọn họ sau khi xuống xe, quan sát bốn phía, lúc này mới hướng vào trong xe gật gật đầu.
Một lát sau, bóng dáng của một người xuất hiện ở trước mắt của mọi người.
Người này bước xuống xe đó, tóc đã bạc đầy đầu, căn bản nhìn không ra ông ta bao nhiêu tuổi. Cũng có lẽ bởi vì quá già rồi, ông ta đi đường cũng không nhanh, một bước đón lấy một bước, nhưng lại rất vững chắc, hơn nữa nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mỗi bước của ông ta, đều có khoảng cách bằng nhau.
Đợi đến khi ông ta đi vào quán cơm, mọi người mới phát hiện, ông ta cũng đã hơn bảy mươi rồi. Nhưng dáng vẻ của ông lão khôi ngô, mặt mũi khoáng đạt, hai tai vô cùng lớn, hai mắt sáng ngời, hai đầu lông mày dựng thẳng, sát khí bức người, cực giống võ sinh trong kinh kịch.
Đám công tử của thành phố Nam Hoa thì thôi, còn mười mấy người trong doanh trại quân đội khi nhìn thấy ông ta sắc mặt toàn bộ đều biến sắc, mà ngay cả trời không sợ đất không sợ như Chương Hoành Vũ vẻ mặt cũng thất kinh, bước thật nhanh đi đến trước mặt ông lão, rất cung kính hỏi thăm:
- Lão gia, ngài sao lại tới đây.
Hừ một tiếng, ông lão nhìn thoáng qua Chương Hoành Vũ cùng đám người bên cạnh y:
- Một đám khốn nạn, đều cút trở về cho ta, ai dám xuất đầu lộ diện lần nữa, đừng trách lão đây đánh gãy chân kẻ đó!
Bọn người Chương Hoành Vũ khẽ giật mình, há mồm vừa định mở miệng nói chuyện, liền thấy ông lão trừng mắt, bọn người Chương Hoành Vũ không dám nói hai lời, liền vội bước đi, bọn họ biết rõ ông lão này tuyệt đối nói được làm được, đừng nói là mình, cho dù là trưởng bối nhà mình đến đây, cũng phải ngoan ngoãn gọi tiếng cựu thủ trưởng.
Điền Quốc Bân cùng đám người Thôi Đông Phong trợn tròn mắt, bọn họ có nghĩ mãi thế nào cũng không rõ, chỉ là một lão già, vậy mà lại khiến cho đám người trong doanh trại quân đội trời không sợ đất không sợ, trở nên giống hệt con thỏ cụp đôi bỏ chạy, đến câu nói mang tính hình thức cũng không có.
Ông lão cất bước đi về phía trước, lướt qua Điền Ái Quốc đứng như khúc gỗ, đi đến bàn chỗ đám người Từ Quân Nhiên, nhìn thoáng qua Từ Ninh, lại nhìn một chút Đoạn Vân, nhoẻn miệng cười:
- Tiểu Ninh Tử, đây làcon dâu của ngươi?
Từ Ninh sắc mặt đỏ lên hiếm thấy, xấu hổ gật đầu:
- Bác Trình, ngài cũng đừng trêu chọc con nữa.
Đoạn Vân lúc này cũng thẹn thùng, không còn tư thế của nữ cường nhân như vừa nãy.
Ông lão cười, nhìn hai người nói:
- Con ngoan, dâu hiền, không tệ, không tệ. Lão Từ thật có phúc khí.
Nói xong, ông ta lúc này mới nhìn về phía Từ Quân Nhiên vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, mở trừng hai mắt:
- Đây là cháu ngoại của Tôn chính ủy?
Từ Quân Nhiên nghe thấy cách xưng hô, rồi lại liên hệ với cách xưng hô vừa nãy của Từ Ninh với ông lão. Vội vàng đứng lên, rất cung kính ân cần thăm hỏi nói:
- Xin chào Ông nội Trình, ngài khỏe chứ, con là Từ Quân Nhiên.
Hắn cho dù cuồng ngạo thế nào, cũng không dám ở trước mặt vị ông lão này tự cao tự đại, vị này là anh hùng năm đó cùng ông ngoại mình sánh vai chiến đấu, năm đó hai người được phong là vua điên đánh trận không cần mạng, thủ hạ vua điên có ba mãnh hổ không gì không đánh được, ông lão ở trước mặt mình đây, chính là người nổi danh nhất trong đó, ông ta cũng là thuộc hạ cũcủa hoà thương Tư Lệnh của nước Cộng Hòa thanh danh hiển hách, từng là tư lệnh quân đội Lĩnh Nam – Trình Khiếu Đông.
Trình Khiếu Đông gật gật đầu, nói với Từ Quân Nhiên:
- Hôm nay chuyện này, cậu làm hơi quá rồi.
Từ Quân Nhiên lông mi chớp chớp, muốn nói chuyện, rồi lại ngậm miệng lại, dù sao vị này cũng không phải là người bình thường, tư thế hào hùng mấy chục năm, trên người của ông ta có sát khí cùng uy thế, cho dù khí thế còn thua kém ông ngoại cùng Tào lão nhưng thực sự tuyệt đối không thể khinh thường, giờ này khắc này, Từ Quân Nhiên liền cảm thấy mình dường như đang đối mặt với ngọn núi cao không thể vượt qua.
- Nước của thủ đô đã đủ hồ đồ rồi, ông ngoại cậu cho cậu đến Lĩnh Nam là để tu thân dưỡng tính, không phải để gây chuyện thị phi.
Giọng của Trình Khiếu Đông của rất bằng phẳng:
- Hôm nay chuyện này, Lão ta đây đã ra mặt, vậy nhất định phải dừng ở đây. Người nhà của ngươi cho dù có chịu chút thiệt thòi, ngươi cũng đã đánh người ta rồi, bực tức trong người cũng đã ra nhiều rồi, nếu như không phải vì nể bài viết của cậu, ta cam đoan, cho dù cậu có là cháu ngoại của Tôn chính ủy, cậu cũng chạy không thoát Lĩnh Nam!
Lời vừa rồi của Trình Khiếu Đông, khiến người trong tiệm cơm lập tức xôn xao!
Sự cô độc thực sự là gì?
Không phải là sự cô đơn lúc đứng một mình, mà là đứng lặng trong lúc mọi người chè chén say sưa, đi thế độc lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận