Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 304: Sự do dự của Tôn gia.

- Anh cả, đây là một cơ hội!
Từ Quân Nhiên nhìn Tào Tuấn Minh, chậm rãi nói từng câu từng chữ, vẻ mặt nghiêm túc thêm ánh mắt nghiêm túc, khiến cho Tào Tuấn Minh cảm thấy lần này Từ Quân Nhiên dường như quyết tâm phải làm một việc gì đó.
Trầm ngâm một lát, Tào Tuấn Minh vẫn còn có chút do dự nhìn Từ Quân Nhiên:
- Tôi hiểu ý của cậu, nhưng…
Dừng một chút, anh ta vẫn nói thẳng ra băn khoăn của mình:
- Tôi sợ, việc lần này làm gấp quá, dễ bị người ta chỉ trích.
Từ Quân Nhiên cười hắc hắc:
- Sợ cái gì? Anh cả lần trước anh phát biểu bài báo kia cùng tôi. Đã sớm bị người ta nhắm vào rồi, lần này chẳng qua chỉ là đưa lý luận vào thực tế mà thôi, ngược lại tôi rất muốn xem một chút, có ai bỗng xuất hiện tìm anh em chúng ta gây phiền toái không.
Lông mày Tào Tuấn Minh nhíu lại một cái, trầm giọng nói:
- Cậu là nói, dẫn rắn ra khỏi hang?
Anh ta cũng là người thông minh, tất nhiên hiểu ý của Từ Quân Nhiên là muốn thông qua “cải cách kiến thiết” cơ sở của mình, lôi ra những kẻ phản đối họ, nhưng chẳng nhẽ Từ Quân Nhiên nắm chắc như vậy, Trung Ương nhất định sẽ kiên trì chuyện cải cách mở cửa đến cùng sao?
Điểm này, cho dù Tào Tuấn Minh. Bây giờ cũng không nhìn thấu, Từ Quân Nhiên dựa vào cái gì chắc chắn như vậy?
- Quân Nhiên, cậu làm như vậy, có phải có chút mạo hiểm không?
Tào Tuấn minh suy nghĩ một chút, vẫn hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nói:
- Anh cả, sóng gió cuộc đời sinh ra đời tôi đấy, cơ hội chớp mắt cái sẽ vụt qua nhanh, thời gian còn không đến hai tháng, chỉ cần anh ở dưới làm ra chút động tĩnh, một khi văn kiện Số 1 công bố ra ngoài. Anh nói xem, hiệu quả của nó sẽ thế nào?
Tào Tuấn Minh cả buổi không nói chuyện, sau một hồi lâu mới gật đầu nói:
- Cậu đã nói như vậy, tôi đây mạo hiểm một lần là được.
Anh ta không dám xác định chuyện này có thành công hay không, nhưng thứ duy nhất có thể xác định, là Từ Quân Nhiên chắc chắn không hại mình, còn làm thế nào để thúc đẩy chuyện này ở phía dưới, Tào Tuấn Minh tất nhiên có cách của mình, nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được. Tào Tuấn Minh anh ta cũng không có tư cách được gọi là người đứng đầu thế hệ thanh niên thủ đô.
Mà vào lúc này, Tôn lão gia khó có thể thấy ông rời khỏi đại nội, đi tới trong nhà con trai nhỏ của mình, vợ chồng Tôn Chấn Khôn. Vợ chồng Tôn Chấn Quốc, cùng tất cả con cháu trực hệ Tôn gia ở thủ đô đều tụ tập lại vói nhau, đây là mệnh lệnh của lão gia, không ai dám vi phạm.
Chỉ có điều. Sau khi nghe xong tin tức Tôn Chấn Quốc nói, biểu cảm của mấy người không biết nội tình lúc này không giống nhau.
Sáu đứa con trai của Tôn gia, phân biệt là Khôn, An, Bang, Định, Hồng, Quốc. Con gái út dĩ nhiên chính là Tôn Tĩnh Vân. Trong đó Tôn Chấn Khôn vừa mới được bổ nhiệm điều về thủ đô, mà Tôn Chấn An lúc này lại ở Giang Nam, Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn Hồng lần lượt đảm nhiệm ở Bộ tài chính và Bộ văn hóa… Lão tứ Tôn Chấn Định lại là bí thư Thành ủy một tỉnh ở Tây Nam, bây giờ không ở trong thủ đô.
Nói cách khác, trừ lão nhị Tôn Chấn An cùng lão tứ Tôn Chấn Định ở ngoài, mấy người chủ quản của Tôn gia, đều đã ở đây.
Đối với Từ Quân Nhiên bỗng xuất hiện, Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn Quốc rất có thiện cảm với hắn, mà Tôn Chấn Khôn và Tôn Chấn Hồng lại trầm mặc không nói, vợ con họ cũng đều nhỏ giọng bàn luận. Dù sao chuyện này quá mức quỷ dị, Tôn Tĩnh Văn bỏ nhà ra đi mấy chục năm, vẫn luôn không có tin tức, bây giờ đột nhiên truyền ra tin tức còn lưu lại huyết mạch trên đời, đổi thành bất luận ai cũng đều sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
- Cha, anh hai đã phái người điều tra qua rồi, đứa bé này đúng là con trai của chị cả, năm hắn sinh ra cha hắn qua đời, chị cả, chị cả cũng không còn lúc hắn mười ba tuổi…
Mặc dù chuyện này ông sớm nghe qua từ miệng Từ Quân Nhiên, nhưng lúc này sau khi xác định tin tức, Tôn Chấn Quốc vẫn khó bình tĩnh, dù sao trong nhà tìm chị gái bao nhiêu năm, không dễ dàng có được manh mối, không ngờ tới âm dương cách biệt.
Thở dài một hơi, vẻ mặt của Tôn lão gia rất bình tĩnh, dường như không nhìn ra được tâm tình có chút chấn động gì, nhưng ngón tay nắm lan can của ông trắng bệch, dĩ nhiên để lộ ra nội tâm dày vò cùng thống khổ của ông, chỉ có điều vì trước mặt vãn bối, hơn nữa ông lão lại rất giỏi che giấu tâm tình của mình, nên người khác mới không phát hiện ra.
- Tĩnh Văn…
Trong miệng lẩm bẩm tên con gái, ánh mắt tôn lão hoảng hốt, dường như nhớ lại cái gì.
Mấy anh em Tôn gia, sắc mặt lúc này cũng rất khó coi, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, đối với Tôn Tĩnh Văn, họ còn có cảm tình.
- Nếu là con trai của chị cả, con thấy nên đón về, cho nó nhận tổ quy tông.
Một lát sau, Tôn Chấn Bang trầm giọng nói. Cảm tình của ông cùng Tôn Tĩnh Văn vô cùng tốt, tất nhiên cũng hy vọng sớm nhìn thấy cháu ngoại.
Không nghĩ tới, lão đại Tôn Chấn Khôn một mực trầm mặc không nói gì bỗng mở miệng nói:
- Chuyện này, tôi thấy cần bàn bạc kỹ hơn.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Tôn Chấn Quốc trực tiếp bật thốt lên:
- Anh cả anh có ý gì? Không để con trai của chị cả vào cửa sao?
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người tập trung lên mặt của Tôn Chấn Khôn, dù sao Từ Quân Nhiên có tám phần chắc chắn là huyết mạch của Tôn gia, con ruột của Tôn Tĩnh Văn, với việc bây giờ hắn không còn một người thân nào trên đời, Tôn gia đương nhiên tiếp nhận Từ Quân Nhiên, chẳng lẽ bây giờ Tôn Chấn Khôn muốn phản đối chuyện này?
Tôn Chấn Khôn dường như cũng biết nghi hoặc trong lòng mọi người, nhất là ánh mắt của lão tam Tôn Chấn Bang nhìn mình có chút không đúng, cười khổ nói:
- Cha, cha nghĩ lại xem, Từ Quân Nhiên này nếu là người bình thường cũng không sao, cha đã quên, những chuyện mấy tháng này cậu ta làm?
- Đúng vậy cha nghĩ lại xem, nếu việc khác cũng thôi đi, Từ Quân Nhiên này bây giờ như là người đứng mũi chịu sào, có quan hệ gần như thế với Tào gia. Lại nói thêm, cho dù cậu ta là con trai của chị cả, nhưng người đừng quên. Người ta họ Từ, không phải họ Tôn.
Phùng Tú Kiệt vợ của Tôn Chấn Khôn bên cạnh nhếch miệng, cười lạnh nói:
- Đừng để đến lúc rước về một con sói vong ân bội nghĩa!
- Chị dâu cả nói có lý, họ Từ, không có ai là người tốt!
Tôn Chấn Hồng trầm giọng nói, ở Tôn gia, đối với người đàn ông đưa Tôn Tĩnh Văn đi, không ai có thiện cảm, dù sao trong mắt họ, nếu như không phải người đàn ông kia đầu độc. Tôn Tĩnh Văn chắc sẽ không bỏ nhà đi. Loại cảm tình chán ghét này, sau khi biết cảnh ngộ của Tôn Tĩnh Văn, càng tăng thêm đến tột đỉnh, ngay cả đối với đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt Từ Quân Nhiên “lên chức” cũng khiến Tôn Chấn Hồng, có loại cảm giác không thích.
- Anh năm, không thể nói như vậy, cho dù nói thế nào, đó cũng là con trai của chị cả!
Tôn Chấn Quốc lại không đồng ý, thật vất vả mới có tin tức của chị cả. Tuy người không còn, nhưng còn lưu lại cốt nhục, sao có thể làm như người không liên quan?
Tôn Chấn Bang cũng thái độ đó nhìn anh cả chị dâu cả nói:
- Đúng vậy, đứa bé kia tuy có chút cấp tiến, nhưng em thấy tình hình của nó, vẫn là một thanh niên không tồi, lại nói, có bản lĩnh hơn so với phần lớn tiểu bối nhà mình. Còn từng cứu Tĩnh Vân. Em cảm thấy nó không phải người xấu.
Mấy người vừa nói như vậy, không khí thoáng cái trở nên cổ quái, rất rõ ràng mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Tôn Tĩnh Vân bĩu môi muốn nói chuyện. Một người con trai trẻ tuổi ở bên ngăn cô ta nhẹ lắc đầu, Tôn Tĩnh Vân liếc mắt trừng đối phương, lúc này mới tức giận ngậm miệng.
Tôn lão gia vẫn không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mấy người con trai cùng con dâu tranh chấp, ngón tay rất có tiết tấu gõ trên mặt ghế, xuống một cái xuống một cái, lại xuống một cái.
Cổ nhân nói Hoàng đế không việc nhà, những lời này đặt trên người Tôn lão gia quyền cao chức trọng, cũng có đạo lý như vậy. Ông lão rất hiểu tâm lý con trai cả và con dâu cả, lão đại Tôn Chấn Khôn đi lại rất gần với một vị cấp cao của phe bảo thủ, ông có thể từ vị trí một phó bộ cấp lãnh đạo của một tỉnh trực tiếp được thăng chức lên Phó bộ trưởng cấp Trung, cũng là nhờ người kia tiến cử. Chính trị cấp cao không chuẩn mực như vậy không giống lời đồn bên ngoài, phe phái tuy tồn tại, nhưng mọi người đều là vì không cùng chính kiến mà thôi.
Ví dụ như Tôn lão, cho tới bây giờ ông sẽ không công khai mình ủng hộ phe bảo thủ hay phe cải cách, điều này cũng khiến cho mấy người con trai của Tôn gia, vì thái độ mập mờ của ông, ngược lại thành đối tượng bị các thế lực “giải trí” khắp nơi lôi kéo, lão đại Tôn Chấn Khôn đi lại rất gần với phe bảo thủ, mà lão tam Tôn Chấn Bang lại nghiêng về phe cải cách, ngược lại con trai thứ hai Tôn Chấn An, có cách nghĩ giống mình, cho dù chủ trương gì, chỉ cần có thể thúc đẩy đất nước phát triển là được.
Nói cho cùng, lo lắng của Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn Khôn, không có gì hơn là thân phân của Từ Quân Nhiên.
Liên quan về tư liệu của Từ Quân Nhiên, trên bàn làm việc của Tôn lão gia sớm đã có một phần tư liệu viết rất rõ ràng, từ lúc bé lẻ loi cô đơn, đến lúc vùi đầu học hành ở đại học trong nghèo khó, đến lúc bị Hoàng tử Hiên buộc rời khỏi thủ đô, làm lực lượng mới nổi ở tỉnh Giang Nam, liên hợp với lão đại Tào gia Tào Tuấn Minh phát biểu bài báo đó, lại đến lúc Từ Quân Nhiên làm một loạt biện pháp phát triển kinh tế ở huyện Võ Đức với công xã trân Lý gia, thậm chí bao gồm cả tác dụng mỗi việc ở tỉnh Giang Nam của hắn, trên bàn làm việc của Tôn lão gia đều có một phần tư liệu cặn kẽ.
- Thông minh tuyệt đỉnh, gian manh xảo quyệt!
Đây là đánh giá của bản thân về đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt kia sau khi đọc hết phần tư liệu kia.
Rất khó tưởng tượng, nhiều chuyện như vậy, mà một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi đầu làm ra được, trong lòng Tôn lão gia tự hỏi lúc mình ở hai mươi tuổi, tuyệt đối không có cơ mưu và sự thông minh như Từ Quân Nhiên, thậm chí cũng tuyệt đối không thể có sự thành thạo trong mỗi việc như hắn.
Quan trọng nhất là, trước khi tốt nghiệp đại học, Từ Quân Nhiên người này gây ấn tượng với người khác vẫn là một người rất có khí chất thư sinh, nhưng một tháng sau khi hắn bị ép phải rời thủ đô quay về tỉnh Giang Nam, người trẻ tuổi này dường như biến thành một người khác, biến thành một lão lọc lõi trên quan trường khiến người khác phải kinh ngạc.
Một đứa bé như vậy, lại là cháu ngoại của mình.
Khóe miệng Tôn lão gia nổi lên ý cười, ngược lại ông rất hiếu kỳ, mấy người chiến hữu cũ kia, lúc nghe được tin này, sẽ có biểu cảm đặc sắc như thế nào.
Phải biết rằng, ngày đó lúc Từ Quân Nhiên được thủ trưởng tối cao biểu dương, lão thủ trưởng đã cảm khái qua với họ, nói người thanh niên như thế này, hận không thể sinh ra trong nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận