Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 81: Màu đỏ quý tộc?

- Sao lại là cậu?
Sau khi kêu hừ hừ vài câu, người phụ nữ bị Từ Quân Nhiên đụng ngã xuống đất ngẩng đầu, không khỏi ngẩn ra.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Từ Quân Nhiên, y không khỏi ngây ngẩn cả người.
- Là chị sao?
Hóa ra người phụ nữ bị đụng ngã đang ngồi dưới đất đối diện Từ Quân Nhiên chính là Tôn Tĩnh Vân, hôm qua y đã có duyên gặp mặt một lần.
Dường như hôm nay Tôn Tĩnh Vân cũng tới phúng viếng ai đó, toàn thân y phục màu trắng, rất có khí chất.
- Thật xin lỗi, vô ý vô ý mà thôi!
Từ Quân Nhiên cũng biết, nhất định là do mình không tập trung cho nên mới đụng phải người ta, do vậy vội vàng xin lỗi.
Do hôm qua thời gian gấp gáp, Từ Quân Nhiên vẫn chưa kịp quan sát kỹ vị đại tiểu thư của Tôn gia này. Hôm nay được nhìn kỹ, hắn không khỏi ngay ngẩn cả người.
Nếu nói Uyển Tiêu Nguyệt là một đóa tường vi u tĩnh, vậy Lâm Vũ Tình chính là một bông hồng phô sắc tỏa hương, nếu đã nhận định đối phương là người mình, lữa tình trong người dường như đang sôi sụt lên. Chỉ là Tôn Tĩnh Vân lại khiến mọi người có một cảm nhận hoàn toàn khác, trên người cô tập trung ba loại phong cách hoàn toàn khác, thanh thuần, vũ mị lẫn thành thục! Ba loại khí chất vốn không có khả năng cùng xuất hiện trên một người lại bị cô dung hợp đến hoàn hảo.
Gương mặt điềm đạm đáng yêu như thiếu nữ tuổi 16, từng cử chỉ giương mắt, nhăn mày, từng nụ cười đều như gió xuân đang thổi, khiến lòng người mê say. Sau khi thu nụ cười lại vẻ thành thục, bình tĩnh, khí chất của con nhà cổng cao cửa lớn hiện ra, khiến người khác cảm thấy cô như một vị tiên tử cao cao tại thượng.
Người phụ nữ như vậy nếu ở thời cổ đại ắt là một Hồng nhân họa thủy.
Từ Quân Nhiên không khỏi đánh giá trong lòng, ánh mắt có phần trì trệ, cuối cùng có phần lúng túng đưa mắt nhìn về phía khác.
Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên, nhưng phát hiện sau khi khách khí nói vài câu, đối phương liền quay đầu nhìn về hướng khác, trong lòng cô không khỏi giận dỗi, đang muốn mở miệng lại cảm thấy trước ngực mát lạnh. Cúi đầu nhìn một chút, khuôn mặt lập tức hóa đỏ bừng.
Vừa rồi ngã xuống đất, nút áo trước ngực của cô bị bung từ lúc nào không hay, ngực trắng như tuyết cùng khe núi sâu thẳm lộ ra trước mặt đối phương…
Thời đại này, phụ nữ không có thói quen mặc áo ngực trễ, giờ rơi vào tình cảnh này, Tôn Tĩnh Vân cảm thấy hiện giờ sắc mặt mình chắc hẳn không khác nào quả táo!
Vội vàng cài lại khuy áo, Tôn Tĩnh Vân cảm thấy lần đầu tiên trong ba mươi năm trong đời mình lại rơi vào thời khắc lúng túng như này.
- Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy chị.
Từ Quân Nhiên đã đứng dậy, đưa tay về phía Tôn Tĩnh Vân, trong miệng liên tiếp nói xin lỗi.
- Không sao cả.
Tuy còn chút ngượng ngùng nhưng Tôn Tĩnh Vân vẫn đón lấy tay Từ Quân Nhiên, đứng dậy.
Hai tay chạm vào nhau, Từ Quân Nhiên chỉ cảm thấy mềm mại, nhẵn nhụi, mát lạnh, tuy chỉ thoáng chốc như chuồn chuồn lướt nước nhưng vẫn đủ khiến hắn mê muội. Tôn Tĩnh Vân thuộc dạng phụ nữ khiến đàn ông vừa thấy liền nổi ham muốn lôi lên giường gian dâm, là một món quà ông trời ban tặng và cũng để hành hạ đàn ông. Dáng vẻ, khí chất của cô khiến mọi người đàn ông đều muốn bộc lộ ra những thói xấu “nguyên thủy” nhất!
Đây là người phụ nữ khiến đàn ông chỉ muốn đi tù!
Từ Quân Nhiên đánh giá tổng kết một câu về Tôn Tĩnh Vân.
- Đây là đồ của anh sao?
Từ Quân nhiên đang suy nghĩ thì bên tai lại vang lên giọng nói của Tôn Tĩnh Vân.
- Hả?
Kinh ngạc nhìn đối phương, Từ Quân Nhiên có phần khó hiểu.
Tôn Tĩnh Vân cười cười, cúi người nhặt vật dưới đất lên, nhìn thoáng qua rồi đưa cho Từ Quân Nhiên:
- Miếng ngọc bội này rất đặc biệt nha.
Theo tiếng cười vang lên, núi đôi liền run theo. Từ Quân Nhiên ho khan vài tiếng, vội vàng nhận lấy rồi thuận tay bỏ vào túi.
- Cảm ơn, đây là vật mẹ tôi để lại!
Nói tới mẹ, Từ Quân Nhiên quan sát thấy dáng cười của Tôn Tĩnh Vân ảm đạm dần rồi tắt hẳn, có điều hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
- Vẫn chưa cảm ơn cậu chuyện ngày hôm qua.
Tôn Tĩnh Vân đột ngột chuyển chủ đề.
Từ Quân Nhiên khoát tay:
- Không cần khách khí.
Nói thật thì hắn cũng không có chuyện gì để nói với vị Tôn đại tiểu thư này. Người đẹp như vậy, cùng với xuất thân đó, so với mình có khoảng cách quá lớn, Từ Quân Nhiên chưa bao giờ ngây thơ suy nghĩ chỉ dựa vào một cái ân cứu mạng đã trở thành bạn bè hay tiến triển xa hơn. Với hắn mà nói, loại chuyện này không tin thì hơn, trên trời không có miếng bánh nào tự nhiên rơi xuống.
- Tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Từ Quân Nhiên khách khí nói.
Tôn Tĩnh Vân sững sờ một chút, nhìn Từ Quân Nhiên cất bước rời khỏi.
- Đúng là một người kỳ lạ.
Lắc đầu một chút, Tôn Tĩnh Vân bất đắc dĩ nói. Cô lại nhớ tới miếng ngọc bội vừa rồi, quả thực rất đẹp, xem ra hẳn là một món đồ cổ quý giá.
Từ nhỏ cô lớn lên cạnh lão gia tử của Tôn gia, ông là người nhiên cứu rất sâu về quốc học, yêu thích đồ cổ. Vào lúc ông rảnh rỗi cũng dạy Tôn Tĩnh Vân chút tri thức. Tuy rằng cô chỉ thấy thoáng qua một cái, nhưng đã khắc sâu ấn tượng về miếng ngọc bội kia của Từ Quân Nhiên vào lòng.
Từ Quân Nhiên không biết những điều này, hắn bước nhanh xuống núi, ngồi xe bus trở về thành phố.
Trở về nhà khách quân đội, Lâm Vũ Tình vẫn chưa về, e chừng là Tào Tuấn Vĩ dẫn cô đi đăng ký công ty. Tuy rằng hiện giờ việc đăng ký công ty khá phiền toái, nhưng có Tào Tuấn Vĩ cùng Trần Hoành Đào ra mặt, hắn không chút lo lắng về vấn đề này. Hiện giờ trong đầu hắn rất hỗn loạn, cần yên tĩnh một chút.
- Cha nuôi, không, kiếp này chính là mình, chẳng lẽ lại là đời sau của một nhân vật lớn?
Trong đầu lóe lên suy nghĩ như vậy, gương mặt Từ Quân Nhiên xuất hiện một nụ cười khổ.
Sống lại kiếp này, lại phát hiện ra một bí mật khó mà tưởng tượng khiến Từ Quân Nhiên có phần khó chấp nhận.
Hiện giờ hắn có hai lựa chọn, giả bộ không biết, an phận tiếp tục làm phó bí thư đảng ủy xã hoặc là ở lại Thủ đô, thông qua quan hệ với Tào Tuấn Minh tìm kiếm cha mẹ mình.
Nhưng, thật sự giờ nên làm như thế nào đây?
Nếu như Từ Quân Nhiên vẫn là người thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, e là hắn sẽ lựa chọn cách thứ hai. Nhưng hắn đã trải qua quá nhiều việc ngươi lừa ta gạt trên quan trường, từ đó cũng khôn hơn rất nhiều. Trong mắt hắn, không nói tới việc có thể tìm thấy người thân hay không, cho dù tìm được thì liệu đối phương chỉ dựa vào một miếng ngọc bội mà nhận mình sao?
Đáp án rất hiển nhiên: khẳng định là không!
Giữa các hào môn thế gia có những sự việc đen tối, bản thân Từ Quân Nhiên cũng từng nghe nói qua. Gia tộc càng khổng lồ, tranh đoạt lợi ích càng tàn khốc, nó cũng giống như tranh đoạt lợi ích trong giới quan trường vậy, mỗi người đều vì lợi ích bản thân, mỗi người đều phải giữ cảnh giác mọi lúc, thậm chí gây khó khăn đủ điều. Từ Quân Nhiên cũng không mong mình như một món đồ cổ bị các nhà khảo cổ tới kiểm tra thật giả.
Dù sao mẹ cũng không yêu cầu mình đi nhận người thân, chỉ là bảo mình đi bái tế mà thôi.
Nghĩ tới đây hắn liền nắm chặt miếng ngọc bội kia.
- Cứ xem như chuyện này không xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận