Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 472: Tên khốn nạn.

Tục ngữ nói rất hay, đánh người không đánh vào mặt, mắng người không chạm vào điểm yếu, hôm nay Triệu Đại Dũng làm như vậy, rõ ràng là vạch trần Đường Phương Viên, mà điều Từ Quân Nhiên làm, là đánh vào mặt của Triệu Đại Dũng.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, những phe phái trong huyện tranh giành không có ý nghĩa gì, hắn biết rõ, chính mình chỉ cần làm ra thành tích, đó mới có thể là tấm vương bài ở trên con đường làm quan, nếu như dựa vào tiếp cận quan hệ với những người khác có thể thành đại sự, vậy thì quan trường Trung Hoa trong tương lai cũng không có gì là đáng để tin cậy cả.
Trên quan trường có những thủ đoạn là có thể dùng, nhưng có những thủ đoạn, lại vượt qua giới hạn thấp nhất, cái mà Từ Quân Nhiên không dễ dàng tha thứ.
- Bí thư Triệu, loạn hoàn loạn, dương sa tử chẳng có ý nghĩa gì.
Từ Quân Nhiên bưng chén rượu lên nhấp môi, điềm đạm đối diện với sắc mặt giống như gan heo của Triệu Đại Dũng lạnh lùng nói ra, mặt của Đường Phương Viên lúc xanh lúc trắng, biểu hiện rõ là bị Triệu Đại Dũng chọc tức không hề nhẹ.
Nói xong Từ Quân Nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói:
- Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.
Sau đó liền đi ra phía ngoài, không chút mảy may để ý đến sắc mặt của người bên cạnh, Đường Phương Viên ở bên cạnh cũng đứng lên, nhìn thật sâu Triệu Đại Dũng, không nói lời nào, sau đó cũng tương tự nói với Vương Mộc Sinh:
- Cục trưởng Vương, tôi cũng muốn đi vệ sinh một chút.
Hùa theo việc hai người bọn họ rời khỏi nơi này, trên bàn rượu thoáng cái yên tĩnh trở lại, không ít đám người quan hệ tốt với nhau nhao nhao thấp giọng nói chuyện, Vương Mộc Sinh nhìn Triệu Đại Dũng vẫn còn đứng ở bên đó, trong lòng thầm mắng một câu thành sự thì ít bại sự thì nhiều, đứng lên vừa cười vừa nói:
- Mọi người uống rượu, mọi người uống rượu nào.
Câu nói đùa của Triệu Đại Dũng, tóm lại vẫn bị người khác đoán được, vợ của Lý Bạch tên là Triệu Hương Lô, con gái tên là Tử Yên, nguyên nhân rất đơn giản, ánh sáng mặt trời chiếu lư hương sinh tử yên( làn khói tím).
Những người này ở đây trong quan trường đều là càng già càng lão luyện, tuy không biết Từ Quân Nhiên vì cái gì nổi giận, nhưng lại rất rõ ràng, giống như Triệu Đại Dũng hướng về phía Đường Phương Viên, không ngờ tới lại chọc tới bí thư tiểu Từ danh tiếng, kết quả bị người ta đón đầu bằng trận mắng. Không bao lâu, cũng không biết có phải bởi vì bị Từ Quân Nhiên mắng một trận không còn sỉ diện, Triệu Đại Dũng đứng dậy cáo từ trước, hai cán bộ xã khác ở bên cạnh cũng theo, Vương Mộc Sinh cũng không giữ lại, tiễn họ đến cửa ra vào.
Hậu viện của nhà khách huyện ủy, Đường Phương Viên đứng ở bên cạnh Từ Quân Nhiên, nói thật nhỏ:
-Vừa rồi, cám ơn cậu.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có gì to tát đâu, tôi chỉ là không thích những người như vậy mà thôi.
Dừng một chút, hắn cười lạnh nói:
- Học được vài thứ liền cho rằng mình là một nhân vật lớn, có điều chỉ là con chó của người khác mà thôi.
Đường Phương Viên ánh mắt sáng ngời, lập tức nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Cậu biết ông ta vì cái gì nhằm vào tôi sao?
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
- Đây không phải con rận ở trên đầu hói rõ ràng sao?
Hai người một lần nữa trở nên trầm mặc, giống như những gì mà Từ Quân Nhiên nói, nguyên nhân sở dĩ Triệu Đại Dũng tìm Đường Phương Viên gây phiền toái, thực sự cũng giống như con rận ở trên đầu hói, với tư cách tâm phúc của chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, người có thể làm cho Triệu Đại Dũng nổi giận như vậy cố ý châm chọc khiêu khích, nguyên nhân rất rõ ràng là bởi vì Đường Phương Viên có quan hệ gần gũi với bí thư huyện ủy Tề Tam Thái.
Sau một hồi lâu, Đường Phương Viên lộ ra một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Bất kể như thế nào, vẫn là cám ơn cậu.
Từ Quân Nhiên khóe miệng nổi lên nụ cười nhàn nhạt:
- Không có gì, tôi chỉ là không quen nhìn thế mà thôi.
Ý của hắn rất đơn giản, bản thân sở dĩ ra mặt, không liên quan gì đến những người này cũng như những chuyện hiện tại trong huyện, mặc kệ chủ tịch huyện hay là bí thư huyện ủy, đều không phải là thế lực mà hắn muốn dựa vào để đi lên, hôm nay sở dĩ thay Đường Phương Viên đứng ra giáo huấn Triệu Đại Dũng, chỉ là bởi vì Từ Quân Nhiên không quen nhìn thấy những thủ đoạn của y mà thôi.
Đường Phương Viên không nói chuyện, anh ta cũng hiểu rõ ý tứ của Từ Quân Nhiên, có điều cách nghĩ của hai người không giống nhau, đối với Từ Quân Nhiên con người này, Đường Phương Viên luôn luôn có chút nhìn không thấu, vốn là nghe không ít lời đồn về hắn, cộng thêm những giảng thuật của lão bí thư, Đường Phương Viên vốn cho rằng Từ Quân Nhiên hẳn là cái loại người có tính cách cậy tài khinh người, nhưng hôm nay thấy được như vậy, lại thấy không phải như vậy.
- Hôm nay, cám ơn cậu.
Đường Phương Viên lại nói cám ơn Từ Quân Nhiên một lần lại, lúc này mới quay người rời khỏi. Từ Quân Nhiên cũng biết, chuyện vừa mới xảy ra, Đường Phương Viên nhất định không thể ở lại chỗ này rồi.
Đưa mắt nhìn Đường Phương Viên rời khỏi, Từ Quân Nhiên lấy ra một điếu thuốc rồi tự châm, sau một hồi lâu cũng không nói gì.
Hút xong một điếu thuốc, lúc mà Từ Quân Nhiên lần nữa trở lại thì phát hiện thiếu đám người Triệu Đại Dũng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh đầy ý vị thâm trường, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Vương Mộc Sinh lại không nói gì.
Trên thế giới này, con người là loại khó hiểu nhất. Trong những con người khác nhau, cán bộ cơ quan chính đảng lại chính là những người khó hiểu nhất. Bởi vì dựa vào lợi ích đến kết lưới quan hệ là một trong những đặc sắc của nhân viên công vụ quan trường. Giành lấy lợi ích là mục đích cuối cùng của việc kết lưới quan hệ, mà ở trong quan hệ nhân mạch “Mạng lưới”, tất cả cấu kết hàm ý, xung đột, xung đột thăng cấp chính là căm hận, căm hận thăng cấp chính là ngươi chết ta sống. Để quan hệ nhân mạch phát triển đến lúc xung đột lợi ích không thể điều hòa, cực điểm chính là mất mạng.
Nếu như dối trá hay là danh lợi là vũ khí trên trận phòng thủ, gian trá chính là quyền lực trên trận chiến để mà giành lấy đoản kiếm đầu người. Nếu như dối trá còn giới hạn hành sự tùy theo hoàn cảnh, lĩnh vực mà nhảy vào cuộc, mục tiêu của gian trá chính là muốn đi xa hơn rất nhiều, nó chủ động xuất kích, châm ngòi thổi gió, chỉ hươu bảo ngựa, một lần nữa tẩy bài; dối trá có thể là vì điều gì đó bất đắc dĩ, gian trá thì hoàn toàn không phải, gian trá là muốn tự mở một con đường máu. Nói trắng ra là, chính vì ích lợi của mình mà có gan cản cả sát thủ.
Hôm nay xảy ra cảnh này, Từ Quân Nhiên không tin không liên quan đến Vương Mộc Sinh, Triệu Đại Dũng cho dù có khốn nạn, thì dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc mà Vương Mộc Sinh đứng ra tổ chức, y dám làm như vậy không để giữ thể diện cho Vương Mộc Sinh, công nhiên tìm Đường Phương Viên gây phiền toái, điều này nói lên cái gì?
Từ Quân Nhiên không ngừng đi vào những suy nghĩ sâu hơn, nhưng hắn hiểu rõ, chuyện làm khó dễ với Đường Phương Viên, chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến mấy vị đại lão trong huyện phủ rồi.
Làm quan nhiều năm như vậy, Từ Quân Nhiên đã sớm hiểu ra, kẻ mách lẻo và kẻ chạy vặt ban đầu nhìn có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng nếu cẩn thận mà cân nhắc, lại là một cặp tỷ muội song sinh. Kẻ mách lẻo vì nhỏ, mới bày không lên được mặt bàn, hơn nữa là những kẻ tiểu nhân làm ra, nhưng nếu như không có mấy kẻ mách lẻo, lãnh đạo sao có thể làm chân sai vặt được? Nếu như lãnh đạo độ lượng, sẽ không để cho người khác sai vặt, vậy thì những kẻ mách lẻo không có cách nào sinh tồn được. Người làm quan tất nhiên cần biết rõ đạo lý như thế này “người vuốt đuôi ngựa, là vì muốn cưỡi ngựa, vỗ vào mông của ngươi là vì muốn cưỡi ngươi đánh kẻ mách lẻo, vỗ vào ngươi, cưỡi ngươi, lại thông qua ngươi, đạt đến mục đích chính mình trả thù người khác, trừng trị người khác, còn đối với ngươi lại không có lợi.
Về phần chuyện riêng của Đường Phương Viên sao lại bị một vài người trong huyện biết được, Từ Quân Nhiên mơ hồ suy đoán, hoặc là bên trên có người cố ý chỉnh y, hoặc là bộ tổ chức huyện ủy xảy ra vấn đề. Nếu như là vế thứ hai, bản thân nếu có thời gian sẽ phải nhắc nhở điều này với Chu Trạch Thành, bộ tổ chức quản vấn đề nhân sự, tình trạng cá nhân của mỗi cán bộ bộ tổ chức đều có hồ sơ, nếu như tùy ý bị người khác lấy ra trêu chọc, chỉ sợ người cuối cùng bị oán hận nhất sẽ là Chu Trạch Thành, cái vị bộ trưởng tổ chức này.
Thấy Từ Quân Nhiên một thân một mình trở về, mọi người cũng không nói gì, đoạn giằng co vừa nãy, khiến cho tất cả mọi người ý thức được, trước mặt người trẻ tuổi này tuy tuổi không lớn như những người lão luyện ở đây, nhưng người ta lại dám ở trong đại hội cán bộ toàn huyện đối nghịch cùng chủ tịch huyện với bí thư, nếu thật sự chọc giận Từ Quân Nhiên, hắn thật dám không nể mặt.
Không ai để ý đến mình, Từ Quân Nhiên cũng mừng rỡ thanh nhàn, bưng chén rượu tự uống tự rót lấy tuỳ ý, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn những lãnh đạo đang liều mạng mà cạn chén kia, trong lòng cười lạnh không thôi.
Quan trường như chiến trường, chỉ có điều trên quan trường thì càng phải có máu liều, đấu đá nhau còn đáng sợ hơn cả lưỡi lê đỏ.Thiếu cơ chế giám sát hữu hiện của chính phủ, có một vài quan viên không liều mạng làm việc, chỉ có liều mạng mục nát, có những kẻ đã điên cuồng đến trình độ cần tiền chứ không cần tính mạng, có lẽ có những quan viên không hủ bại, nhưng tuyệt đối không có quan viên không uống rượu, uống rượu là kiến thức cơ bản của quan viên. Thân ở quan trường không uống rượu, không phải là có bệnh thì chính là ngoại tộc, sớm muộn gì cũng bị cô lập và đào thải. Thân ở trong quan trường, vụng trộm chính là thủ đoạn, nhưng ở trên quan trường liều mạng chính là uống rượu, đọ tửu lượng, liều mạng chính là gan và dạ dày, xét đến cùng, liều chính là tính mạng bản thân.
Như bữa tiệc ngày hôm nay, mọi người vì muốn lôi kéo quan hệ, đương nhiên là uống hết sức mình, hận không thể cùng người bên cạnh kề vai sát cánh, móc tim móc phổi, có thể trong những người này, có bao nhiêu người can tâm tình nguyện thổ lộ ra tình cảm của mình chứ? Đối mặt lợi ích thực sự, chỉ sợ mọi người vẫn như trước sẽ không lùi nửa bước đâu.
Lúc mà bữa tiệc sắp kết thúc, Vương Mộc Sinh bưng chén rượu đứng lên:
- Công trình phú dân yêu dân năm nay, vẫn là hạng mục chính của xí nghiệp xã trấn, mong mọi người càng phải cố gắng. Nhiệm vụ của huyện đã chỉ thị xuống, huyện chúng ta muốn giành lấy danh dự “Hai mươi xã trấn mạnh nhất toàn thành phố”, huynh đệ chúng ta năm nay cần phải tăng nhanh hơn tiến độ phát triển.
Mọi người nhao nhao nói:
- Cục trưởng Vương yên tâm đi, tất cả bọn tôi đều nghiêm túc, đây là chuyện tốt!
Phó cục trưởng Diệp cũng cười cam đoan nói ra:
- Mọi người làm tốt, cuối năm sẽ mừng công cho mọi người!
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của Từ Quân Nhiên một tuần nay ở trong huyện, bởi vì vào lúc này công trình yêu dân phú dân của Vương Trường Lâm làm rất náo nhiệt, cho nên ngoại trừ các bộ ngành chức năng ở trong huyện ra, một vài phục vụ ban nghành cũng thừa cơ thể hiện một chút về bản thân, đám người bọn họ “Đại tướng nơi biên cương” trong huyện cùng với Từ Quân Nhiên cận kề.
Một tuần lễ trôi qua, lúc mà Từ Quân Nhiên đang chuẩn bị hồi hương, nhận được điện thoại của Đinh Tử Đạt từ trong thành phố gọi tới, bọn họ cuối cùng cũng đưa lão Trần kế toán kia cùng trở về.
Lại nói tiếp chuyện này khiến cho Từ Quân Nhiên tức giận không nhẹ, hóa ra Đinh Tử Đạt cùng Điền Hồ hai người này ngày hôm sau đã đến thành phố, đợi gặp được Trần Đức Dung, giờ mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra Trần Đức Dung này vì muốn thanh toán, không có tiền cơm, đã đi bán máu một lần rồi. Lại đến nhà máy kia ngồi xổm chờ đợi, người ta tránh mà không gặp được, chưa được mấy ngày mà tiền bán máu lại một lần nữa tiêu hết. Y cảm thấy thân thể của mình còn có thể chịu được, lại đi bán máu lần thứ hai, vừa đâm kim vào người liền ngất xỉu.
- Tên khốn nạn! Tên khốn nạn!
Từ Quân Nhiên nắm nắm đấm, chửi lớn tiếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận