Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 284: Cự tuyệt.

Chu Đức Lượng là thuộc hạ cũ của Tôn lão, tình hữu nghị của hai người được tạo dựng từ trong chiến tranh. Năm đó lúc Chu Đức Lượng còn chưa phải lãnh đạo tỉnh ủy, ông ta chính là tướng tài của Tôn Hệ, chẳng qua bây giờ Tôn lão dần dần rút khỏi chính đàn, Chu Đức Lượng mới dần bắt đầu xây dựng sự nghiệp riêng.
Vì mối quan hệ này nên Chu Đức Lượng biết rất rõ nhiều việc của Tôn gia, tất nhiên trong đó bao gồm cả chuyện bỏ trốn đã khiến Tôn gia trở thành trò cười của nhiều người ở Thủ đô.
Con gái cả Tôn gia vì không đồng ý việc an bài kết thân của gia đình đã bỏ trốn cùng bạn học, sự việc sau đó, tất nhiên là Tôn gia huy động tất cả lực lượng đi tìm nhưng bặt vô âm tín. Về sau cùng với sự vận động phát triển không ngừng ở trong nước, chuyện này cũng lắng xuống. Mấy năm trước tới thủ đô thăm lãnh đạo cũ, Tôn lão vẫn than thở với mình về chuyện năm đó, chỉ là lúc đó, ông nhớ con gái vô cùng, suy cho cùng thì đến độ tuổi này, có nhiều chuyện đã phai nhạt rồi.
Có lẽ nào, Từ Quân Nhiên này là con trai của con gái cả Tôn gia?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, lông mày Chu Đức Lượng hơi nhăn lại, ông ta đang nghĩ tới cái tên Từ Quân Nhiên vừa nhắc tới, Tôn Tĩnh Văn, hình như con gái cả Tôn gia tên đúng như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Đức Lượng nhìn Từ Quân Nhiên có chút thay đổi, nếu quả thật là như vậy, Tôn gia lần này quả thật là nhặt được bảo vật rồi. Lợi ích chính trị mà cậu thanh niên này có thể đem tới cho Tôn gia, tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng, ít nhất thì, nếu như thủ trưởng biết người tìm ra con đường cải cách mở cửa mà ông ấy chính miệng tán thưởng là cháu ngoại Tôn lão, đó hẳn là một hình ảnh rất thú vị, dù sao đến nay vị trí của Tôn lão vẫn rất quan trọng.
Mọi người đều rất kinh ngạc khi thấy biểu hiện bất thường của Tôn Chấn An, Từ Quân Nhiên lại chỉ lạnh nhạt nhìn nhìn, không biết hắn vừa gật đầu là có ý gì.
Lãnh Nhạc cười khổ một cái, nói với Từ Quân Nhiên:
- Vợ tôi tên Tôn Linh, nghe nói cô ấy và cô cả của tôi lúc trẻ rất giống nhau, ừ, hai người cũng rất giống…
Từ Quân Nhiên không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu.
Tôn Chấn An dù sao cũng là người đã lăn lộn trên quan trường nhiều năm, hít sâu một hơi, cười cười tỏ vẻ xin lỗi với Hô Diên Ngạo Ba và Chu Đức Lượng:
- Thật ngại quá, để hai vị chê cười rồi, tôi muốn mượn phòng Hô Diên nói chuyện với tiểu Từ một chút.
Từ Quân Nhiên sững sờ, Hô Diên Ngạo Ba tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn cười gật gật đầu:
- Chủ tịch Tỉnh cứ tự nhiên, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn báo cáo với bí thư, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp.
Quay đầu nhìn Từ Quân Nhiên, Tôn Chấn An bình tĩnh:
- Chúng ta nói chuyện một chút, được không?
Từ Quân Nhiên có thể nói gì? Nếu như bản thân đã thừa nhận thân phận Tôn Tĩnh Văn, chắc chắn đã có chuẩn bị rồi.
Tôn Chấn An đi trước, Lãnh Nhạc với Từ Quân Nhiên đi sau, về phía thư phòng của Hô Diên Ngạo Ba, mà Hô Diên Ngạo Ba lắc lắc đầu với con gái đang muốn đi theo Từ Quân Nhiên:
- Thái Nghiên, con ở lại, cùng cha báo cáo việc đó với bí thư Chu.
Kim Thái Nghiên nghe vậy thì dừng bước, liếc nhìn thân ảnh Từ Quân Nhiên, hơi do dự, gật gật đầu.
Chu Đức Lượng nhướng mày, tuy ông ta rất bất ngờ về thân thế của Từ Quân Nhiên, nhưng chuyện mà Hô Diên Ngạo Ba sẽ nói tiếp đây, chắc hẳn phải là trọng điểm của bữa cơm hôm nay, chỉ là Chu Đức Lượng có chỗ không rõ, tại sao Hô Diên Ngạo Ba lại cho phép con gái ở lại cùng báo cáo. Rốt cuộc là chuyện gì mà ông ta lại thận trọng đến mức nhất định phải mời mình cùng chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An tới nhà báo cáo riêng.
Trong phòng khách, Hô Diên Ngạo Ba báo cáo mọi việc với Chu Đức Lượng. Từ Quân Nhiên cùng Tôn Chấn An còn có Lãnh Nhạc, ba người ở trong thư phòng của Hô Diên Ngạo Ba.
Ngồi ở ghế Hô Diên Ngạo Ba thường ngồi, Tôn Chấn An nhìn Từ Quân Nhiên, ánh mắt có lẫn tia ôn hòa.
- Tiểu Từ, cậu có thể nói một chút chuyện của mẹ cậu không?
Tôn Chấn An mở miệng nói chuyện với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không trả lời anh ta, chỉ nhìn Tôn Chấn An nói rõ từng chữ:
- Mẹ tôi đã nói, bà và cha sống rất hạnh phúc.
Tôn Chấn An im lặng, ông biết đây chính là tâm ý của em gái. Năm đó nếu không phải Tôn gia không thích cha của Từ Quân Nhiên, nhất định sắp xếp kết thân cho Tôn Tĩnh Văn, hai người họ có lẽ cũng không bất chấp bỏ trốn khỏi thủ đô. Với họ, mục đích rời khỏi thủ đô là để theo đuổi tình yêu và hạnh phúc của riêng mình.
- Bí thư Từ, nhạc phụ tôi không có ý đó, ông chỉ hi vọng có thể nghe một chút chuyện về mẹ cậu. Tôi tin chắc hẳn cậu cũng biết, thân phận của bà…
Đúng lúc này Lãnh Nhạc mở miệng, khách khí nói với Từ Quân Nhiên.
Anh ta biết rõ, bây giờ bất kể là tâm trạng của Từ Quân Nhiên hay cha vợ Tôn Chấn An, đều đang không ổn định, ngộ nhỡ không cẩn thận chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, rất có thể sẽ biến cơ hội hiếm có để hòa giải người nhà thành kẻ thù cả đời không qua lại.
Từ Quân Nhiên lại không yếu đuối như vậy, thân thế của cha, hắn cũng không rõ lắm. Đời này cho đến tận bây giờ, hắn được thừa hưởng ký ức và tình cảm của cha nuôi, đối với người thân chưa từng gặp mặt kia, phần nhiều là tôn kính. Ấn tượng của Từ Quân Nhiên về Tôn gia ở thủ đô chỉ là một mảng mơ hồ mà thôi. Nếu đem so sánh, thậm chí những người ở công xã trấn Lý Gia, trong mắt Từ Quân Nhiên còn thân thiết hơn nhiều so với Tôn gia có quan hệ huyết thống nhưng lại xa vời chữ “người thân” kia.
Cho nên lúc đối mặt với người của Tôn gia, Từ Quân Nhiên bất giác có một cách nghĩ thoải mái, hay nói chính xác hơn là không cần suy nghĩ đến quan hệ lợi ích. Bởi vì Từ Quân Nhiên trước nay chưa từng nghĩ sẽ dựa vào quan hệ của Tôn gia để đạt được bất kì vị trí nào, Tôn gia là Tôn gia, hắn là hắn. Tuy trong người chảy dòng máu của Tôn gia nhưng thâm tâm Từ Quân Nhiên vô cùng rõ, bản thân không muốn dựa vào quan hệ này để có được điều gì. Đây là tính khí kiêu ngạo, là sự kiêu ngạo xuất phát từ sâu bên trong nội tâm hắn.
Mẹ thà rằng sống cuộc sống nghèo khó ở trấn Lý gia cũng không về thủ đô cầu xin gia đình, tính cách cao ngạo đã ảnh hưởng tới cha nuôi Từ Quân Nhiên, cũng khiến hắn sau khi bị Hoàng Tử Hiên ép về Giang Nam, không lựa chọn đi tìm bạn học giúp đỡ. Cha nuôi thường nói, làm người có thể không có ngạo khí nhưng không thể không có cốt khí, Từ Quân Nhiên được thừa hưởng tất cả từ cha nuôi, tất nhiên cũng bao gồm cả điểm này.
Bởi vậy, sau khi Lãnh Nhạc hòa giải, Từ Quân Nhiên nhàn nhạt gật đầu, bình tĩnh nói:
- Mẹ tôi là mẹ tôi, tôi là tôi, tôi họ Từ.
Tôn Chấn An nhướng mày:
- Lời này của cậu là có ý gì? Lẽ nào cậu không muốn về thủ đô gặp ông ngoại?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Chấn An:
- Mẹ tôi chưa từng nói muốn tôi về thủ đô nhận người đó.
Dừng một chút, sắc mặt hắn bình thản nhìn Tôn Chấn An:
- Tôi thừa nhận thân phận mình, bởi vì việc này vốn là sự thật không thể thay đổi, các người sớm muộn cũng sẽ điều tra ra. Chuyện này từ khi Tôn Tĩnh Vân nhìn thấy ngọc bội hơn nữa còn dò hỏi gia thế của tôi, tôi đã đoán ra rồi. Chẳng qua Tôn gia là Tôn gia, tôi là tôi, năm đó lúc mẹ tôi rời khỏi Tôn gia, cho đến lúc bà qua đời, đều chưa từng nói về việc tôi nhận tổ quy tông, vậy nên, chủ tịch tỉnh, ngài cũng không cần phải suy nghĩ tôi sẽ quay về Tôn gia.
Nói rồi, Từ Quân Nhiên đứng dậy, khách khí nói:
- Thật xin lỗi, lát nữa còn phải báo cáo công việc với ngài và bí thư Chu, tôi xin phép đi trước.
Quay người rời khỏi thư phòng của Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên còn không cho Tôn Chấn An cơ hội nói tiếp.
Lãnh Nhạc lập tức đứng lên, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm, người anh ta tôn trọng nhất đời này là Tôn Chấn An, hành động của Từ Quân Nhiên trước mặt Tôn chấn An nói là hỗn xược cũng không quá, cho dù hắn là cháu ngoại của Tôn lão, là con trai của cô cả Tôn gia, cũng có chút quá đáng.
Vừa định ra ngoài đuổi theo, lại thấy Tôn Chỉ An lộ ra vẻ mặt đau khổ, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Nhạc, bỏ đi, bỏ đi.
- Chủ tịch Tỉnh, hắn…
Lãnh Nhạc vẫn còn bất bình, anh ta thật không ngờ Từ Quân Nhiên lại có thái độ như vậy.
Biểu tình Tôn Chấn An rất buồn bực, nhưng tựa hồ đang hoài niệm điều gì, miệng lẩm bẩm:
- Quá giống, quá giống, giống hệt thần sắc em gái năm đó, tính khí quật cường, thà chịu khổ cũng không cầu xin người khác.
Nói xong, vẻ mặt ông đầy xấu hổ áy náy, nói với Lãnh Nhạc:
- Không thể trách nó, đây là oán trách, oán trách của em gái ta bao năm nay!
Khác với tâm tình Lãnh Nhạc, Tôn Chấn An đã hiểu rõ hơn Từ Quân Nhiên. Tính cách Tôn Tĩnh Văn ông quá rõ, bà là người vô cùng kiêu ngạo, cha thường nói với mọi người trong nhà, em gái cả là giống cha nhất, bởi vì bà kiêu ngạo nhất, nếu không bà đã không chống lại sự sắp xếp kết thân của gia đình, dám cùng người yêu bỏ trốn, phản kháng việc không thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Mà thời khắc này, thái độ của Từ Quân Nhiên khiến ông tưởng rằng mình vừa gặp lại em gái.
Ông hiểu được những oán trách trong lòng em gái, cũng biết rằng bây giờ có lẽ ngay cả ý nghĩ muốn thân thiết với Tôn gia, Từ Quân Nhiên cũng không có, ngược lại có vài phần oán giận, ít ra thì nếu như Tôn gia có thể tìm thấy Tôn Tĩnh Vân sớm hơn, bà sẽ không phải chịu khổ cực như vậy.
Lãnh Nhạc cũng hiểu ra, thở dài một hơi, đối với chuyện giữa các trưởng bối, anh ta không dám nói nhiều. Nhưng anh ta bỗng nhớ lại lần trước lúc đi ăn cơm cùng vợ và cô út Tôn Tĩnh Vân, Tôn Tĩnh Vân trong lúc vô ý có nhắc đến một chuyện, Lãnh Nhạc chầm chậm mở miệng:
- Cha, hình như Quân Nhiên lúc đầu rời khỏi thủ đô là do bất đắc dĩ.
Nghe những lời này, Tôn Chấn An vẻ mặt đau thương lập tức trở nên nghiêm túc:
- Là chuyện gì?
Cho dù Từ Quân Nhiên không nhận người bác này, nhưng hắn vẫn là con trai của em gái, em gái mấy chục năm không gặp như trời với đất, chỉ để lại giọt máu này, Tôn Chấn An tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn huyết mạch của em gái bị người khác ức hiếp.
Máu mủ tình thâm! Đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận