Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 522: Thăng chức.

Trong phòng họp huyện ủy Huyện PhúLạc, Trương Cửu đang đọc danh sách những cán bộ được lựa chọn đề bạt, đầu tiên gã tuyên bố danh sách những cán bộ cấp phó huyện được điều từ nơi khác đến và danh sách lãnh đạo được đề bạt, trong khi Từ Quân Nhiên cho rằng nội dung cuộc họp ngày hôm nay đã kết thúc, thì thấy Trương Cửu chậm rãi buông thứ trong tay xuống, bỗng nhiên mở miệng nói với mình:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, mời cậu đứng dậy được không?
Từ Quân Nhiên lập tức ngẩn người, đây là ý gì?
Chẳng lẽ trong số những người được đề bạt lần này, có cả mình sao?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên kìm chế sự nghi hoặc trong lòng mình, đứng dậy gật đầu với lãnh đạo, để nhiều người biết mình.
Trương Cửu cười cười:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên là một đồng chí rất có năng lực, lần này bộ máy Huyện Phú Lạc thay đổi rất lớn, giờ tôi tuyên bố, Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy chính thức bổ nhiệm đồng chí Từ Quân Nhiên làm Phó chủ tịch huyện Ủy ban nhân dân Huyện Phú Lạc, là thành viên của tổ chức Đảng chính huyện, ngoài ra, đồng chí Từ Quân Nhiên sẽ đảm nhiệm chức Chủ nhiệm kiêm Bí thư Đảng ủy quản lý Ủy ban nghiên cứu phát triển kinh tế kỹ thuật Huyện Phú Lạc, chủ trì công tác toàn diện.
Sau đó, ông ta bắt đầu giới thiệu tình hình Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, dân tộc Hán, là Đảng viên chính trị, hai mươi bốn tuổi, trình độ đại học, người tỉnh Giang Nam…
Từ Quân Nhiên chậm rãi ngồi xuống, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng, tuy lúc trước đám Chu Trạch Thành đã ám chỉ với hắn, thậm chí khi chào hỏi Chu Trạch Thành, gã gần như trực tiếp chúc mừng hắn, nhưng dù thế nào Từ Quân Nhiên cũng không thể ngờ được rằng, lần này thành phố lại trực tiếp đề bạt mình lên vị trí cấp Phó huyện.
Tuy không biết cái Ủy ban nghiên cứu phát triển kinh tế kỹ thuật kia được thành lập khi nào, nhưng Từ Quân Nhiên biết rất rõ, cấp trên đã tuyên bố mình chủ trì công tác toàn diện, tức là, từ nay mình đã là lãnh đạo cấp phó huyện chân chính. Cán bộ cấp phòng, hai mươi bốn tuổi đã đi đến vị trí này, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy tràn ngập lòng tin đối với tiền đồ tương lai của mình.
Nhíu mày, Từ Quân Nhiên đột nhiên phát hiện, không khí trong phòng họp trở nên kỳ quái, các Ủy viên thường vụ lần lượt nhìn hắn. Những Ủy viên thường vụ tương đối quen, gật gật đầu, mỉm cười với hắn, ngay cả mấy vị Ủy viên thường vụ mới nhậm chức ban đầu không biết Từ Quân Nhiên, sau khi nghe Trương Cửu giới thiệu Từ Quân Nhiên, mọi người đều nở nụ cười thân thiện. Tuy không biết vì sao, nhưng Từ Quân Nhiên này có thể khiến Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ thành ủy giới thiệu trịnh trọng như vậy, dĩ nhiên cũng đáng làm quen một chút.
Trương Cửu đến là để tuyên bố bổ nhiệm của thành phố, sau khi ông nói xong, mấy vị Ủy viên thường vụ huyện ủy mới nhậm chức lại theo lệ cũ phát biểu cảm nhận riêng của mình. Sau đó là những người mới trong bộ máy huyện nói chuyện, mọi người đều vui vẻ thoải mái, bày tỏ sẽ góp hết sức xây dựng Huyện Phú Lạc dưới sự lãnh đạo của Tề Tam Thái và Vương Trường Lâm, Từ Quân Nhiên không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát kỹ vẻ mặt từng người, vì hắn hiểu rất rõ, cuộc họp này đã dính đến vấn đề nhân sự thì đằng sau đó chắc chắn còn nội dung gì khác.
Quả nhiên, sau đó trước mặt Trương Cửu, Chu Trạch Thành đã tuyên bố điều chỉnh bộ máy cấp một của xã.
Vì dính đến vấn đề nhân sự, không giống với những cuộc họp nghiên cứu, các Ủy viên thường vụ vô cùng thận trọng, không dám bày tỏ thái độ lung tung. Cho dù phát biểu cũng sẽ rất quy củ, nói những lời vô cùng mơ hồ.
Từ Quân Nhiên nhận ra, trong quá trình tập trung đề bạt cán bộ lần này, trừ vài Ủy viên thường vụ vừa được điều đến, ngoại trừ mình, không ít người đều thu được lợi ích từ chuyện này.
Kết quả là, đề nghị nhân sự của Ban tổ chức cán bộ huyện ủy, được thông qua hoàn toàn.
Sau khi tan họp, Từ Quân Nhiên không đi cùng với những người khác, mà cùng Chu Trạch Thành trở về phòng làm việc của gã , Chu Trạch Thành đưa cho Từ Quân Nhiên một điếu thuốc, cười hỏi:
- Thế nào, giờ thì biết việc tốt tôi nói là gì chưa?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Đúng là niềm vui bất ngờ, rất bất ngờ.
Chu Trạch Thành nở nụ cười:
- Cậu đấy, chuyện này tôi nghe Chủ tịch thành phố nói rồi, theo ý ông ấy, là định để cậu vào Ủy viên thường vụ huyện ủy. Nhưng trên thành phố có vài người cảm thấy cậu vẫn còn trẻ quá, về phương diện lý lịch còn hơi kém, cho nên mới tạm thời để cậu trụ bên Ủy ban khai thác phát triển, đợi cậu có thành tích rồi, đề bạt mới đáng thuyết phục! Chắc là cậu hiểu được chứ!
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, hắn cũng hiểu rõ ý của Chu Trạch Thành, chẳng qua chỉ đang thay Trần Đại Dũng bán cho mình món nợ ân tình thôi, còn về phần vị Chủ tịch thành phố Trần này thật lòng hay giả dối, Từ Quân Nhiên không hứng thú, dù sao giờ hắn rất rõ, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đợi người khác cho mình cơ hội, chẳng bằng tự mình tạo cơ hội.
- Bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc của Ủy ban quản lý, không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc nói với Chu Trạch Thành.
- Không cần khách khí như vậy, nếu không ngại, gọi tôi một tiếng anh cũng không sao.
Chu Trạch Thành khoát tay nói với Từ Quân Nhiên, hai người giờ đã đi trên cùng một sợi dây, cộng thêm hiện nay Từ Quân Nhiên đã là cán bộ cấp phòng cùng cấp với gã, có điều vì một số nguyên nhân nên chưa thể vào Ủy viên thường vụ, cho nên thái độ của Chu Trạch Thành đối với Từ Quân Nhiên, cũng dần thân thiết hơn một chút.
Huống hồ, Chu Trạch Thành cũng biết một chút về chuyện giữa Tạ Mỹ Quyên và Từ Quân Nhiên, tuy không biết cuối cùng hai người sẽ có kết quả thế nào, nhưng gã vẫn coi Từ Quân Nhiên là người một nhà.
- Trình độ của cậu dĩ nhiên là tôi yên tâm, giao Ủy ban khai thác phát triển kinh tế cho cậu là thích hợp nhất, về mặt tư tưởng không có gì cần phải băn khoăn, cứ thoải mái làm việc đi, có vấn đề gì có thể đến tìm tôi. Nhất định phải lập được thành tích, đừng để thủ trưởng thất vọng!
Nhìn Từ Quân Nhiên, Chu Trạch Thành nói bằng ngữ khí trang trọng, gã rất hy vọng vào Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đồng ý, suy nghĩ một chút bèn khó hiểu hỏi Chu Trạch Thành:
- Đúng rồi, tôi được điều đến Ủy ban khai thác và phát triển kinh tế rồi, vậy công việc ở xã Trường Thanh…
Đây là câu hỏi luẩn quẩn trong lòng hắn, trong cuộc họp điều động nhân sự vừa rồi, tuy cho hắn chức danh Chủ nhiệm Ủy ban quản lý khai thác và phát triển kinh tế, tuy nhiên không hề đề cập đến chức Bí thư đảng ủy xã Trường Thanh của hắn hiện giờ phải làm thế nào, thậm chí, ngay cả điều động nhân sự cán bộ của xã Trường Thanh cũng không có, huyện gần như đã bỏ qua xã Trường Thanh.
Chu Trạch Thành vỗ đầu một cái:
- Ôi trời, tôi quên nói cậu biết mất rồi.
Nói xong, gã tìm trên bàn nửa ngày trời, cuối cùng cũng đưa ra một văn kiện, đưa cho Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Đây và văn kiện thành phố gửi xuống, thành phố quyết định thành lập Ủy ban khai thác và phát triển kỹ thuật kinh tế, địa điểm được lựa chọn là xã Trường Thanh các cậu, cho nên chức vụ Bí thư đảng ủy xã Trường Thanh của cậu sẽ không thay đổi. Công tác trong xã và công tác của Ủy ban quản lý đều do cậu gánh hết, đương nhiên, nếu có chuyện gì, thì công tác chủ yếu của cậu vẫn là phụ trách Ủy ban khai thác và phát triển.
Giờ Từ Quân Nhiên mới biết, không phải các lãnh đạo huyện Phú Lạc muốn động đến bộ máy xã Trường Thanh, mà giờ chuyện này đã vượt khỏi phạm vi khống chế của họ, xem ra thành phố cũng nhận ra trong tương lai mỏ vàng kia của xã Trường Thanh chắc chắn có thể đem lại lợi nhuận rất lớn cho thành phố Song Tề, cho nên mới làm cái Ủy ban khai thác và phát triển gì đó, dù sao theo quy định, Ủy ban khai thác và phát triển này cũng thuộc quản lý của thành phố.
Quả nhiên đều là người thông minh cả.
Từ Quân Nhiên thầm nghĩ vậy, cho đến khi rời khỏi phòng làm việc của Chu Trạch Thành, hắn vẫn suy nghĩ về vấn đề này, không ngờ mình đã đánh giá thấp đám lãnh đạo thành phố Song Tề, người ta ai nấy đều ngồi lên vị trí cán bộ cấp sở, làm gì có ai ngốc nghếch chứ, đừng thấy trước đây họ không có cách gì đối phó với những thủ đoạn cỏn con của mình, chẳng qua là vì bận rộn so cờ với nhau trong thành phố nên không có thời gian để ý đến bên huyện Phú Lạc này thôi, giờ đã rảnh tay rồi, chỉ một mệnh lệnh nhỏ, lập tức biến khai thác mỏ vàng thành thành tích chính trị của thành phố ngay.
Cao, đúng là cao tay!
Tuy nhiên trong lòng Từ Quân Nhiên cũng rất vui, dù sao giờ mình cũng là người đứng đầu Ủy ban khai thác và phát triển, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn. Nên biết rất nhiều việc, trên chốn quan trường chỉ người đứng đầu mới có thể làm được, chức phó cho dù làm có tốt đến đâu, khi có thành tích cũng chỉ tốt cho lãnh đạo đứng đầu thôi. Thậm chí xảy ra chuyện, người đứng đầu vẫn có thể đổ trách nhiệm cho chức phó. Cho nên nhiều khi, những người đứng đầu thông thường ít khi đến phòng làm việc của chức phó, người trong chốn quan trường ai cũng hiểu, đây là quy tắc ngầm tự biết với nhau. Giữa những người càng có chức vụ cao càng có tâm lý đề phòng, bề ngoài luôn tươi cười vui vẻ, nhưng luôn nói một đằng làm một nẻo. Ác đấu chốn quan trường luôn ở sau lưng, đây đã trở thành một nghệ thuật mưu quyền của những thừa tướng từ cổ chí kim, hay còn được gọi là thủ đoạn chính trị, nghệ thuật chính trị. Vì, ở trong chốn quan trường càng lâu càng luyện thành một thói quen ngầm hiểu, quan chức cùng cấp bậc sẽ không nói chuyện nhiều với nhau. Chủ yếu là sợ hoặc để tránh hiềm nghi kéo bè kết phái.
Như Từ Quân Nhiên, từ cấp trưởng khoa được đề bạt lên cấp phó phòng, kỳ thực đồng nghĩa với trao cho hắn một thanh thượng phương bảo kiếm, ít nhất trong Ủy ban nghiên cứu và phát triển, sẽ không có ai dám khiêu khích quyền uy của hắn. nguyên nhân rất đơn giản, vì nguyên cả khu Ủy ban nghiên cứu và phát triển đều nằm trong phạm vi của xã Trường Thanh, những người khác có cấp bậc cách Từ Quân Nhiên quá xa.
Nên biết trong chốn quan trường, từ trưởng khoa đến phó trưởng khoa, giống như từ cử nhân lên tiến sĩ vậy, tuyệt đối không cùng một đẳng cấp.
Nói khó nghe một chút, giờ ở xã Trường Thanh Từ Quân Nhiên chẳng khác gì hoàng đế, quyền sinh sát nằm hết trong tay hắn, nếu nói trước kia Cát Đại Tráng còn có thể dựa vào sự ủng hộ của Vương Trường Lâm để có địa vị ngang bằng với Từ Quân Nhiên trong các cuộc họp, vậy thì bây giờ không thể không thừa nhận, cho dù có sự ủng hộ của Vương Trường Lâm, Từ Quân Nhiên cũng có thể thu thập một Chủ tịch xã như Cát Đại Tráng.
Dù sao kể ra, hiện nay Từ Quân Nhiên đã là Phó chủ tịch huyện của Ủy ban nhân dân huyện, kiêm Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Ban khai thác và phát triển, về mặt cấp bậc hành chính, hắn là lãnh đạo của Cát Đại Tráng. Dĩ nhiên về mặt địa vị cũng cao hơn Cát Đại Tráng, cho dù hai người có tranh chấp, Cát Đại Tráng vẫn phải lo bị đội cho cái mũ không tôn trọng lãnh đạo.
- Ồ, đây chẳng phải Chủ tịch huyện Từ sao, cậu đi đâu đấy?
Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận