Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 448: cùng uống rượu.

Trương Trọng Kiên nhiệt tình mời Từ Quân Nhiên lên lầu, Từ Quân Nhiên cũng không từ chối, hắn có thể nhận ra được, ý đồ đến đây của vị thư ký Chủ tịch tỉnh này không phải chỉ là đi dạo đơn giản như vậy.
- Vậy đành quấy rầy mấy vị!
Từ Quân Nhiên cười nói với mấy vị lãnh đạo, rất đúng mực.
Người đàn ông vừa mới đi vào đứng bên cạnh Trương Trọng Kiên tươi cười với mọi người, Chu Trạch Thành đứng một bên lên tiếng giới thiệu:
- Bí thư Từ, vị này là Bí thư Trần của Bộ tổ chức thành ủy chúng ta.
- Bí thư Trần?
Từ Quân Nhiên cũng kịp phản ứng, người này nhất định là phó Bí thư kiêm bộ trưởng Bộ tổ chức của Thành ủy Trần Sở Lâm rồi. Khi hắn mới đến huyện Phú Nhạc, ông ta chính là ngươi đã bảo Chu Trạch Thành chiếu cố cho hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì Trần Sở Lâm này là cấp dưới cũ của Trần Tinh Duệ.
- Bí thư Trần, xin chào Tôi cũng là cán bộ xuất thân từ Giang Nam, chúng ta cũng coi như là đồng hương, hôm nay nhất định phải mời mấy vị mấy chén rượu nhạt mới được!
Từ Quân Nhiên nói chuyện với Trần Sở Lâm vô cùng nhiệt tình, cũng rất thân mật.
Trần Sở Lâm thấy Trương Trọng Kiên chỉ lo hàn huyên với Từ Quân Nhiên, không giới thiệu mình, sắc mặt có chút không được hài lòng, nhưng nghe thấy câu nói của Từ Quân Nhiên , sắc mặt liền vui vẻ lại, gật đầu. vẻ mặt gã lúc này vui mừng giống như trúng được giải độc đắc, bắt tay thân mật với Từ Quân Nhiên, muốn mời hắn lên lầu, trong miệng cười nói:
- Tôi cũng đâu có công lao gì, đều là cấp dưới cũ của Chủ tịch Trần, không cần khách khí, không cần khách khí!
Sở dĩ gã vui vẻ như vậy là vì Từ Quân Nhiên đã nói tốt về gã trước mặt Trương Trọng Kiên, rằng gã đã chiếu cố hắn. Điều này khiến cho tâm trạng của Trần Sở Lâm rất là thoải mái, dù sao Trương Trọng Kiên cũng là thư ký của Chủ tịch tỉnh, mấy lời nói hôm nay nhất định sẽ đến tai ông ta. Lúc trước khi Chủ tịch Trần bảo gã chiếu cố cho Từ Quân Nhiên, gã chỉ cho rằng Từ Quân Nhiên là thân thích của ông ta mà thôi, cho nên khi Chu Trạch Thành gọi điện cho mình, sắp xếp hỗ trợ hắn, Trần Sở Lâm lại không nghĩ một Bí thư bình thường như hắn lại có bối cảnh ở Thủ đô. Sau khi gã phái người đến Giang Nam nghe ngóng một phen, mới biết được, hơn một năm trước, ở Giang Nam lại có một trận phong ba lớn như vậy.
Quan trọng nhất là, nghe được mấy lời mà Trương Trọng Kiên vừa nói với Từ Quân Nhiên, Trần Sở Lâm xác định được một chuyện Từ Quân Nhiên có gốc rễ ở thủ đô, và còn có quan hệ với Chủ tịch Trần, lãnh đạo cũ của gã, hơn nữa còn có quan hệ rất sâu.
Trần Sở Lâm là tâm phúc của Trần Tinh Duệ, Trần Sở Lâm tất nhiên biết rõ lãnh đạo của Chủ tịch tỉnh là ai. Hiện tại phần lớn quyền hành đều nằm trong tay phó tổng Tào, Trần Sở Lâm nghĩ một lúc thấy lạnh hết người, Từ Quân Nhiên là người của Tào gia, cũng may mà gã không có làm khó hắn, không có thì bây giờ gã đã thành lụa đen rơi trên đất rồi.
Mấy người bọn họ cứ hàn huyên với nhau, người của Vương gia chỉ biết ngồi đó, Đàm Thụy muốn lên tiếng nói chuyện nhưng không biết mở miệng như thế nào chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu thanh niên vốn bị mình xem thường hàn huyên cùng với mấy người Trương Trọng Kiên và Trần Sở Lâm, trong lòng thầm kinh ngạc.
Mấy người đứng đó nói chuyện một hồi rồi đi lên lầu hai. Vương Hiểu Nhu và Tạ Mỹ Quyên cũng định rời khỏi, nhưng Từ Quân Nhiên lại lắc đầu, sau đó, trước mặt người nhà Vương gia, kéo hai tay của Tạ Mỹ Quyên, trực tiếp đi cùng đám người Trương Trọng Kiên, khiến cho mấy người nhà Vương gia trợn mắt há mồm nhìn.
- Người này rốt cuộc là ai?
Không hẹn mà gặp, trong đầu người nhà Vương gia đều hiện lên suy nghĩ này.
Trong gian phòng sang trọng trên lầu hai, một đoàn người ngồi xuống quanh một chiếc bàn lớn, Từ Quân Nhiên mới lấy hộp thuốc vừa rồi ra mời mọi người. Chu Trạch Thành nhận lấy điếu thuốc, vẻ mặt kinh ngạc, Trần Sở Lâm nhìn vở bao thuốc cũng không hiểu gì cả, Trương Trọng Kiên thì không có biểu lộ gì khác lạ, cười nói:
- Bí thư Từ, cậu coi trọng tôi rồi, loại thuốc lá này, ngay đến Chủ tịch tỉnh cũng chỉ có một hộp, cũng là được thủ trưởng cũ cho. Ông ấy mà biết được cậu phát thuốc như thế này, nhất định sẽ rất đau lòng.
Từ Quân Nhiên cười lớn, lắc đầu:
- Vậy cũng phải xemngười ta có biết nhìn hàng hay không, người ta đã coi tôi là thuốc lá nhà quê, vậy cũng coi như mất mặt rồi.
Trương Trọng Kiên khẽ giật mình:
- Trên đời cũng không thiếu mấy kẻ đầu đất, thiện cận, “lấy gùi bỏ ngọc”!
Mấy người Tạ Mỹ Quyên đều vô cùng kinh ngạc, vì quan hệ của Trần Sở Lâm va Trương Trọng Kiên rất tốt, cho nên liền mở miệng hỏi luôn:
- Trưởng ban Trường, thuốc lá này …
Trương Trọng Kiên nhìn Từ Quân Nhiên, giống như đang thăm dò ý kiến của hắn, dù sao, nếu như nói ra lai lịch của loại thuốc lá này, cũng chẳng khác nào nói ra thân phận của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đưa mắt nhìn mọi người, phát hiện ngoài Chu Trạch Thành và Cố Hoàn, cũng chỉ có Trương Trọng Kiên và Trần Sở Lâm, mấy người thư ký đều không được Trần Sở Lâm cho vào. bảy người ngồi ở đây đều không có ai là người ngoài, liền nhìn Trương Trọng Kiên gật đầu cười nói:
- Cũng không có gì phải giấu, đều là người một nhà cả!
Hắn đã nói vậy, Từ Quân Nhiên cũng không khách khí nữa, gật đầu nói với mọi người:
- Thuốc lá này chỉ chuyên cung cấp cho các lãnh bộ cấp cao của chính phủ. Nó không được đánh dấu cũng là vì nó được đặc chế, người Bí thư có muốn mua một bao cũng không thể mua được. Ngay cả Chủ tịch tỉnh của chúng ta cũng là được vị lãnh đạo cũ tặng cho khi đến Thủ đô lẽ mừng năm mới vừa rồi.
Y là thư ký của Chủ tịch tỉnh, nhũng lời y nói tất nhiên không có người nghi ngờ. mọi người ai cũng đều là những người thông minh, sau khi đã hiểu được, đều nhìn Từ Quân Nhiên với ánh mắt có chút khác biệt. Nếu như những gì mà Trương Trọng Kiên nói là thật, như thế chẳng phải là nói phía sau Từ Quân Nhiên là một lãnh đạo chính phủ. Cho dù là không có một vị lãnh đạo cấp cao như thế thì Từ Quân Nhiên ở thủ đô cũng có quan hệ rất rộng, đủ để khiến cho Chủ tịch tỉnh cũng phải giúp đỡ hắn.
Từ Quân Nhiên cười cười, không dây dưa nhiều đến chuyến này, có những chuyện cần ngưng thì ngưng, giữ lại một chút thần bí ngược lại cũng rất có lợi cho chính mình.
Sau khi đã nói chuyện vui vẻ, Chu Trạch Thành liền vội vàng gọi rượu và thức ăn lên, chỉ trong chốc lát, trên bàn đã đầy ắp thức ăn. Đây là lần đầu tiên Tạ Mỹ Quyên ngồi dùng cơm với nhiều lãnh đạo như vậy. Thế nhưng, cô cũng đã làm việc ở Bộ tổ chức một thời gian dài, cũng đã được đi tham dự hội nghị ở nhiều nơi. Tuy là lần đầu ngồi cùng bàn với các lãnh đạo nhưng cô cũng biết làm thế nào để góp vui. Tạ Mỹ Quyên đứng dậy, cầm một chén rượu lên cười nói:
- Hôm nay có thể dùng cơm với các vị lãnh đạo, tôi xin kính mọi người một ly!
Nói ra thì chuyện này cũng là điều rất bình thường, Thông thường khi ngồi ăn cơm cùng các vị lãnh đạo đều là do các cán bộ cấp thấp hoặc các bộ nữ phụ trách việc làm nóng bầu không khí. Cho nên khi thấy Tạ Mỹ Quyên đứng lên, Chu Trạch Thành cũng không nói gì, Cố Hoàn và những người khác cũng không thấy có gì không đúng cả. Bọn họ cho rằng Tạ Mỹ Quyên là cấp dưới của Từ Quân Nhiên, còn Cố Hoàn tuy biết Tạ Mỹ Quyên nhưng cũng không nghĩ nhiều. Trần Sở Lâm cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, nhưng Trương Trọng Kiên lại nhướng mày, giống như đang nghĩ đến điều gì
Trần Sở Lâm vừa định mở miệng nói chuyện, Từ Quân Nhiên đã kéo tay của Tạ Mỹ Quyên, khẽ nói:
- Ngồi xuống, tôi ăn cơm không cần đàn bà góp vui, về sau không cho phép như vậy nữa!
Giọng nói không cao nhưng lại mang theo ngữ khí đáng tin cậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận