Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 672: Cô có thể dùng miệng.

Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy màu đỏ quỳ trước mặt người đàn ông, vớ da sáng óng ánh ôm lấy đôi chân hiển hiện dưới phần váy đã vén lên. Bóng chiều tà chiếu xuyên qua cửa sổ tỏa ra ánh sáng, sự gợi cảm, trưởng thành, diễm lệ của chất cảm đong đầy sự quyến rũ của người phụ nữ.
Không thể không thừa nhận, Đàm Hân có thể xem như là một người phụ nữ trưởng thành khá nổi bật, không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của chính phủ thành phố. Lúc này cô ta đang quỳ trên sàn, đường cong của bờ mông tròn mẩy càng rõ hơn. Thuận theo phần mông nở nang là cặp đùi đầy đặn, rồi đến bắp chân mịn màng trắng trẻo, đôi bàn chân nhỏ nhắn. Chu Hoàn đã là kẻ đặt nửa chân vào hòm, ánh mắt nhìn Đàm Hân càng lúc càng rực lửa. Vớ da óng ánh đó, đôi giày cao gót mũi nhọn đó đập vào mắt, toàn thân cô đều toát lên vẻ đẹp trưởng thành tuyệt mỹ. Cảm giác này khiến Chu Hoàn thấy tim gan của mình dường như cũng rung động kịch liệt theo động tác của người phụ nữ trước mắt.
Trong tầm mắt lão, đôi môi quyến rũ của cô chỉ cách người lão vài cen-ti-mét, lão thậm chí có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của cô. Khi nhìn cô nói chuyện, lão lúc nào cũng muốn nếm thử mùi vị ngọt ngào đó.
Bị thứ đó của Chu Hoàn liên tiếp chọc vào, Đàm Hân chỉ thấy cằm của mình hơi đau. Đã vậy thứ dịch trắng nóng hổi của lão cứ tràn ra bên miệng, có chút mằn mặn khiến cô nhíu chặt mày, cực kỳ ghê tởm.
Biết rõ không thoát khỏi mối nhục này, Đàm Hân đành cam chịu, dứt khoát nhắm mắt đưa bờ môi xinh đẹp của mình đến gần thứ đó của lão.
- Đừng gấp, cưng cởi áo ra trước đã, vén váy lên đến eo đi.
Chu Hoàn cười hì hì nói với Đàm Hân. Đôi mắt già hình tam giác đó nhìn chằm chằm đùi và mông của cô như sói đói, chờ đợi động tác khiêu khích tiếp theo của cô.
Lão hám gái đúng là nhiều trò, Đàm Hân chửi thầm trong bụng, chân vẫn giữ tư thế phóng đãng. Cô kéo chiếc váy ôm lên phần eo để lộ cả viền hoa của vớ da, tư thế đó càng thu hút hơn. Tay chơi gái già dặn như Chu Hoàn rất thích nhìn phụ nữ mang vớ da, đàn ông từng trải đều biết phụ nữ mang vớ da có thể tôn lên đường cong của đôi chân đẹp, toát ra sự quyết rũ và thu hút của người phụ nữ.
Đôi vớ da óng ánh đó kéo dài đến tận đùi trên của Đàm Hân. Cô vén váy lên để lộ nửa bờ mông, thấp thoáng có sợi dây mày đỏ.
- Vén váy cao lên chút nữa, mau!
Chu Hoàn thở phì phò. Có khi nửa kín nửa hở còn khiến người ta ngứa ngáy hơn là không mặc gì.
Đàm Hân cười phóng đãng, kéo váy lên trên bụng. Chỗ bí mật chỉ được phủ kín bởi một mảnh vải màu đỏ không thể nhỏ hơn. Màu đỏ đại biểu cho tình cảm lãng mạn và phóng túng, khiến phụ nữ càng phụ nữ hơn, nhiệt tình hơn. Nhiệt tình này luôn khiến đàn ông say mê, điên cuồng tựa như một con bò đực Tây Ban Nha thấy vải đỏ vậy. Mà vùng cỏ lộ ra bên ngoài lại đen nhánh, sáng óng ánh. Thềm cỏ thơm rậm rạp cùng khe cốc thoắt ẩn thoát hiện dưới quần lọt lót khe màu đỏ càng gợi cảm hơn, dụ hoặc người ta phạm tội.
Xuất thân đời này của Đàm Hân không tốt, lúc hơn hai mươi tuổi chỉ là một nữ thanh niên bình thường trong đội sản xuất nông thôn. Sau đó cô được gả cho một người chồng trí thức, từ đó đời lên hương, xem như bay lên đầu cành biến phượng hoàng, chốc lát từ nông thôn chuyển đến thành thị. Sau này ở Phòng chiêu đãi tỉnh ủy lại móc nối với Chu Hoàn, từ đó một bước lên mây trong giới chính trị, từ một cán bộ bình thường trở thành quan chức cấp phó sở. Hiện tại Đàm Hân đã hơn 30 tuổi, là độ tuổi hoàng kim của của phụ nữ. Dáng người cao ráo, sắc đẹp lại giữ gìn tốt như vậy, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp như tiên không chút tỳ vết. Làn da mịn màng săn chắc, bộ ngực căng đầy, vòng eo thon gọn, bờ mông tròn trịa, toàn thân đều toát lên vẻ gợi cảm. Nhất là khi cô mặc váy dài màu đỏ, lại chủ động vén lên đến eo, cộng thêm vớ da óng ánh, giày cao gót mũi nhọn, bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu được sự quyến rũ từ bờ mông tròn đầy trắng mịn bên dưới chiếc quần lót màu đỏ.
- Cưng ơi, giữ nguyên tư thế này, mau giúp anh thổi kèn đi, mau lên!
Chu Hoàn không nhịn được nữa, bèn mở miệng hối thúc.
Đồ đáng chết!
Đàm Hân chửi thầm trong bụng. Cô thực sự còn chuyện khác, lần này đến tỉnh thành gặp Chu Hoàn chỉ là thuận đường, người thật sự muốn gặp lại là một vị lão làng khác nữa. Bây giờ nán lại đây lâu như vậy, không chừng người ta đã đi mất rồi.
Lão Chu này, xem như lần này ông may mắn, sớm muộn gì cũng có ngày lão nương sẽ đòi hết lại những tổn thất mấy năm nay!
Đàm Hân hậm hực nghĩ vậy, rồi đưa cầm vật đó của lão, há miệng ngậm lấy.
Để giảm bớt cảm giác ghê tởm, Đàm Hân dứt khoát tưởng tượng thứ đó thành bảo bối của chồng mình, tự thôi miên rất có hiệu quả. Mắt cô trở nên mông lung, nhưng sức hút lại mạnh hơn, cô đưa lưỡi lướt qua phần đỉnh, trong đầu tưởng tượng biểu cảm thoải mái của chồng khi được mình hầu hạ, trong lòng ngày càng xúc động, phục vụ càng nhiệt tình hơn.
Chu Hoàn thấy cô phục vụ chu đáo như vậy. Cảm giác thành công khi bắt vợ của người khác quỳ dưới chân mình, có chút biến thái này càng khiến đàn ông từng tung hoành quan trường mấy chục năm nay say đắm.
Chu Hoàn đưa hai tay ra xoa nắn cơ thể đầy đặn của Đàm Hân, mười ngón tay thô ráp nắm đôi thỏ ngọc của cô như đang nhào bột.
Kích thích đến đột ngột càng khơi dậy khát khao khi đang tự thôi miên của Đàm Hân, khiến cô rên khẽ một tiếng. Động tác lưỡi càng dồn dập hơn, cơ thể càng nóng hơn, u cốc đã thấm ướt suối xuân, cảm giác ngứa ngáy bên dưới quần lót trong váy càng mãnh liệt. Cô không kiềm được thở hổn hển, thấp giọng rên rỉ.
Cô động tình cũng khiến thị giác, thính giác và xúc giác của Chu Hoàn bị kích thích kịch liệt. Mười ngón tay cũng nắn ngực cô mạnh bạo hơn, da thịt lồi hẳn qua những kẽ ngón tay lão, cái bụng núc ních của lão càng rung lắc như được lắp mô-tơ.
Động tác này của lão trái lại khiến Đàm Hân tỉnh táo lại, nhận ra trước mặt không phải chồng mình mà là tên khốn muốn cưỡng bức mình. Cảm giác khuất nhục này khiến cô chỉ muốn khóc.
Nghĩ đến mục đích tới đây, để lấy lòng, giúp lão già đầu giờ đây cô chỉ hận mà không thể phát tiết mau chóng. Nghĩ vậy, Đàm Hân càng cố sức phục vụ lão.
Lát sau, theo tiếng hừ của Chu Hoàn, cuối cùng lão đã đạt cao trào.
Xong việc, Đàm Hân chỉnh lại váy áo, lấy khăn giấy lau sạch thứ dơ bẩn quanh miệng, rồi súc miệng bằng vài ly nước đến khi không còn mùi lạ, sau đó mới lấy lược chải lại đầu tóc rối bời.
- Bí thư Lâm rất coi trọng công tác điều chỉnh của ban ngành Ủy ban thành phố Đan Giang của ban tổ chức tỉnh ủy. Việc này tất nhiên phải do ban tổ chức ra mặt mới được, anh thấy em có thể đi móc nối quan hệ với người bên ban tổ chức.
Nhìn qua Đàm Hân, Chu Hoàn ngồi trên ghế thản nhiên nói.
Chu Hoàn không phải đồ ngốc, lão quá rõ chút lòng riêng của Đàm Hân rồi. Người phụ nữ này nhìn có vẻ nhiệt tình, thực chất lại là người vô tình đến cực điểm, vì lợi ích của chính mình mà có thể từ bỏ mọi thứ. Hôm nay cô ta đến tìm lão, sợ rằng chỉ là để thăm dò mà thôi.
Có điều món ngon dâng đến tận miệng, không ăn thì quá có lỗi với bản thân.
Đàm Hân nghe Chu Hoàn nói vậy, cô liền ngây ra, sau đó liền cười tươi gật đầu, xem như hiểu ý của lão. Lão đã chỉ đường cho cô rồi, dù gì cũng dính dáng đến thay đổi Thường ủy Ủy ban thành phố. Nếu không có ban tổ chức thành phố ủng hộ, cho dù Chu Hoàn muốn giúp cô cũng không còn cách nào tốt. Về phần làm cách nào để móc nối với ban tổ chức thì phải xem bản thân Đàm Hân rồi.
“Tên già này đúng là lão hồ ly của quan trường.” Đàm Hân lại chửi thầm, cô hiểu rõ nếu lão đã nói thế, vậy chứng tỏ lão chắc chắn sẽ không nhúng tay vào việc đẩy cô lên chức Thường ủy Ủy ban thành phố nữa, trừ phi cô có thể tự móc nối quan hệ với ban tổ chức.
Nghĩ thế, cô mỉm cười:
- Anh yên tâm, em có thể tự lo việc này.
Ngập ngừng một hồi, cô khẽ nhíu mày:
- Phải rồi, anh biết thành phố Đan Giang chúng ta có một chủ tịch huyện trưởng họ Từ không?
- Chủ tịch Huyện trưởng họ Từ?
Chu Hoàn biến sắc, lẩm nhẩm nhắc lại, đột ngột nghiêm túc hỏi Đàm Hân:
- Từ Quân Nhiên?
Đàm Hân liền sững người. Cô không ngờ chỉ tùy tiện nhắc đến một cái họ, Chu Hoàn lập tức nghĩ đến Từ Quân Nhiên, lẽ nào lão đã biến người này trước đó rồi?
- Anh biết Từ Quân Nhiên àsao?
Đàm Hân khó hiểu hỏi Chu Hoàn. Cô rất hiểu con người lão, đây là kẻ khá cố chấp cứng đầu, bình thường khi ở tỉnh, lão có tiếng nhất không phải vì thói hám gái, mà chính là ăn nói thận trọng, cực kỳ nghiêm khắc với cấp dưới. Lão chẳng bao giờ để mắt tới cán bộ bình thường, vậy mà lão lại biết một cán bộ cấp huyện như Từ Quân Nhiên, hơn nữa có vẻ rất coi trọng. Đàm Hân bất giác cảm thấy Từ Quân Nhiên càng thêm thần bí.
- Em có xích mích gì với cậu ta phải không?
Chu Hoàn không buồn trả lời Đàm Hân, chỉ nghiêm túc hỏi, cô chưa từng nghe thấy giọng điệu như vậy từ lão. Đây là lần đầu tiên cô thấy mặt nghiêm túc ở lão, cảm giác này khiến cô thấy mình như thể lần đầu gặp gỡ người đàn ông này.
Do dự một hồi, Đàm Hân vẫn kể chuyện xích mích giữa cô và Từ Quân Nhiên cho Chu Hoàn nghe. Đương nhiên trong lời kể đã đặt mình vào vị trí cực kỳ có lợi, nào là Từ Quân Nhiên ngông cuồng quen thói, không tôn trọng lãnh đạo, vân vân. Kể đến cùng, Đàm Hân lại nói có chút khổ sở với Chu Hoàn:
- Tên này chẳng hề coi em ra gì.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ mong có thể nghe ngóng bối cảnh của Từ Quân Nhiên từ Chu Hoàn. Nếu đối phương đủ mạnh, cô phải nghĩ cách dù đắp quan hệ giữa hai bên. Nếu không có bối cảnh lớn, hoặc cô không sợ thế lực đằng sau Từ Quân Nhiên, cô sẽ cho Từ Quân Nhiên nếm thử hậu quả đắc tội với phụ nữ!
Chu Hoàn hừ một tiếng, quắc mắt với Đàm Hân, lạnh lùng buông một câu:
- Đừng tính toán nữa, Từ Quân Nhiên là loại người cô không thể dây vào, nếu có chuyện gì, đừng trách tôi không giúp cô.
Người đàn bà này đúng là ngu đến cùng cực. Thân phận của Từ Quân Nhiên tuy không thể xem như là bí mật trong cấp cao tỉnh thành, nhưng người cấp dưới biết được cũng không nhiều, cho nên Đàm Hân mới dám gây rối với hắn. Nhưng Chu Hoàn không phải là một kẻ trong đám ngu đó, là một Phó chủ tịch tỉnh trưởng Thường ủy, lão biết rõ sau lưng Từ Quân Nhiên là ai. Khoan nói đến hai vị Bồ Tát lớn là Tôn lão và Tào lão, chỉ nói Phương Trung Nguyên và Trần Tinh Duệ cũng đủ khiến lão hiểu rõ một chủ tịch huyện trưởng cỏn con như Từ Quân Nhiên, đừng nói là Phó chủ tịch thành phốthị trưởng như Đàm Hân, mà ngay cả Bí thư Ủy ban thành phố cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Đàm Hân phút chốc liền sững sờ. Cô có thể nhìn ra Chu Hoàn đang nói thật, cũng có nghĩa là một cán bộ cấp Phó ban như lão lại khá kiêng dè với chủ tịch huyện trưởng cỏn con như Từ Quân Nhiên. Đáp án này khiến Đàm Hân thậm chí còn tưởng mình có phải đang mơ, một tên mới ngoài 20 tuổi, chẳng qua chỉ là chủ tịch huyện trưởng của một huyện nghèo nàn mà có thể khiến một lão quan đã lăn lộn mấy chục năm trên quan trường, kinh đi qua bao sương gió cũng cảm thấy e dè.
Tên họ Từ này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Là thần thánh phương nào chứ?
Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, Đàm Hân nhìn Chu Hoàn nhõng nhẽo:
- Anh nói cho người ta biết đi.
Chu Hoàn cười bất đắc dĩ, xua tay nói:
- Có vài thứ anh không thể nói với em, nhưng có điều này phải nhớ, mặc kệ trước đó em có xích mích gì với Từ Quân Nhiên, đều lập tức quên hết đi. Đừng kiếm chuyện với hắn, cũng đừng nghĩ đến việc báo thù. Bằng không nếu có rắc rối gì, đừng trách anh không màng em sống chết thế nào.
Lão nói với Đàm Hân bằng giọng điệu nghiêm túc là cực kỳ hiếm. Theo Chu Hoàn thấy, có lẽ hiện giờ Từ Quân Nhiên không có mấy sức uy hiếp, những kẻ sau lưng hắn mới thật sự có sức uy hiếp. Khoan nhắc ai khác, chỉ nói tới chủ tịch tỉnh trưởng đại nhân Phương Trung Nguyên cũng đủ khiến lão xem trọng rồi, chứ đừng nhắc đến hai vị đại Bồ Tát ở Bắc KinhThủ đô xa xôi kia. Có câu “nhà có một người già, như có một bảo vật”, đối với một vài người trong chính trị, nếu sống càng lâu thì đó là một thắng lợi. Cùng một đạo lý, với đối thủ của lão mà nói, kẻ thù sống càng lâu thì chắc chắn là một việc rất khó chịu. Giống như bạn dồn hết tâm trí chuẩn bị làm một việc, nhưng cứ đến lúc sắp thành công, đối phương đột nhiên bảo bạn phải làm lại từ đầu.
Hiện tại Đàm Hân đang có cảm giác này, cô vốn định dò hỏi chút tin tức về Từ Quân Nhiên từ Chu Hoàn, sau đó từ từ dụ lão giúp cô đối phó với Từ Quân Nhiên. Dù gì cũng là cán bộ cấp tỉnh trưởng ra mặt, tùy tiện gọi điện thì có thể giải quyết tất cả vấn đề này.
Nhưng Đàm Hân không hề ngờ vừa nghe nói phải đối phó với Từ Quân Nhiên, Chu Hoàn liền gióng trống rút binh, đã vậy còn nhắc rõ với mình nếu đắc tội với hắn, lão cũng không làm gì được, không thể giúp cô. Điều này khiến trong lòng Đàm Hân dấy lên càng nhiều nghi vấn.
Có điều cô lăn lộn trong quan trường cũng nhiều năm rồi, bản lĩnh nhìn sắc mặt cũng không tồi. Thấy Chu Hoàn nhất quyết không muốn nói nhiều, cô liền hiểu lão chịu chỉ đường cho mình đã là nể mặt lắm rồi. Nếu muốn lão ra mặt đối phó Từ Quân Nhiên, cho dù cô ở bên lão nhiều đến đâu thì lão cũng không có cách nào.
Trong mắt Chu Hoàn, thể diện của đàn ông quả thực không quan trọng bằng cái mũ quan.
Nếu đã tỏ thái độ như vậy, Đàm Hân dĩ nhiên không hỏi nhiều nữa. Với cô mà nói, mục đích đã đạt được rồi, tiếp theo phải do cô tự nghĩ cách giải quyết vấn đề với Từ Quân Nhiên. Chung quy mà nói, hắn khiến Đàm Hân này mất mặt, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Sau khi nói chuyện một hồi với Chu Hoàn, Đàm Hân mới rời khỏi. Đây là nơi mà hai người thường dùng để hẹn riêng, nghe lão nói là của ông chủ nào đó tặng lão. Đàm Hân thì không hề gì, chỉ thấy lão Chu Hoàn này đúng là có chút to gan bằng trời rồi.
Ra khỏi nơi đó, Đàm Hân thở dài, quyết định đến thăm Phó trưởng ban Sở Trầm của Ban tổ chức tỉnh ủy. Cô đã sớm hỏi thăm, người phụ trách chỉ đạo khảo sát cán bộ Ủy ban thành phố Đan Giang chính là Sở Trầm. Tuy chỉ hơn 30 tuổi, nhưng lại là cán bộ thanh niên có tiếng trong cơ quan tỉnh ủy, thậm chí còn có người nói y có thể lên chức cấp sở trước năm 40 tuổi, lúc đó mới thực sự là phong quang vô hạn.
- Trưởng ban Sở, chào anh ngài.
Đứng trước cửa nhà Sở Trầm, Đàm Hân tươi cười chào hỏi Đàm Hân.
Sở Trầm vừa thấy Đàm Hân liền ngây người, ngạc nhiên hỏi:
- Cô là?
Đàm Hân mỉm cười tự giới thiệu:
- Chào Trưởng ban Sở, tôi là Ủy viên Ủy ban thành phố Đan Giang, Phó chủ tịch thành phốthị trưởng Đàm Hân của chính phủ nhân dân thành phố.
Sở Trầm nhìn Đàm Hân đánh giá, lại lần nữa sững sờ. Người phụ nữ này thực sự quá đẹp, tư thái nửa mời nửa không ấy khiến người ta thấy thích thú hơn cả những kiểu phụ nữ trong phim. Vừa nghĩ đến cơ thể xinh đẹp như vậy lại bị lão già Chu Hoàn chiếm dụng mấy năm trời, điều này khiến Sở Trầm nghĩ thế nào cũng không dễ chịu.
Sau khi tự giới thiệu với Sở Trầm, Đàm Hân bắt đầu nói chuyện phiếm với y.
Ánh mắt của Sở Trầm quét qua khe sâu lộ rõ nơi cổ áo Đàm Hân rất ám muội, khiến cô có chút căng thẳng. Song không ngờ ánh mắt của Sở Trầm tức thì trở nên sắc sảo, tựa như có thể đâm xuyên tim của người ta ngay tức khắc.
- Trưởng ban Sở, anh ngài đúng là biết giữ tác phong mộc mạc giản dị đấy.
Đàm Hân cười nói với Sở Trầm. Không phải cô đang khen, mà là do hoàn toàn ngạc nhiên, có ai ngờ đường đường là là Phó trưởng ban thường vụ Ban tổ chức tỉnh ủy, vậy mà bố trí trong nhà vẫn cực kỳ lạc hậu, thậm chí còn không bằng văn phòng làm việc của các lãnh đạo cấp phòng. Phải biết cả Đàm Hân cũng tự hiểu yêu cầu điều kiện làm việc của mình tốt một chút, nhưng nếu so với chỗ làm việc của Sở Trầm thì chỗ của cô đúng là thiên đường.
- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.
Sở Trầm bật cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận