Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 130: Loạn thế dùng trọng điển.

- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu nói xem, cậu có ý kiến gì không?
Một câu nói đó, khiến ánh mắt của mọi người trong phòng họp, đều tập trung vào Từ Quân Nhiên đang trợn mắt há mồm.
Từ Quân Nhiên là ai?
Đây là câu hỏi trong lòng hầu hết mọi người, chẳng qua có người kinh ngạc, còn có người thì khó hiểu, dù sao có thể lưu tên trong lòng người đứng đầu tỉnh ủy, đã đủ để không thể coi thường rồi.
Lúc này Từ Quân Nhiên trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, không biết vị đại lão Tỉnh ủy này nghĩ gì, trong trường hợp này lại để mình phát biểu ý kiến, có phải hơi lừa người không?
Tục ngữ nói, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ. Hôm nay trong trường hợp này, cho dù mình nói gì, chỉ cần Chu Đức Lượng bảo mình phát biểu, chẳng khác nào để mình lộ ra giữa tầm mắt của mọi người, Từ Quân Nhiên không cảm thấy hiện giờ mình có đủ sức khống chế sự chèn ép của bất kỳ thế lực nào.
Cũng may Chu Đức Lượng mỉm cười, nói thêm một câu.
- Chuyện này, đồng chí Từ Quân Nhiên có cống hiến đối với tỉnh Giang Nam chúng ta. Cho nên, hãy nói suy nghĩ của cậu đi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức người có đầu óc thông minh, đều nghĩa ra Từ Quân Nhiên có lẽ là người đã cứu được Đại tiểu thư nhà họ Tôn, sự phòng bị đối với hắn giảm đi không ít. Dù sao chuyện này, nếu không phải lúc ấy hắn cứu được người, có lẽ Tôn Tĩnh Vân đã gặp chuyện không may. Nếu thật sự như vậy, e là những người ngồi đây, rất nhiều người phải rơi mũ ô sa, cũng chẳng trách Chu Đức Lượng muốn hắn nói ra suy nghĩ của mình, có lẽ hy vọng Từ Quân Nhiên có thể nói ra điều gì có lý, sau đó tỉnh ủy có thể đề bạt hắn.
Luận công ban thưởng cho dù là ở ngành nghề gì, đều là chuyện thường tình. Có điều lần này công lao của Từ Quân Nhiên tuy không nhỏ, nhưng nói ra thì không tiện, vì có liên lụy đến thanh danh Tôn Tĩnh Vân, cho nên phương thức này, hẳn là thích hợp nhất.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, nhìn xung quanh, không biết nên mở miệng như thế nào.
Sau khi hắn trọng sinh, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp tham gia một hội nghị cao cấp như vậy, nếu nói trong lòng không căng thẳng, chắc chắn là lừa mình dối người. Sau khi trọng sinh, tuy tâm tình không có gì thay đổi, nhưng không có nghĩa là Từ Quân Nhiên không kính sợ thời đại này.
Những người nắm giữ quyền lực cao nhất của nhà nước hiện nay, rất nhiều người đều đi qua mưa bom bão đạn, minh đao ám tiễn, chút bản lĩnh của mình trong mắt họ, thật ra chẳng là gì. Tuy có thể lợi dụng chuyện biết trước mọi việc, nhưng đến thời khắc mấu chốt, Từ Quân Nhiên tin, chắc chắn mình vẫn không bằng các vị thế hệ trước.
- Bí thư Chu, tôi thấy hay thôi đi, đồng chí Từ Quân Nhiên còn quá trẻ, vừa mới tham gia công tác, suy nghĩ của cậu ấy, e là chỉ giới hạn ở huyện Võ Đức, giờ chúng ta đang nói đến tình hình toàn tỉnh, để cho cậu ấy phát biểu, không phù hợp lắm đúng không nào?
Bỗng nhiên lúc này, Hô Diên Ngạo Ba mở miệng nói với Chu Đức Lượng.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đám Nghiêm Vọng Tung khó hiểu nhìn về phía Hô Diên Ngạo Ba, cho rằng Từ Quân Nhiên đã đắc tội với người đứng đầu Sở công an tỉnh này rồi.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên biết, Hô Diên Ngạo Ba đang giúp mình. Câu này của ông rõ ràng là không muốn mình dính vào cuộc đấu đá của các thế lực Tỉnh ủy, dù sao đối với một cán bộ cấp phòng như mình mà nói, tùy tiện dính vào cuộc tranh đoạt cấp tỉnh, cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng giờ Từ Quân Nhiên đã không còn cách nào khác, Chu Đức Lượng lên tiếng, mình không nể mặt ông ta, chẳng phải là khiến người đứng đầu Tỉnh ủy khó xuống đài sao?
Khẽ cắn môi, Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, đành phải gật gật đầu với Chu Đức Lượng, nói:
- Cảm ơn Bí thư Chu đã tin tưởng, tôi dựa vào những hiểu biết về tình hình trị an huyện Võ Đức, nói về những suy nghĩ và hiểu biết của tôi, nếu có chỗ nào chưa thấu đáo, xin các vị lãnh đạo bỏ qua.
Chu Đức Lượng cười cười, khoát khoát tay:
- Đường đường là sinh viên khoa tiếng Trung đại học Kinh Hoa, không cần phải tự coi thường mình, tôi nói cậu biết, Chủ tịch tỉnh Trần Tinh Duệ và tôi, đều là đàn anh của cậu, vợ chúng tôi cũng từng học đại học Kinh Hoa đấy.
Nói xong, ông nhìn vị Chủ tịch tỉnh Trần vừa mới nói chuyện, vừa cười vừa nói:
- Lão Trần, có phải vậy không?
Từ Quân Nhiên lúc này mới biết, vị Chủ tịch tỉnh Trần kia là Trần Tinh Duệ, là bạn học cùng trường với mình.
Trần Tinh Duệ nhìn Từ Quân Nhiên, sau đó gật gật đầu:
- Đúng vậy, đã như vậy, cứ để cậu ấy nói thử xem.
Thấy đã đến nước này, Từ Quân Nhiên không còn đường lùi nữa, hắng giọng một cái, hắn chậm rãi mở miệng.
- Ý kiến của hai vị lãnh đạo, tôi đều cảm thấy rất đúng.
Từ Quân Nhiên mở miệng nói câu đầu tiên, khiến nhiều người cau mày, lẽ nào thằng nhóc này dùng dao cắt đậu phụ, lấy lòng cả hai bên sao? nói ý kiến của Hô Diên Ngạo Ba và Trần Tinh Duệ đều đúng, đây chẳng phải đang nịnh nọt cả hai người sao?
Có vài lãnh đạo tính tình thẳng thắn, ánh mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên có chút thay đổi, thanh niên không học gì tốt, chỉ học cái thói nịnh nọt lãnh đạo, thanh niên này chẳng thể phát triển rồi.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói tiếp:
- Lấy huyện Võ Đức chúng tôi làm ví dụ, khi tôi mới tốt nghiệp trở về huyện, tận mắt thấy mấy lưu manh công nhiên cướp túi của người khác, hơn nữa còn không kiêng kỵ đánh người bị hại. Tôi không biết, người như vậy nếu chỉ dựa vào phê bình giáo dục, có biết hối cải không.
Trần Tinh Duệ sầm mặt, lời này của Từ Quân Nhiên rõ ràng đang nói những gì ông vừa nói không đúng, lại nghe Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Vấn đề xử lý tứ bình bát ổn, dựa theo tình hình hiện tại mà nói, không thể giải quyết được tần xuất xảy ra những vụ án ác tính, đây gọi là loạn thế dùng trọng điển, theo tôi, có lẽ ba năm tổ chức một, hai, đến ba chiến dịch, một thành phố lớn, một mẻ hốt gọn, mỗi chiến dịch đả kích một nhóm lớn, tập trung đánh vào những tội phạm hình sự nghiêm trọng ảnh hưởng đến quần chúng. Đối với phần tử phạm tội hình sự, đối với tội phạm giết người, tội phạm cướp bóc, phần tử lưu manh phạm tội tử, kẻ xúi giục, bọn buôn người, tú bà… phải kiên quyết bắt giữ, phạt hình, tổ chức lao động cải tạo, dùng chế tài pháp luật nghiêm khắc. Phải tuân theo pháp luật xử chết, có một vài kẻ phải bắt giam dài ngày. Hiện nay đang trong giai đoạn quan trọng, phải dựa theo pháp luật đánh nhanh đánh mạnh, nghiêm trị mới có thể trừng trị được. Hoạt động nghiêm khắc đả kích tội phạm hình sự là một chuyện hả hê lòng người. Trước bắt đầu từ tỉnh thành, sau mở rộng đến các thành phố khác trên toàn tỉnh. Chỉ có kiên trì làm như vậy, tình hình trị an xã hội của tỉnh chúng ta nhất định sẽ có chuyển biến tốt.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không ngờ thanh niên trẻ tuổi Từ Quân Nhiên này nhìn thì hiền hòa, nhưng lời nói lại đằng đằng sát khí, giống như đã từng phán tử rất nhiều người!
Hô Diên Ngạo Ba khẽ giật mình, ông không ngờ Từ Quân Nhiên đồng ý với ý kiến của mình. Đây rõ ràng là phát triển từ những gì mình vừa nói.
Trần Tinh Duệ âm trầm, cả buổi không nói năng gì.
Còn người đứng đầu Tỉnh ủy Chu Đức Lượng biểu lộ bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, cũng không ai có thể phát hiện rốt cuộc ông cao hứng hay mất hứng với những gì Từ Quân Nhiên nói. Ông chỉ im lặng châm cho mình một điếu thuốc, hút từng hơi một.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, đây là ý kiến của cậu sao?
Một lúc lâu sau, giọng của Chu Đức Lượng mới vang lên trong phòng họp, không nghe ra hỉ nộ ái ố, vẫn bình tĩnh như cũ.
Lời ông vừa nói ra, tất cả những người đang bàn luận lập tức im miệng không lên tiếng nữa, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Từ Quân Nhiên, xem thử thanh niên này sẽ trả lời như thế nào.
Từ Quân Nhiên đứng yên ở đó, im lặng nửa ngày trời, sau đó bỗng nhưng nói với Chu Đức Lượng:
- Bí thư Chu, tôi muốn nói một vấn đề, đó là loạn thế dùng trọng điển, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là được giết nhầm, không buông tha. Phàm là chuyện gì cũng phải hợp lý, chỉ cần vượt quá giới hạn, cho dù là hành vi nào cũng sẽ vượt qua ý nghĩa vốn có của nó. Giống như những cuộc vận động của nước ta, chắc chắn là lúc đầu các lãnh đạo cũng hy vọng có thể thông qua những cuộc vận động này có thể thúc đẩy sự phát triển của quốc gia, nhưng lại bị những người có dã tâm lợi dụng, nên mới tạo ra những thay đổi sau này.
Chu Đức Lượng gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, khoát tay:
- Cậu ra ngoài đi.
Từ Quân Nhiên không nói gì nữa, cất bước ra khỏi phòng họp, để lại một bóng lưng.
Lúc ra ngoài cổng, Từ Quân Nhiên mới thở phào một cái, không biết vì sao, hắn cảm thấy Chu Đức Lượng đã nhìn thấu mình, ánh mắt như xuyên thấu tất cả đi thẳng vào nội tâm, khiến Từ Quân Nhiên không kìm được sởn hết cả gai ốc, giống như tất cả những dụng tâm của mình đều bị đối phương nhìn thấu.
Đến cửa, Từ Quân Nhiên thấy hai cha con Kim Lệ và Kim Thừa Hữu, hắn cười khổ nói:
- Chị dâu, giáo sư Kim, sao mọi người lại đi cùng Bí thư Chu vậy?
Kim Thừa Hữu nở nụ cười, không nói gì.
Kim Lệ mỉm cười, đưa tay gõ đầu Từ Quân Nhiên một cái:
- Ba chị với chú Chu hồi đó đã chiến đấu cùng nhau năm bảy năm, cậu nói vì sao chúng tôi không thể đi cùng?
Từ Quân Nhiên giật mình, không ngờ Kim Thừa Hữu và Chu Đức Lượng có quan hệ thân thiết như vậy, hai người đã từng ở chung một nơi, giao tình chắc chắn thân thiết.
- Không thể ngờ được, đúng là không thể ngờ được.
Từ Quân Nhiên cười hì hì.
Kim Thừa Hữu đứng cạnh nói:
- Cháu đấy, lần này các đồng chí Sở nông nghiệp tỉnh và đồng chí Viện khoa học nông nghiệp cũng đến, chúng ta muốn đến khảo sát công xã trấn Lý Gia, cháu phải làm hướng dẫn viên cho chúng ta, phải xem kỹ tình hình chỗ này.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Giáo sư Kim, cháu thấy cháu không đi được, khi nào đến công xã bọn cháu, muốn đi đâu cứ nói, cháu sẽ gọi người đi cùng.
Hắn đã nghĩ rất kỹ, mình không phải nhân viên chuyên ngành, đi cũng không nói được gì, chắc chắn chỉ cần Kim Thừa Hữu thấy tình hình công xã trấn Lý Gia, sẽ lựa chọn nơi này làm thí điểm.
Kim Thừa Hữu và Kim Lệ liếc nhau một cái, đành phải gật gật đầu:
- Vậy được, cứ nghe theo cháu.
Mọi người đều là người quen, dĩ nhiên không hề khách sáo, Tỉnh ủy phái một Phó trưởng phòng Chánh văn phòng tỉnh ủy đi theo Kim Thừa Hữu, anh ta nhìn thấy Từ Quân Nhiên trò chuyện với hai cha con Kim Thừa Hữu rất vui vẻ, lại còn gọi Kim Lệ là chị dâu, lập tức có cái nhìn khác đối với anh chàng cán bộ xã trông có vẻ bình thường này. Thời đại đó, người từ thủ đô đến, cho dù làm gì, chỉ cần đến nơi nào cũng không thể nào bị lãnh đạm, còn cán bộ có quan hệ với thủ đô, dĩ nhiên cũng như nước đưa thuyền lên cao. Loại đạo lý này, giống như có người thân ở nước ngoài vậy.
- Đúng rồi, nghe nói cậu mới đánh nhau?
Vừa bước ra ngoài, Kim Lệ hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên xấu hổ gật đầu:
- Chị dâu, không phải đánh nhau, là cứu người, cứu người!
Trừng mắt liếc hắn một cái Kim Lệ không hài lòng nói:
- Chẳng phải giống nhau cả sao? không phải chị dâu nói cậu, sau này không thể làm như vậy, phải trầm tĩnh một chút.
Từ Quân Nhiên chỉ đành gật đầu, nhỏ giọng đồng ý.
Khi mọi người đi đến cổng bệnh viện huyện, đằng sau bỗng truyền đến tiếng bước chân.
- Bí thư Từ, xin dừng bước.
Một giọng nói vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận