Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 228: Trông cậy vào ông đấy, Cục Trưởng Hồ.

Sắc đêm như nước, ánh trăng chiếu rọi lên vùng đất ngoại ô thành phố Giang Châu, một căn nhà lầu nhỏ độc lập, năm xưa là biệt viện nghỉ mát của tay thương gia giàu có thành Giang Châu, giờ đây lại trở thành nơi để Ủy ban thành phố Giang Châu phá án…
Vào lúc này, bên trong đó lại là một tiểu đội chuyên án nào đó của Ủy ban kỷ luật Tỉnh.
- Đồng chí Hồ Hữu Tài, liên quan đến vấn đề chúng tôi vừa đề cập đến, ông có điều gì muốn nói không?
Người ngồi đối diện Hồ Hữu Tài, là một người đàn ông vẻ mặt nghiêm trang khoản tầm ba mươi mấy tuổi.
Sắc mặt Hồ Hữu Tài tái xanh, có thế nào thì ông ta cũng không nghĩ tới, lúc tan ca ban chiều, bản thân lại bị Ủy ban kỷ luật dẫn đến nơi này. Người ta cũng chẳng thèm nói gì, trực tiếp xuất trình nghị quyết của Tỉnh Ủy, giờ ông ta đã chính thức bị Nhà nước điều tra, danh nghĩa cũng rất đơn giản, phỉ báng Lãnh Nhạc, cùng với trong giai đoạn nhậm chức Trưởng cục Quản lý cơ quan sự vụ Tỉnh, phi pháp chiếm hữu tài sản quốc gia.
Tại đây là căn phòng gần ngoài cùng, với trang bị thiết kế vừa đơn giản lại thoáng đãng, bất giác có ánh trăng len lỏi vào, chiếu sáng cả lên mặt.
Hồ Hữu Tài năm nay 42 tuổi, từ một đội trưởng sản xuất cơ bản tiến lên được đến vị trí như ngày nay, đương nhiên đã gặp phải không ít sóng gió, ngay lúc này đây, tuy rằng sắc mặt có chút tái xanh, nhưng lại vẫn giữ được điềm tĩnh, nghe người đàn ông kia hỏi, ông ta nhếch môi và bình tĩnh lắc đầu nói:
- Xử trưởng Trần, tôi không hiểu ông đang nói gì.
Xử trưởng Trần cũng chẳng nóng giận, chỉ điềm đạm gật đầu:
- Được thôi, Cục trưởng Hồ cứ từ từ mà suy ngẫm nhé.
Nói xong, ông ta đứng dậy gật đầu với người bên cạnh:
- Tiểu Hứa, hôm nay đến đây thôi.
Người thanh niên họ Hứa gật đầu:
- Vâng thưa Xử Trưởng.
Nói xong, ông ta đứng dậy thu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi, còn Xử trưởng Trần lại tiến đến nhà vệ sinh, coi bộ muốn xả một chút.
Đợi khi Tiểu Hứa ra khỏi cửa, trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng rọi nước, Xử trưởng Trần bước ra, nhìn Hồ Hữu Tài một cái, đi đến trước mặt ông, bình tình nhìn ông và chậm rãi nói:
- Cục trưởng Hồ, ông còn điều gì muốn nói không?
Hồ Hữu Tài ngẩn người, chẳng đợi ông ta nói, Xử trưởng Trần mỉm cười một cái, thấp giọng thốt lên một cái tên, lúc này mới nói:
- Chủ tịch Tỉnh Hạ đã mở lời ra, tiếp theo, phải trông vào ông đấy.
Sau đó, ông ta quay người rời khỏi phòng, để lại một Hồ Hữu Tài với bộ mặt thất kinh, sắc mặt trắng bệch.
Đêm đó, Hồ Hữu Tài ở trong phòng, dùng thắt lưng của chính mình, treo cổ tự vững.
Khi Từ Quân Nhiên hay tin, lập tức há hốc mồm phun cả cháo trong miệng ra.
- Chết rồi ư?
Chẳng dám tin mà nhìn Lãnh Nhạc, Từ Quân Nhiên phản xạ nói:
- Người ở Ủy ban kỷ luật làm ăn kiểu gì vậy?
Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã biết không ổn, nhìn Lãnh Nhạc đang có chút ngại ngùng, Từ Quân Nhiên gượng cười nói:
- Xử trưởng Lãnh, hay thật, cậu đến sớm như vậy báo tin là muốn thấy tôi nuốt không trôi phải không nào.
Sáng hôm nay Lãnh Nhạc vội vàng chạy đến, Từ Quân Nhiên còn ngỡ rằng y có chuyện gì quan trọng, không ngờ lại đi mang đến cái “tin tốt lành” này, cố tình để Từ Quân Nhiên giật mình kinh ngạc mà.
Không ngờ Hồ Hữu Tài lại chết!
Là nhân chứng quan trọng nhất trong vụ án nhận thầu nhà khách Dân tộc, có thể nói bí mật trên người Hồ Hữu Tài khiến Từ Quân Nhiên rất ư hiếu kỳ, nên biết rằng người này, một tay chơi dối trên lừa dưới cực đẹp, suýt chút nữa đã lôi cả mấy ông tai to mặt lớn của Tỉnh Ủy vào hố, nếu không phải mình biết được tin của Lãnh Nhạc từ phía Lưu Bân, quay người để Tôn Tĩnh Vân tiết lộ cho Tôn Chấn An, thì chắc hẳn đã có chuyện lớn xảy ra rồi.
Dù sao trong số Thường Ủy Tỉnh Ủy, trong nhiều tình huống thông thường chắc chắn sẽ không cố tình truy tìm chứng cớ, hơn nữa cũng có con đường nào để chứng minh được gian kế của Hồ Hữu Tài, nói không chừng Tại hội Thường Ủy ắt hẳn sẽ trở thành chiến trường.
Nói ra, sự việc này có thể bị Từ Quân Nhiên phát giác, cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, dù sao ai cũng không thể ngờ, hắn có thể trao đổi với Chu Đức Lượng, hơn nữa còn có quan hệ với Tôn Gia, có thể nhờ đại tiểu thư Tôn gia là Tôn Tĩnh Vân giúp đỡ. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên lại còn thuyết phục được Hô Duyên Ngạo Ba, hôm qua bọn Quách Vĩ Toàn bắt được nhiều người như vậy, vừa hay kịp lúc Hô Duyên Ngạo Ba thị sát Đồn công an Tỉnh, Bí Thư Hô Duyên nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vẫy tay một cái, liền định ngay đám người Lý Hổ là đội thế lực ác mang tính chất xã hội đen.
Như vậy, cũng đồng nghĩa với việc câu chuyện đã bị nghịch chuyển sang hướng khác.
Hiện giờ tình hình chung là, bất kể mục tiêu của tay sát thủ đen nằm sau tấm màn là gì đi nữa, gã cũng không còn cách nào để tiếp tục che giấu nữa. Sau Chu Đức Lượng trao đổi với Tôn Chấn An, quả quyết chỉ thị Ủy ban kỷ luật Tỉnh tiến hành thẩm tra Hồ Hữu Tài, đồng thời mỗi người tách nhau triệu kiến đám người Trần Sở Lâm, sau khi tỏ thái độ bất mãn với việc làm nào đó của bọn tay chân đám người Trần Sở Lâm, dường như mọi việc đã dần sáng tỏ, chỉ có điều tra ra được người đứng sau lưng Hồ Hữu Tài, chân tướng sự việc sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng chính ngay tại thời điểm này, Hồ Hữu Tài, lại bị toi mạng rồi!
Không thể không nói, tên Hồ Hữu Tài này chết quả là đúng lúc, chính ngay lúc manh mối chỉ ngay ông ta là nhân chứng quan trọng, thì ông ta lại chọn cách tự vững để kết thúc tất cả, khiến ai cũng phải kinh ngạc, điều đầu tiên Từ Quân Nhiên nghĩ tới, chính là Hồ Hữu Tài rốt cục tại sao phải chết chứ?
Trên đời này chẳng có nỗi hận gì là vô duyên vô cớ cả, đương nhiên cũng chẳng có tình yêu vô duyên vô cớ, Từ Quân Nhiên mới không tin, Hồ Hữu Tài một người cán bộ có tiền đồ rộng mở như vậy, đột nhiên lại như não nhũng mở vậy đi hãm hại con rể của Tỉnh trưởng và thân thuộc của các lãnh đạo khác, thậm chí chẳng tiếc lấy tiền đồ bản thân ra đánh cược.
Nếu nói rằng trong đó chẳng có bí mật nào không thể nói ra, đánh chết hắn cũng chẳng tin. Điều quan trọng hơn là, kiếp trước đã ghi chép quá nhiều về những vụ việc như vậy, Từ Quân Nhiên cứ theo bản năng ngâm cứu theo luận âm mưu, suy ngẫm xem có phải có người đã giết chết Hồ Hữu Tài hay không.
Dù sao tình thế hiện giờ quá rõ ràng rồi, Hồ Hữu Tài chết đi, sự việc đến đấy là kết thúc. Tất cả manh mối đều bị đứt đuôi, thậm chí ngay cả người đứng sau hậu trường cũng chẳng thể điều tra ra là ai, dù sao thời này vẫn không có những kỹ thuật điều tra tân tiến như đời sau, có rất nhiều vụ án chẳng được lưu lại, chẳng có máy ghi âm, chết là không có đối chứng.
Cho nên, Từ Quân Nhiên đối với Lãnh Nhạc, mới có phản ứng mạnh như vậy.
Lãnh Nhạc cũng hiểu tâm tư của Từ Quân Nhiên, bất đắc dĩ nói:
- Sự việc này tình hình hiện giờ là vậy, Tỉnh Ủy đã vì sự việc lần này mở cuộc hội nghị khẩn cấp, đang thảo luận cách giải quyết vụ việc, Sở Tỉnh cũng vì vụ việc này mà thành lập tổ chuyên án phụ trách phá án. Mục đích hôm nay tôi đến đây, là hy vọng cậu đừng gây chuyện nữa.
Từ Quân Nhiên lập tức làm ra bộ mặt kinh ngạc vô cùng nói:
- lãnh đạo Lãnh, tuy là chúng vừa gặp đã như anh em thân thuộc, nhưng anh cũng không thể chụp mũ lung tung à nha, tôi chỉ là một cán bộ bình thường, làm gì có bản lĩnh gây chuyện ở đây, cơm thì có thể tùy tiện, nhưng lời nói thì không nói tùy tiện được đâu, ông anh rõ là vu oan cho tôi.
Lãnh Nhạc lắc đầu hết cách nói:
- Cậu đúng là như lời cô út nói, bụng đầy âm mưu, ngoài mặt thì quân tử, giả tạo phát sợ.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên hết nói, một lúc sau mới ngượng ngịu nói:
- Tôi có thể nói cách khoa trương của người nhà cậu quá đặc biệt không?
Nhìn Từ Quân Nhiên, Lãnh Nhạc nghiêm túc nói:
- Bí Thư Từ, trong Tỉnh đang thảo luận phương pháp xử lý vụ việc nhận thầu nhà khách Dân tộc, tôi hy vọng cậu có thể hiểu, có một số chuyện vừa phải thì thôi, phải biết cân nhắc đấy.
Từ Quân Nhiên im lặng, chỉ húp cháo hết muỗng này đến muỗng nọ, sáng nay hắn vừa đến, đã bị Lãnh Nhạc nắm ngay gáy, ý của người ta rất rõ rệt, vài động tác nhỏ của cậu đã bị người ta biết tổng rồi, tốt nhất là đừng tiếp tục quậy phá nữa.
Xem ra, đây là ý của Tôn Chấn An rồi.
Đối với vị chủ tịch Tỉnh họ Tôn này, trong lòng Từ Quân Nhiên đánh giá gã khá cao, chỉ riêng việc bản thân mình thông qua Tôn Tĩnh Vân truyền đạt lại tin tức cho gã, lại cộng thêm tin giữa mình trao đổi với Lãnh Nhạc, liền có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, quả nhiên không hổ danh là người kế thừa tương lai của Tôn Gia.
Hơn nữa, xem bộ dạng thì Tôn Chấn An đã hiểu thấu dự định của mình rồi.
Từ Quân Nhiên thở dài, gật đầu nói:
- Nếu như lãnh đạo đã mở lời rồi, nhân vật tép riu như tôi thì biết làm gì hơn, đương nhiên phải làm theo thôi.
Dừng một lúc, hắn lại nói:
- Tuy nhiên tôi có điều kiện, Trịnh Vũ Thành, phải đi đến huyện Võ Đức, người này tôi cần dùng.
Lãnh Nhạc gật đầu nói:
- Điểm này thì cậu cứ yên tâm, tôi đã chào hỏi với những người bên cục quản lý sự vụ rồi.
Nhìn Từ Quân Nhiên lộ ra nụ cười vô hại, nhưng trong lòng Lãnh Nhạc lại chẳng yên tâm được tẹo nào, theo lời của nhạc phụ Tôn Chấn An mà nói, gã thanh niên này quá nguy hiểm, nhìn thì như điềm đạm lắm, nhưng trong sự yên lặng như tờ đó, lại có thể xé toạt một chuyện bé tẹo thành ra gió bão đầy thành, hôm nay văn chương của Tôn Tĩnh Vân thấy trên báo Tỉnh Thành, lúc đăng thì lấy tiệm cơm Dân tộc làm trọng tâm gây chú ý ở Giang Nam, lại cộng thêm Tôn Tĩnh Vân đã bày tỏ rõ ràng trong bài báo rằng, sẽ tiếp tục quan tâm đến chuyện cải chế bao thầu, điều này khiến cho những người có tâm đen tối đứng ngồi không yên.
Nghe nói Bí Thư Trần đã đích thân đến văn phòng của Bí thư Chu Tỉnh Ủy bàn chuyện rất lâu, chẳng biết nói những gì, sau đó lại gọi điện cho nhạc phụ Tôn Chấn An của mình, tuy là chẳng biết giữa hai người có quan hệ như thế nào, nhưng trông thấy bộ dạng Tôn Chấn An sau khi nghe xong điện thoại mặt đỏ bừng, Trần Sở Lâm hẳn cũng hiểu rằng cái giá phải trả không nhỏ. Dù sao Tôn Tĩnh Vân không giống với những kí giả bình thường, có ông nội Tôn làm núi chống lưng, ai muốn trổ tài văn chương trên người cô, cũng đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết.
Mà có một số chuyện chẳng nên đề cập đến, một khi đã đặt lên bàn luận, kết quả cuối cùng, thì sẽ có người gặp vận đen ngay.
Nhất là Hô Duyên Ngạo Ba lại nhúng tay vào chuyện này, thế có nghĩa là thế lực hệ Tào mà ông ta đại diện cũng nhúng tay vào, điều này khiến cho tỉnh Giang Nam vốn dĩ đã hỗn loạn, càng trở nên phức tạp thêm, Lãnh Nhạc nghe nói rằng, đêm qua tại hội công tác Bí thư, Hô Duyên Ngạo Ba đã đập bàn, phát ngôn chỉ trích thẳng mặt một số lãnh đạo Tỉnh Ủy đã dung túng cho thuộc hạ làm xằng làm bậy, ở bên ngoài dùng cờ hiệu của lãnh đạo Tỉnh Ủy lừa gạt không nói, thậm chí còn tranh giành quyền lợi với dân, cấu kết thế lực đen tối.
Lãnh Nhạc có nghĩ thế nào cũng không hiểu nỗi, tên Từ Quân Nhiên này rốt cục có bản lĩnh gì, mà có thể khiến một sự việc vốn dĩ bình thường như vậy, thoát chốc đã trở thành công cụ đấu cờ trong tay bọn Thường Ủy.
Gã thậm chí còn nghĩ, cuộc hội nghị Thường Ủy Tỉnh Ủy lần này, phải chăng cũng là kế sách của tên nhãi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận