Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 767: Anh hùng cứu Mỹ nhân

Không biết từ lúc nào, Từ Quân Nhiên đi vào sàn nhảy. Hắn biết rõ thân phận Lý Vân. Cha Lý Vân nằm trong Thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam, là Bí thư Thành phố Nam Hoa. Nếu như mắt mình nhìn thấy cô ấy gặp chuyện xấu, tin này truyền đi không tốt cho hắn. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên không chịu được cái cười thô bỉ của tên Đàm Vọng Đông kia.
-Là ngươi!
Nhìn rõ người đến là ai, Lý Vân hét lên một tiếng kinh hãi. Mấy lần trước cô đã nhìn thấy Từ Quân Nhiên. Hiện tại, người ấy đang ở trước mặt cô. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này nhìn thấu hết thảy cảm giác của mình và hôm nay hắn lại xuất hiện. Theo bản năng, Lý Vân khép hai chân lại nhưng vừa rồi, cô bị Đàm Vọng Đông quấy rối ở đó, bây giờ cảm thấy rất khô nóng.
- Cái anh kia, cô này là bạn của tôi. Tốt nhất là anh đừng làm phiền cô ấy.
Từ Quân Nhiên thản nhiên, nói chậm rãi. Nhưng, ngoài giọng nói của mình, hắn chẳng thèm ngó tới và như không thèm nhìn người trước mặt.
Đàm Vọng Đông cười nhạt. Gã là con Phó Cục trưởng Cục Công an Thành phố. Bình thường luôn có người tâng bốc gã lên trời. Nơi đây, có người dám dùng cái giọng như vậy để nói với mình?
-Xéo nhanh mẹ nó đi! Mày không soi mặt vào nước tiểu mà xem mày như thế nào. Mày cho mày là ai mà dám can thiệp vào chuyện của tao!
Đàm Vọng Đông phun một câu đồng thời khoát tay, sau lưng mấy tên đi theo đã muốn động thủ.
Với kẻ đui mù muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, y không cần tốn nhiều công sức. Thời điểm này, đại đa số chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đều là chuyện vui đùa mà thôi. Nó giống như trong điện ảnh và truyền hình. Loại thiếu niên hư hỏng, công tử bột ngoại trừ trắng trợn cướp đoạt dân nữ, sau đó gặp một vị anh hùng thấy chuyện bất bình mà ra tay, cũng chỉ là thứ không có suy nghĩ hay trí tuệ. Thực ra, cuộc sống thường ngày không như thế. Chẳng qua là thứ anh hùng chó má ăn no, rỗi việc muốn rút dao tương trợ, tục xưng là gấu đen.
Về việc này, Đàm Vọng Đông rất thực tế. Gần mười ăn trắng mặc trơn, chưa bao giờ suy nghĩ này lại không đúng.
Người Hoa Hạ cầu may mắn, tránh nguy hiểm đã trở thành bản năng và phát huy rất tinh tế. Từ Quân Nhiên đi đến giữa đám người. Rất nhanh, sàn nhảy trống không, thậm chí âm nhạc cùng ngừng lại. Mọi người nhao nhao trốn ở cách đó không xa để xem đám người đánh nhau.
Lúc này, một thục nữ ăn mặc xinh đẹp đi tới. Theo sau cô, hai nam nhân thân hình cao lớn, có khuôn mặt hung hãn.
-Ha, ha. Đây không phải là Đàm thiếu gia sao. Sao hôm nay lại có thời gian đến nơi này của tôi? Vậy là nể mặt tôi rồi. Hôm nay tôi mời khách. Mọi người cứ thỏa thích chơi đi.
Người phụ nữ đó, quả nhiên có vài phần tư sắc. Áo sơ mi màu trắng, bộ ngực lớn êm ái hơi phô ra một cách đầy cuốn hút. Cô mặc chiếc váy màu xanh thắm tôn bờ mông gợi cảm, dáng người thướt tha ưu nhã. Đôi chân của cô tròn đến mê người, nó được phủ bởi đôi tất chân màu da mềm mại và đôi giày cao gót màu đen càng tăng thêm gợi cảm. Cái nét của cô thanh tú, cực kỳ xinh đẹp. Toàn thân toát lên một nét gì đó của thiếu phụ thuần thục, thùy mị, phong tình.
Đàm Vọng Đông đang nổi giận lắm. Lúc này, bụng đầy oán khí, bất kể kẻ nào xuất hiện trước mặt, gãcũng lạnh lùng quát lên:
-Trương Thiến, ngươi, cái con mụ lẳng lơ hãy cút đi. Chuyện này, hôm nay ai tới cũng đều vô dụng.
Người phụ nữ tên là Trương Thiến bị Đàm Vọng Đông nhục mạ cũng không tức giận. Cô cười, rồi nói:
-Nhìn lại đi! Đàm thiếu! Lý tiểu thư là khách quen của tôi. Người trong nhà ở Lĩnh Nam cũng xen vào được đấy. Tôi xin hai vị hãy dĩ hòa vi quý đi.
Bình tĩnh mà xem xét thì cô đang rất chân thật. Lý Vân tới nơi này nhiều lần. Có lần, trong lúc vô ý, Trương Thiến đã gặp cô một mình ngồi ô tô mang theo giấp thông hành đặc biệt tới đây. Do đó, tự nhiên Trương Thiến thấy lưu tâm. Hiện cô khuyên bảo Đàm Vọng Đông chỉ mong không xảy ra chuyện gì. Dù sao, đám con cháu các sếp đánh nhau, cuối cùng chỉ mình là bị rối rắm, xui xẻo.
Không nghĩ tới lòng tốt của chủ quán, Đàm Vọng Đông chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người khác lạnh lùng nói:
-Đàn bà thối! Mày mà nói nhảm nữa, có tin tao đè lên người mày không!
Đàm Vọng Đông nhìn thoáng qua trương Thiến. Đôi gò bồng đào mê người cùng với cái khe kia mà gã có thể đem côn nhị của mình chôn xuống. lại thêm chiếc váy màu xanh thắm, tôn bờ mông gợi cảm, đôi chân tròn mê người trên đôi giày cao gót càng khiến cho người ta rạo rực.
-Ha ha, mày không muốn tao quậy cũng được. Vậy uống hết toàn bộ chỗ rượu này đi!
Thuận tay cầm một chai rượu đỏ, Đàm Vọng Đông vừa cười, vừa nói.
Trương Thiến không nhiều lời, cười cười mở chai rượu rót vào miệng, cái cổ trắng như tuyết lắc lư liên tục còn có vồng ngực đẫy đà, cao vút rung rung làm cho Đàm Vọng Đông thấy ngứa ngáy ngay cả cái vật đó cũng nhanh chóng ngẩng đầu.
Không thể không nói Trương Thiến xinh đẹp cũng là một nhân tài – tửu lượng cũng không tệ. Uống hết một bình lớn rượu đỏ mà vẫn chịu được. Nhìn cô vẫn bình thường. Chỉ có sắc mặt cô hơi đỏ.
-Chị TRương, chị không sao chứ?
Thấy khuôn mặt Trương Thiến đỏ bừng, thậm chí đứng không vững, Lý Vân vội đi đến đỡ, rồi ân cần hỏi han.
-Tửu lượng giỏi. Như vậy đi, mày ngủ với ông một đêm. Ông sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Ôi, má ơi!
Đàm Vọng Đông nói còn chưa xong, Lý vân tức giận hung hăng đá một phát vào đũng quần gã. Người gã giống như tôm bị luộc, khom người xuống. Thân hình gã ở trạng thái cực kỳ thống khổ, tay bụm lấy đũng quần. Hắn không nói được lời nào chỉ có thể hít vào lấy hơi lạnh.
-A, a, a! Bắn chết con tiện nhân kia!
Một hồi lâu sau, Đàm Vọng Đông mới tỉnh hồn lại, cắn răng chỉ vào Lý Vân hét to.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua về phía Lý Vân. Hắn không ngờ cô gái này ra tay hung ác thế. Xem ra võ nghệ của cô không tệ. Việc này cũng khó trách, dù sao cô cũng không phải là con của một gia đình bình thường. Từ nhỏ, cô đã từng gặp không ít cao thủ nên học được như thế này cũng là bình thường.
Bên kia nghe Đàm Vọng Đông ra lệnh, mấy tên quanh người hắn lập tức phóng về phía Lý Vân. Chúng muốn đem đóa hoa hồng có gai này trị một phen. Lúc này, Từ Quân Nhiên cũng không đứng yên, mắt nhìn đối phương ra tay. Hắn lập tức tiến đến sát, cầm vai, cầm cổ… liên tục quay người tiếp cận hết kẻ này tới kẻ khác. cái kiểu đánh nhau hỗn loạn thế này Từ Quân Nhiên là hạng nhất. Phía đối phương có nhiều người lại sợ làm người nhà bị thương do nắm đấm của mình.
Trương Thiến cùng Lý Vân bị Từ Quân Nhiên đẩy ra bên ngoài. Thủ hạ của Trương Thiến bảo vệ họ. Hai người phụ nữ đều đỏ bừng mặt, nhìn bóng lưng của Từ Quân Nhiên.
Rất lâu rồi, Từ Quân Nhiên không được vui sướng đánh nhau như vậyĐúng là lấy ít đánh nhiều. Hắn chỉ để ý ra tay, thân thể linh hoạt trong đám người. Tay đấm, chân đá – động tác gọn gàng. Hắn không ngừng nghe được tiếng xương vỡ vụn, liên tục có người ngã, tiếng khóc thét đầy phòng. Thoáng cái hắn đã quật ngã bảy, tám người.
Hắn ở trong đám người nhưng đang chơi đùa một cách nhẹ nhàng, ổn, chính xác, hung ác. Nhảy lên, xê dịch, có khả năng đem quyền thuật đọ sức thêm xinh đẹp như vậy có lẽ trong bộ đội đặc chủng cũng không thể tìm ra mấy người. Mắt Đàm Vọng Đông lộ ra sợ hãi. Kia là người sao?
Hai tay của Từ Quân Nhiên như nước chảy mây trôi. Trong lúc đó, tiếng xương vỡ vụn liên tục vang lên. Vài phút sau, dưới mặt đất, mười mấy người nằm la liệt vặn vẹo, phát ra những tiếng kêu rên rỉ.
Chỉ còn một người ôm lấy cái đầu khom lưng, kêu hừ hừ;
-Ngươi… ngươi đừng tới đây!
Tốt xấu thì hắn cũng học, vật lộn qua hai năm. Nhưng, bây giờ, một mình hắn không thể đấu cùng Từ Quân Nhiên.
-Đem theo người của ngươi cút đi mau!
Từ Quân Nhiên nói. Bọn lưu manh tranh thủ thời gian đem theo Đàm Vọng Đông chạy đi. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Chuyện này, sớm muộn ông cũng phải rửa nhục! Đàm Vọng Đông tự mắng ở trong lòng. Từ Quân Nhiên cũng biết thằng này có ý đồ gì nhưng đối với hắn không cần phải để ý loại tiểu nhân này uy hiếp.
Đã sớm kinh động đến người phụ trách. Chẳng qua, ở chỗ này, Trương Thiến cũng có chút thế lực. Mọi người vẫn nể mặt cô.
-Nhìn không ra, anh thực là có bản lĩnh.
Lý Vân cười nói với Từ Quân Nhiên. Dù ở Lĩnh Nam có ngang ngược càn rỡ thế nào, nhưng hôm nay anh ta cứu mình. Lý Vân lấy lại bình tĩnh, còn đưa ra một câu nói cảm kích.
Từ Quân Nhiên nghe vậy khẽ nhún vai, không thèm để ý chút nào, nói:
-Đó không phải là đám người cao nhân, chỉ là một lũ du côn thôi mà.
Dừng một chút, hắn vừa cười vừa nói:
-Nhìn không ra, chiêu của cô rất độc ác đó. Tối thiểu nhất là nửa tháng, tên kia không thể làm nổi thằng đàn ông đâu.
Cười, xấu hổ – mặt Lý Vân ửng đỏ, nói:
-Hôm nay, cám ơn anh đã cứu tôi.
Cô tuy có chút cao ngạo, nhưng cũng không phải không biết người tốt, người xấu. Hôm nay, rõ ràng nếu không có Từ Quân Nhiên ở đây thì chính cô có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng. Và, không có cách nào để ra khỏi nơi này. Phải biết là Đàm Vọng Đông cũng không hề nể Trương Thiến. Rõ ràng là muốn chiếm cho bằng được hot girl. Nếu Từ Quân Nhiên không đuổi được hắn đi thì hôm nay cô biết hôm nay sẽ có kết quả như thế nào. Cho dù ngày sau có biện pháp làm cho Đàm Vọng Đông sống không bằng chết thì cũng không thể cải biến được chuyện bi thảm hôm nay rồi.
Mắt Từ Quân Nhiên không chớp, hắn nhìn thoáng qua Lý Vân. Nói thật, đối với cô gái này hắn cũng không có một chút hứng thú. Nghĩ tới động tác, cô hạ thủ với cái tên kia đủ khiến cho người ta phải hít một hơi mà cảm thấy ớn lạnh.
-Cô ra một đòn là cố ý để tôi xem, đúng chứ? Cô cố ý chọc giận Đàm Vọng Đông buộc tôi phải ra tay. Cho dù tôi xử lý được chúng cũng có tiếng hoan hô tán thưởng. Nếu như tôi không ra tay, cho dù ông nội cô ở trước mặt, cô cũng có thể nói đúng không? Ha ha, cô quả nhiên có tý khôn vặt.
Từ Quân Nhiên nhìn Lý Vân, chợt hỏi một cách thản nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận