Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 813: Đừng cố dung hòa những mối quan hệ khác biệt

Tằng Văn Khâm cùng người khác hẹn nhau trong một quán karaoke ở Đông Hải. Những năm đầu thập niên 90 đúng là thời kì loại hình giải trí mới này bắt đầu thịnh hành. Mọi người tụ tập lại với nhau, hát vài bài hát, cùng nhau nhảy múa, lúc vui thì làm vài ly, hứng thú vô cùng.
- Đây bạn học của tôi thời đại học.
Tằng Văn Khâm không giới thiệu thân phận của Từ Quân Nhiên, chỉ nói đơn giản với vài người trẻ tuổi ăn mặc có vẻ thời thượng xung quanh.
Vừa vào cửa Từ Quân Nhiên đã nhìn ra rồi, xe đặt ngoài cửa không có chiếc nào giá thấp hơn mười vạn. Đây là thời đại mà người ta xem việc lái xe nhập khẩu, xe đắt tiền là thành công. Nếu như không có thì chẳng khác gì một tên nghèo kiết xác.
Nói là trẻ tuổi nhưng thực tế hầu hết người ở đây đều cỡ trên dưới ba mươi. So với bọn họ thì Từ Quân Nhiên đã là một trong những người trẻ tuổi nhất rồi.
Trên đường đến đây Từ Quân Nhiên đã hỏi rõ, tập trung ở đây đều là những người nổi bật trong nhóm của Tằng Văn Khâm. Những người này tối thiểu cũng đã giữ một chức vụ nào đó tại đơn vị của mình, trong tay ít nhiều cũng có chút quyền lực.
Buổi tụ tập này diễn ra vào chiều thứ bảy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì khoảng thời gian này thích hợp với kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi của mọi người. Dù có chơi đến khuya đi nữa cũng có thể dành cả ngày chủ nhật để nghỉ ngơi lấy sức, không sợ ảnh hưởng đến công việc của tuần sau.
Quán karaoke này cách trụ sở Tỉnh ủy không xa, đây là một tòa nhà cao tám tầng được dựng lên với tư cách là chủ thể của quán, ngoài cửa đậu không ít các loại xe đắt tiền. Đông Hải là tỉnh lị, lại là khu tương đối phát triển, vì vậy bất cứ ở đâu trên thành phố này đều có thể nhìn thấy những chiếc xe đắt tiền. Thậm chí lần trước Từ Quân Nhiên đi ngang qua một công trường còn thấy cả một chiếc BWM giá cả trăm vạn đang phải ăn gió nằm sương, bụi bặm phủ kín cả xe. Cho nên đối với mấy trường hợp này hắn đã có chút miễn dịch , có thấy cũng không mấy bất ngờ.
Đối với những người thuộc giới cao tầng thực sự trong nhóm, lái xe gì không quan trọng, người lái xe mới quan trọng.
Bây giờ cũng như thế, không có ai vì Tằng Văn Khâm chỉ lái chiếc xe giá chỉ có bốn năm vạn mà coi thường hắn, cũng không có người nào vì Từ Quân Nhiên nhìn qua không giống với người khác trong nhóm mà xa lánh hắn. Mỗi người đều chào hỏi với Từ Quân Nhiên, dù sao người có thể được đại thiếu gia trịnh trọng giới thiệu như vậy cũng đáng cho bọn họ kết giao một phen.
- Cứ coi như đang ở nhà mình là được.
Tằng Văn Khâm cười vỗ vỗ bả vai Từ Quân Nhiên, sau đó quay sang hàn huyên cùng những người khác.
Từ Quân Nhiên tìm đại một chỗ ngồi xuống, quan sát căn phòng xa hoa này. Bên trong lắp đặt thiết bị cũng không tệ. Xung quanh ngồi khoảng ba mười người. Trên mặt mọi người biểu lộ khác nhau, con trai thì tụm năm tụm ba lại nhốn nha nhốn nháo, cũng có người một mình ngồi trên sopha nhìn mọi người xung quanh hát hò. Con gái nhìn chung người nào cũng biết ăn diện, người thì ngồi ôm túi xách đang đặt trên đùi, liếc qua là đã biết không phải hàng vỉa hè, người thì vây quanh nhau thành một vòng, kể về những chuyện vui vẻ gần đây.
Thấy Tằng Văn Khâm đi tới, có người nhanh tay cùng hắn chào hỏi, không mấy người để ý đến Từ Quân Nhiên.
Tựa lưng vào ghế salon, Từ Quân Nhiên bưng chén rượu lên nhấp một miếng, mùi vị không tệ, rất phù hợp với khẩu vị của mình.
Một người đàn ông đang bước tới bên này, là người lúc nãy mới ôm chào hỏi Tằng Văn Khâm ở cửa. Hắn nói:
- Là Tiểu Từ phải không? Nếu đã là bằng hữu với lão Tằng thì cũng là bằng hữu với tôi. Sau này ở Đông Hải mà có rắc rối gì thì cứ báo tên tôi ra là được.
Nhìn gương mặt thì hắn cỡ ba mươi tuổi, vừa đen vừa gầy, ánh mắt rất sắc bén.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy được, cảm ơn Điền đại ca nhiều.
Lúc nãy Tằng Văn Khâm đã giới thiệu với hắn rồi, tên này là Điền Hoài Nhân, con trai của Điền Ái Quốc – bí thư ủy ban tư pháp tỉnh. Vì Điền Ái Quốc lớn tuổi mới có được đứa con trai nên Điền Hoài Nhân được người trong nhà cưng chiều hết mực, cũng vì thế mà làm cho tính tình y đôi khi thiếu suy nghĩ. Có điều tên này sống rất nghĩa khí, theo như cách nói của Tằng Văn Khâm thì thằng này là loại trên người có mười đồng thì tuyệt đối sẽ không đưa cho bạn bè chín đồng chín.
Ấn tượng của Từ Quân Nhiên về những người như vậy khá tốt, nên hắn cười rồi cùng Điền Hoài Nhân trò chuyện.
Điền Hoài Nhân không làm việc trong hệ thống chính pháp (chính trị và pháp luật), nơi mà cha của hắn đươc xem là lão đại mà chạy qua bên hệ thống ngân hàng. Hiện tại tỉnh Đông Hải đã thiết lập thêm một vị trí trưởng khoa, chuyên môn chịu trách nhiệm xét duyệt các hoạt động tín dụng. Theo cách nói của Tằng Văn Khâm thì đây là một chỗ có chất béo phong phú.
trò chuyện Khách khí với Từ Quân Nhiên một lát, Điền Hoài Nhân cười hỏi:
- Không biết hiện tại Từ lão đệ đang giữ chức ở đâu?
Điền Hoài Nhân rất bất ngờ, nếu như tên này được Tằng Văn Khâm xem như tri kỷ, còn dẫn hắn đến đây, tám chín phần mười là con cháu cán bộ. Chỉ có một điều hắn vẫn không hiểu, Từ Quân Nhiên có điểm nào khiến Tằng Văn Khâm coi trọng như thế?
Nghe xong vấn đề của Điền Hoài Nhân, Từ Quân Nhiên cười cười định nói ra thân phận của mình. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn do dự một chút rồi lên tiếng:
- Hiện tại tôi đang làm việc ở trụ sở Tỉnh ủy.
Những lời này của hắn là thật, hiện tại giấy chứng nhận tổ chức của Từ Quân Nhiên vẫn còn ở trụ sở Tỉnh ủy, cũng đang làm việc tại trụ sở. Điều này không có gì nghi ngờ, chỉ có điều hắn biết rõ, bản thân mình nghĩ thế này, chưa chắc người khác đã nghĩ giống mình.
Cũng giống như Điền Hoài Nhân đang ngồi ở trước mặt hắn bây giờ. Nghe Từ Quân Nhiên nói xong hắn ngây người ra một lúc, dường như không nghĩ rằng Tằng Văn Khâm sẽ giới thiệu với mọi người một người bạn như vậy. Không ngờ lại là một người chuyên trêu đùa cán bút trong trụ sở Tỉnh ủy. Chẳng trách nhìn sơ qua có chút phong độ của người trí thức, thì ra là cao thủ chơi chữ.
Tiếp tục trò chuyện vài câu, cũng đuổi đi mấy người thích luyên thuyên, Điền Hoài Nhân mới quay qua hỏi Từ Quân Nhiên:
- Phải rồi, lão Đường hay đi chung với các cậu là chỗ quen biết với tôi, nếu lỡ mà có chuyện gì thì cậu cứ nói một tiếng, một cú điện thoại là được.
Điền Hoài Nhân là người có nghĩa khí, hắn đã hứa cái gì thì nhất định sẽ hoàn thành. Vì thế Từ Quân Nhiên tin rằng nếu thật sự có ngày mình gặp rắc rối nào đó, vị công tử con của bí thư tư pháp này sẽ không ngần ngại vì mình ra mặt. Phải biết rằng hắn là một người rất dứt khoát, đã nói là làm.
Từ Quân Nhiên cười ha ha nói lời cảm tạ, vươn tay cầm lấy chai rượu trên bàn, giúp Điền Hoài Nhân rót nửa chén.
Điền Hoài Nhân vuốt đầu của mình nở nụ cười:
- Tôi/ta nói này, hay là hai chúng ta uống bia đi. Vừa rồi mấy tên khốn kiếp kia vừa đến liền mời uống Vodka, tôi bị bọn hắn làm cho đến bây giờ vẫn còn chóng mặt chóng mặt, nếu cậu mà không quản, họ sẽ uống đến chết luôn…
Vừa nói chuyện hắn vừa xoay người, ánh mắt quét một vòng trong phòng, dường như đang tìm kiếm gì đó. Qua một lúc lâu, Điền Hoài Nhân mới dần xoay người lại vừa cười vừa lay Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ lão đệ, hôm nay mấy người bạn của tôi đều ở đây, còn người của văn phòng Tỉnh ủy các cậu đâu? Có rảnh mọi người làm quen với nhau một chút.
Nói xong, hắn đầy thâm ý liếc Từ Quân Nhiên một cái, thản nhiên nói:
- Cậu là người đến từ thủ đô, bạn bè của tôi là người Lĩnh Nam, mọi người cùng nhau làm quen một chút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận