Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 137: Cảm động (1).

Từ Quân Nhiên cũng không phải thần tiên, dĩ nhiên, giờ này hắn không thể nào đoán được Tần Thọ Sinh đang nghĩ gì. Hắn chỉ nhìn Tần Thọ Sinh đứng bất động ở đó rồi nhàn nhạt hỏi một câu:
- Còn đánh không?
Tần Thọ Sinh hơi lúng túng, lùi lại sau mấy bước, nhìn Từ Quân Nhiên từ trên xuống dưới.
- Hôm nay tôi không thèm chấp nhặt với cậu.
Câu nói của Tần Thọ Sinh khiến Từ Quân Nhiên suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
- Tần Tam thiếu gia, tôi tặng cậu một câu.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tần Thọ Sinh, tiếp tục dùng giọng nói lạnh nhạt khiến cậu ta hận không thể đấm cho Từ Quân Nhiên một cái:
- Ác giả ác báo.
Tần Thọ Sinh khẽ giật mình, cả buổi trời cũng không phục hồi được tinh thần, rõ ràng y không hiểu ý của Từ Quân Nhiên.
Y không học cao, những lời này của Từ Quân Nhiên đối với y mà nói là rất khó hiểu.
Tuy nhiên Từ Quân Nhiên cũng không để ý. Hắn chỉ cười rồi quay người bỏ đi.
Nhiều lúc, đạo lý quân tử báo thù mười năm chưa muộn có thể dùng để đối phó với kẻ xấu. Hơn nữa, Từ Quân Nhiên tin rằng, qua chuyện của anh em nhà họ Trình, Tần Thọ Sinh sẽ trung thực hơn trước. Đợi đến khi Tần Thọ Sinh lại muốn làm điều ác, có lẽ cũng không còn cơ hội nữa. Vì lúc đó, Từ Quân Nhiên đã dẫm nát Tần Quốc Đồng – ô dù của y dưới chân rồi.
- Quân Nhiên, cháu về rồi à.
Về nhà Lý Đông Viễn, Từ Quân Nhiên thấy Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung đang đợi mình.
- Lão bí thư, chú sáu, sao rồi?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Đông Viễn mỉm cười, nhìn Nghiêm Vọng Tung nhưng không lên tiếng.
Nghiêm Vọng Tung nghiêm túc nói:
- Cháu nói chuyện bao thầu nhà máy bia với Bí thư Chu?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Nhanh thế?
Nghiêm Vọng Tung cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Chu đã cho người chuyển lời đến lãnh đạo Thành ủy. Bí thư Thành ủy Trương đã đích thân gọi điện tới phòng làm việc của ta, nhanh chóng quán triệt chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh.
Từ Quân Nhiên không ngờ Chu Đức Lượng lại hành động nhanh như vậy, có lẽ sau khi chia tay với mình, ông ta liền bảo cấp dưới gọi điện thông báo chuyện này cho Thành ủy Toàn Châu. Xem ra, người đứng đầu Tỉnh ủy cũng rất lo lắng cho hiện trạng đói kém hiện nay ở tỉnh Giang Nam. Hy vọng có thể thông qua Từ Quân Nhiên làm thí điểm ở huyện Võ Đức để thăm dò một con đường phát triển mới.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Nghiêm Vọng Tung, vừa cười vừa nói:
- Lão bí thư, Thành ủy có ý kiến gì không? Không muốn hay là phản đối gì đó?
Nghiêm Vọng Tung xua tay:
- Phản đối gì chứ? Chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh, cho dù bí thư Trương không hài lòng đi chăng nữa cũng phải chấp hành. Chủ tịch thành phố Dật Quần cũng đã gọi điện tới, hy vọng huyện chúng ta có thể tìm ra một con đường cải cách các doanh nghiệp nhà nước trong toàn thành phố.
Từ Quân Nhiên cau mày nhưng không đáp lại. Rõ ràng, lời nói của Nghiêm Vọng Tung đã để lộ một tin tức, đó chính là người ở thành phố kia có chút không hài lòng với công việc ở huyện Võ Đức. Nói thẳng ra là bí thư Thành ủy Trương Kính Mẫn không hài lòng, nếu không, Nghiêm Vọng Tung cũng không nói ra những lời kỳ lạ như vậy.
Về phần thái độ của Chu Dật Quần, Từ Quân Nhiên cũng không thấy bất ngờ, chắc chắn lão bí thư đã đánh tiếng trước sẽ để Dương Duy Thiên làm bí thư huyện ủy. Chuyện này sẽ khiến Chu Dật Quần mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, điều này mới là quan trọng.
Quả nhiên, sau khi Nghiêm Vọng Tung nói xong lời này, ông ta lại cười rồi nói tiếp:
- Ta đã báo cáo với chủ tịch thành phố Chu, định mấy ngày nữa sẽ xin cấp trên cho nghỉ hưu.
Từ Quân Nhiên ngẩn người:
- Về hưu? Không phải chúng ta đã nói…
Quả thật, hắn không ngờ Nghiêm Vọng Tung lại định trực tiếp xin nghỉ hưu như vậy. Hắn luôn nghĩ rằng sẽ để Nghiêm Vọng Tung làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, sau đó sẽ ở lại giữ chức vụ tầm trung trong thường vụ huyện ủy. Hắn không ngờ Nghiêm Vọng Tung lại muốn xin nghỉ hưu.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Nghiêm Vọng Tung đầy lo lắng:
- Lão bí thư, sao ông lại muốn về hưu? Công việc trong huyện…
Quả thật, chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn. Với Từ Quân Nhiên, hắn luôn nghĩ rằng, Nghiêm Vọng Tung luôn có vai trò rất quan trọng, đó là bổ sung thần châm định hải.
Nghiêm Vọng Tung mỉm cười, liếc nhìn Lý Đông Viễn:
- Sao nào, tôi đã nói nhất định thằng nhóc sẽ tỏ ra như thế này mà?
Lý Đông Viễn gật đầu:
- Đúng vậy, ngài hiểu rõ nó thật.
Từ Quân Nhiên khó hiểu nhìn hai người, quả thật, hắn không biết chuyện này là như thế nào.
Nghiêm Vọng Tung vỗ vai Từ Quân Nhiên nói:
- Ngồi xuống đi, ta và chú sáu của cháu có chuyện muốn nói.
Từ Quân Nhiên đầy nghi ngờ ngồi xuống ghế dựa, ba người ngồi thành một vòng tròn, trước mặt mỗi người đều có một tách trà, bình tĩnh yên ổn.
- Quân Nhiên, cháu nói thật cho ta, nếu tiếp tục phát triển theo con đường cháu đã định, rốt cuộc huyện Võ Đức có thể phát triển nổi không?
Nghiêm Vọng Tung nhìn Từ Quân Nhiên rồi chăm chú hỏi. Nét mặt ông ta rất nghiêm túc, ít nhiều cũng khiến Từ Quân Nhiên thấy áp lực. Đây là uy lực của một người đã mấy chục năm nắm quyền trong tay, một sức mạnh khiến người ta phải lay động.
Lý Đông Viễn cũng gật đầu:
- Đúng vậy, Quân Nhiên, hôm nay, chú và lão bí thư đợi cháu về là để hỏi cháu một câu này, nghe được đáp án từ chính miệng cháu khiến chúng ta yên tâm, lúc đó chúng ta mới có thể quyết định xem sau này nên làm gì.
Nhìn hai vị trưởng bối chờ mong vào mình, sau khi trầm tư hồi lâu, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Hiện nay, tình hình ở huyện Võ Đức rất phức tạp. Căn bản của huyện ta rất thấp. Cái cháu có thể làm được là cố gắng hết sức để của cải của người dân nhiều hơn, thu nhập của các gia đình trong huyện được nâng cao, những cái khác cháu không dám bảo đảm. 3 năm, trong vòng 3 năm, nhất định cháu sẽ khiến cho trấn Lý gia tthoát nghèo, còn trong huyện, cháu không dám nói trước. Nếu nhà máy bia kinh doanh theo cách của cháu, trong vòng chưa đến hai năm sẽ có lãi.
Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn ngẩn người. Họ không ngờ, Từ Quân Nhiên lại tự tin đến vậy. Trong vòng hai năm có thể tạo nên sự thay đổi lớn đến thế sao?
- Quân Nhiên, cháu nói thật sao?
Lý Đông Viễn sững sờ nhìn Từ Quân Nhiên. Theo những gì Lý Đông Viễn suy nghĩ, nếu có thể dùng 4, 5 năm để toàn huyện được ấm no, không dựa vào trợ giúp của nhà nước đã là một kỳ tích. Còn về việc thoát nghèo như Từ Quân Nhiên nói, Lý Đông Viễn chưa từng nghĩ tới.
Từ Quân Nhiên gật đầu đầy thận trọng:
- Chú sáu, chú cứ yên tâm đi, chỉ cần đội xây dựng có thể mở ra thị trường ở thành phố Bằng Phi, chắc chắn sự phát triển của trấn Lý gia sẽ khiến hai người phải bất ngờ.
Hắn là người của kiếp sau, những thứ khác hắn không dám đảm bảo, nhưng thứ Từ Quân Nhiên biết rõ chính là, trong vòng mười mấy năm nữa, ngành xây dựng sẽ trở thành một trong số những ngành nghề phát triển nhất Trung Quốc. Không nói đến những thứ khác, cùng với sự phát triển kinh tế của Trung Quốc, sự mở rộng ngành nghề cải tạo phát triển thành phố, chỉ riêng thị trường vật liệu xây dựng cũng đã sớm xuất hiện không ít triệu phú. Nhưng hiện nay, cái huyện Võ Đức phải làm là nhân lúc mọi người còn chưa chú ý đến mỏ vàng này mà dành lấy vị trí tiên phong, kiếm ra được những món tiền quý giá nhất.
- Thế nào, Đông Viễn, tôi đã nói trong đầu tiểu tử này có gì rồi chứ?
Nghiêm Vọng Tung cười tủm tỉm nhìn Lý Đông Viễn rồi nói.
Lý Đông Viễn gật đầu:
- Đúng vậy, quả nhiên đi học không uổng phí công sức chút nào.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói:
- Hai người muốn nói gì vậy?
Lúc này, hắn mơ hồ nhận ra, hình như hai người này có gì đó giấu mình.
Lý Đông Viễn liếc Nghiêm Vọng Tung, người phía sau lộ ra vẻ mặt gian xảo rồi nhìn Từ Quân Nhiên mà nói:
- Quân Nhiên, cháu cho rằng, nếu muốn phát triển thành phố Toàn Châu, điều cần nhất là gì?
Từ Quân Nhiên ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng gì mà chỉ nhìn Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung đầy kỳ quái, không rõ rốt cuộc họ đang muốn nói điều gì.
Nghiêm Vọng Tung thản nhiên thở dài:
- Cháu biết không? Ta và chú sáu của cháu đã nói chuyện riêng. Chúng ta đều thấy, từ lúc từ thủ đô về tới nay, cháu đã thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi này không phải nói cháu có gì không tốt, mà là những thứ trong đầu cháu, những thứ đó quá phức tạp. Hai chúng ta đều không hiểu, nhưng nếu như theo những gì cháu nói, những thứ này có thể khiến quần chúng nhân dân có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy thì không giống nữa rồi.
Nghiêm Vọng Tung dần trở nên nghiêm túc, nhìn Từ Quân Nhiên mà nói:
- Dựa vào những thứ này, cháu có thể đạt được thành tích tốt trong huyện chúng ta, được lãnh đạo cấp trên để ý, sau này còn có thể được đề bạt. Nhưng vấn đề là, ở huyện Võ Đức có ta và chú sáu của cháu giúp cháu, vậy còn trên thành phố thì sao?
Lý Đông Viễn không nói gì mà chỉ im lặng uống trà. Lý Đông Viễn biết rõ, Nghiêm Vọng Tung muốn đem kinh nghiệm một đời của mình nói cho Từ Quân Nhiên nghe.
Ngay lúc Từ Quân Nhiên còn đang thất thần, Nghiêm Vọng Tung tiếp tục nói:
- Ta già rồi, không còn hy vọng gì nữa. Nhưng ta hiểu rõ, cho dù ta có trẻ trung khỏe mạnh như cháu, ta cũng không thể thăng tiến được nữa. Vì trên ta không có ai. Nói trắng ra là, ta chỉ là một kẻ cô đơn không phe không phái, bà không thương, cậu không yêu. Vì thế, huyện Võ Đức chúng ta mới không dành được một lần đầu tư nào của thành phố. Nếu không phải chủ tịch Dương lên thành phố nhờ người quen, chỉ sợ thành phố cũng không chịu ném tiền cho chúng ta thế này đâu.
Thấy ông ta bình tĩnh nói ra những chuyện thường ngày không dễ dàng nói với người ngoài, sắc mặt Từ Quân Nhiên cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn hiểu rõ tính khí của Nghiêm Vọng Tung, hắn cũng biết vị trí thua thiệt của huyện Võ Đức trong cả thành phố Toàn Châu, dĩ nhiên hắn biết những lời Nghiêm Vọng Tung nói không phải là lời nói dối. Trong cả thành phố Toàn Châu, huyện Võ Đức ở vào vị trí như hiện này vì người đứng đầu huyện ủy – Nghiêm Vọng Tung không đứng cùng phe với bất kỳ một vị lãnh đạo nào trong thành phố, do đó, thành phố có chuyện gì tốt cũng không buồn nghĩ đến huyện Võ Đức. Ngay cả tiền xóa đói giảm nghèo cấp trên đưa xuống cũng bị thành phố dùng danh nghĩa “mượn” để sử dụng, nói gì đến những khoản trợ cấp tài chính thông thường khác.
Nếu không phải sau này có Dương Duy Thiên đến làm chủ tịch huyện, dựa vào thân phận của anh ta, thỉnh thoảng lại tới gặp mặt, tạo quan hệ với Chu Dật Quân, chỉ sợ, ngay cả tiền lương cho nhân viên, huyện Võ Đức cũng không có.
Không thể không nói, người cô đọc có biểu hiện thanh cao, nhưng cũng khiến Nghiêm Vọng Tung phải nếm trải không ít trái đắng.
Chỉ là, cái mà Từ Quân Nhiên không hiểu chính là, lúc này, ông ta nói với hắn chuyện đó là có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận