Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 732.1: Sóng to gió lớn.

Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nhìn Uyển Tiêu Nguyệt. Thực ra tâm tình của hắn giờ rất phức tạp. Cô bé này, người rất đẹp, lại khéo hiểu lòng người. Không thể không nói, ánh mắt của mình vẫn rất không tệ. Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên biết rõ, mình bây giờ không xứng với người ta. Đối với một cô gái thuần khiết, Từ Quân Nhiên cảm thấy bên hắn đã có quá nhiều hồng nhan rồi. Hắn không xứng đáng có được cô. Và hắn cũng không thể cam đoan đem lại hạnh phúc cho cô.
Chuyện tình thường thú vị như vậy. Kiếp trước, Uyển Tiêu Nguyệt mong nhớ ngày đêm việc Từ Quân Nhiên với cha nuôi cùng mình có thể ở cùng nhau. Bây giờ, nhìn lại chính mình lại thấy ngược lại. Từ Quan Nhiên lại hy vọng có thể cùng với cô có thể duy trì khoảng cách nhất định.
Thực ra, Từ Quân Nhiên cũng không rõ tâm lý người đẹp. Ẩm thực nam nữ, bất kể là nam hay là nữ đều ưa thích tướng mạo đẹp mắt và có một chút khác lạ. Nam thích gái đẹp, nữ yêu người đẹp trai. Đạo lý thực ra là không khác mấy.
Với Từ Quân Nhiên, Uyển Tiêu Nguyệt là một tiêu biểu. Cô là một đoạn ký ức khó có thể quên được trong cuộc sống của hắn.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên lắc đầu nói:
- Tôi có việc phải đi trước. Nếu cô có chuyện gì có thể đến văn phòng trung ương tìm tôi.
Nói xong, hắn không dể Uyển Tiêu Nguyệt kịp nói gì đã bỏ đi.
Cô nhìn sau lưng hắn đang bước đi, bỗng nhiên thấy trong lòng mình có chút đau. Cô biết rõ khoảng cách của cô và người đàn ông này ngày càng xa.
“Bất kể như thế nào, em cũng nhất định ở bên cạnh anh”. Cúi đầu xuống, Uyển Tiêu Nguyệt nắm chặt nắm tay của mình, yên lặng hạ quyết tâm như thế.
……………………
……………………
Ngồi trong xe, trong lòng Từ Quan Nhiên thấy rối bời. Không chỉ vì việc hôm nay gặp Uyển Tiêu Nguyệt mà sắp tới mình sắp phải đối mặt với cuộc chấp vấn. Chỉ sợ phía Tôn gia cũng bị bài báo của mình làm cho trở tay không kịp, chuyện sau này e rằng như một cuộc khảo nghiệm.
Quả nhiên, Từ Quân Nhiên vừa mở cửa bước vào. Mợ Ba mở to hai mắt nhìn hắn, với ý tứ rất đơn giản, là để mình tự giải quyết cho tốt.
- Từ Quân Nhiên, có phải cháu cảm giác là mình cứng cáp rồi phải không? Cháu cho mình là ai? Hả!
Tiếng của Tôn Chấn Bang gầm gừ với âm thanh cực lớn vang ra ở phòng khách. Vốn là định để cho khi ngồi đối diện với Từ quân Nhiên mới nói. Ông nhíu lông mày lại.
- Cậu hai, cậu đừng nóng giận.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua cậu mợ đang cúi đầu không muốn nhìn mình, và nói với Tôn Chấn An. Con cháu đời thứ hai của Tôn gia đều ở đây cả, xem ra nguyên nhân là vì bài báo của mình rồi.
- Không tức giận?
Tôn Chấn An gầm lên giống như cái thùng thuốc súng bị đốt lên. Âm thanh lần nữa lớn tiếng quát:
- Cháu còn bảo ta không tức giận? Ta có thể không tức giận sao? Ngươi có biết bản thân mình đang viết cái gì không? Quốc gia đại sự, một cậu nhóc con như cậu có thể bình luận sao? Cho cậu đi học ở trường Đảng là muốn cho cậu né sóng gió hiện giờ. Cậu thì hay rồi, luận văn không chỉ giao cho nhà trường mà còn đưa đến cho Hoa Hạ nhật báo bên kia, chẳng lẽ chỉ thế mà có thể chặn đứng con đường đấu tranh sao? Cậu cho mình là ngòi bút nghiên cứu sao? Sớm biết như thế thì ta không đồng ý cho cậu đi học ở trường Đảng rồi.
Ông thực sự tức giận. Vốn ông cho là cháu ngoại đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu được như thế nào là an phận rồi. Trong lòng Tôn Chấn An cực kỳ tức giận, ông không nghĩ đến đứa nhỏ này mới yên tĩnh có vài ngày lại gây ra họa lớn như vậy. Nó dám đang ở tại Trường Đảng mà viết ra bài luận như thế.
Vốn lẽ ông cũng không biết. Nhưng sáng sớm hôm sau ông cụ Tôn gọi điện thoại đến làm cho Tôn Chấn An thiếu chút nữa thì ngất đi. Lúc đó ông mới biết, bảo bối cháu ngoại mình lại khiến cho gia đình mình nổi tiếng trong thủ đô như vậy. Hơn nữa, việc này làm cho lãnh đạo cấp cao đều rất chú ý.
Tôn Chấn An nhìn Từ Quân Nhiên, trong đầu ông cũng chỉ có một suy nghĩ, nếu có thể , có phải nên tìm một chỗ nào đó giam tên ngu ngốc này ở đó cả đời không.
Nhìn mặt ông cậu với biểu cảm tiếc là rèn sắt không thành thép. Từ Quân Nhiên cười gượng.
- Cậu Hai! Đó chỉ là một bài văn, không phải như cậu nghĩ thái quá như vậy đâu.
Đã trải qua chìm nổi trong quan trường hơn nữa đời người, nhìn Từ Quân Nhiên lúc này, Tôn Chấn An có hoảng hốt và một chút phong độ của một đại tướng.
Đương nhiên, loại này có thể xem như ảo giác về nhận thức. Khi nghĩ đến việc cháu ngoại mình vừa gây ra họa. Lập tức, hắn bị Tôn Chấn An ném ra khỏi đầu. Ông nổi giận đùng đùng với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đấy! Còn tưởng chỉ là một bài báo sao? Chẳng lẽ cậu không biết mình viết ra bài báo đó không đúng thời điểm thế nào sao? Ông ngoại cậu gọi điện thoại tới hỏi chuyện này. Cậu nói thử xem có nghiêm trọng hay không?
Cậu ba Tam Tôn Chấn Bang ở bên cạnh cũng nói:
- Quân Nhiên, cháu làm chuyện này chính xác là thiếu suy nghĩ rồi. Cậu hiểu được, cháu nghĩ như thế là làm ra thành tích để bọn ta xem. Cho nên cháu mới bị người ta lợi dụng viết nên bài báo này.
Dừng một chút, ông tiếp tục nói:
- Đinh Tử Tài tổng biên tập của Hoa Hạ nhật báo,, tôi thật đã nhìn nhầmanh ta. Không thể tưởng tượng nổi vì để lấy lòng lãnh đạo của mình, anh ta đã lợi dụng cháu.
Đinh Tử Tài được làm Tổng biên tập Hoa hạ nhật báo. Năm đó, Tôn Chân Bang chịu ơn anh ta. Không nghĩ tới lúc này đây, Đinh Tử Tài lại trợ giúp cho phái bảo thủ, mà đá một kích Tôn gia như vậy.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thấy ấm áp. Hắn biết rõ bất kể là quở trách cũng tốt hoặc an ủi cũng thế. Các bề trên đều là lo lắng cho mình – người cháu ngoại trai này. Đối với bọn họ, mặc kệ mình gây bao nhiêu họa thì các bậc bề trên cũng đau lòng mà cho qua. Điều mà họ nghĩ tới đầu tiên đó là như thế nào để bảo vệ mình.
- Cậu! Ông ngoại nói như thế nào ạ?
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên hỏi Tôn Chấn An. Bất kể như thế nào thì lúc này ý kiến của ông cụ là quan trọng nhất. Dù sao người cầm lái Tôn gia là Tôn lão chứ không phải Tôn Chấn An.
Ông lắc đầu rồi nói:
- Có thể nói như thế nào, mấy cụ muốn gặp mấy vị chiến hữu cũ. Nói ngày mốt ta dẫn theo cháu đi gặp họ.
Trên mặt có chút thất vọng. Tôn Chấn An nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Quân Nhiên, cậu biết rõ cháu một lòng nghĩ cho cha mẹ cậu mà tranh luận công khai một lần. Nhưng, lúc này đây thực sự cháu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Chuyện trên chính trị, đặc biệt là quan hệ bên ngoài. Cháu không còn là một đứa trẻ mà có thể đưa ra ý kiến một cách lung tung được.
Ông thực sự lo lắng cho đứa cháu trai này. Trung Hoa kiến quốc trong vài chục năm, chỉ cần chính trị lộ tuyến gặp trắc trở thì có bao nhiêu vị đại lão ngã xuống? Mấy năm trước. một ít trận về giai cấp tư sản tự do hóa, mấy vị cùng lão gia nhà mình có địa vị cấp cao lặng lẽ rút xuống khỏi vũ đài chính trị. Giờ này, ngày này, cải cách mở cửa đã trở thành chiều hướng phát triển. Cả nước đều đắm chìm trong cải cách mở ra tình thế tốt. Nói một cách khác: Hiện tại cải cách gió xuân đang sải bước tiến lên. Nhưng, Từ Quân Nhiên hết lần này đến lần khác làm ra cái gọi là cảnh giác giai cấp tư sản tự do hóa tư tưởng trong Đảng với luận điệu tràn lan. Một lần nữa, đem lĩnh vực tư tưởng khác nhau nói ra. Việc này, rõ ràng là muốn cho các đại lão bên trên thấy được.
Nguyên là một cán bộ lãnh đạo, Tôn Chấn An được chứng kiến mười năm đại nạn trong lúc nhân tính con người càng ghê tởm. Ông cũng được chứng kiến cải cách mở cửa trong mười mấy năm qua. Trong lĩnh vực đấu tranh, ông rất biết phải quản chuyện gì. Chỉ cần ai đó liên lụy đến cấp trên làm chính trị thì nhất định đây là một việc trọng đại rồi. Nhất định họ sẽ gặp một trận phong ba!
Lần này, người gặp phong ba chính là đứa con bảo bối của em gái mình.
Thật đáng thương cho các bậc làm cha mẹ. Em gái và em rể đều đã mất. Lúc trước, Tôn Chấn An còn kỳ vọng với cháu trai sẽ sớm hiểu mọi chuyện để kế thừa truyền thống của gia đình. Về sau sự thăng tiến của Từ Quân Nhiên, ông thấy rất được an ủi. Nhưng hiện tại bây giờ, ông chỉ hi vọng Cháu trai của mình cứ như một thằng nhóc nông thôn trước đây. Còn hơn bây giờ cứ phải lo lắng đủ điều.
Nghe cậu nói xong, Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói:
- Cậu à! Mọi người nói con đường Hoàng gia gia, là nhất định chính xác sao?
Sở dĩ cái tên đó được nói ra từ miệng hắn, là do hôm nay thủ trưởng Nam Tuần cùng với lão gia của Tào gia đặt quyền lực ngang hàng với một ông cụ khác ở Trung Hoa.
- Cháu… Hoàng lão đúng hay sai, cháu cũng có thể nói sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận